"Bé ngốc, chúc mừng sinh nhật.""
Thích Hà đưa hai tay ra, trong lòng bắt đầu mơ tưởng. Cảm động như vậy nhất định sẽ nhào vào lòng hắn nhỉ?
Cuối cùng, Phồn Tinh nghiêng đầu nhiền hắn một cái, không hiểu hắn có ý gì. Sau đó vô cùng tự nhiên nhận lấy hộp bánh kem nhỏ trong tay hắn, ngồi bên vệ đường bắt đầu mở ra.
Thích Hà:...
Nói thật, đây không phải là tình yêu trong tưởng tượng của hắn. Trái tim thiếu niên của hắn, suýt chút nữa đã nát vụn rồi.
Mua bánh kem không lớn, Thích Hà không thích đồ ngọt nên chỉ mua một chiếc bánh nhỏ. Thích Hà cắt bánh ngọt thành bốn phần nhỏ, sau khi đưa cho Phồn Tinh một phần xong, cầm phần còn dư trên tay, nghiêm túc chăm chú nhìn cô ăn.
Từ khi nào cô ngốc đã ăn thành thạo vậy?
Đau lòng quá.
Thích Hà bưng phần bánh ngọt còn dư, cũng rảnh rỗi nhàm chán. Ngón trỏ quệt một chút kem, trực tiếp quẹt lên mặt Phồn Tinh, khiến khuôn mặt trắng nõn của cô trở thành con mèo hoa.
Phồn Tinh chuyên tâm ăn, không phản ứng.
Thích Hà lại quẹt lần hai, thấy hai má Phồn Tinh đều dính đầy kem, sau đó mới phát ra tiếng cười sung sướng, giống như trò này chơi rất vui vậy.
Lúc trước đón sinh nhật Phồn Tinh, hai người cũng từng đút bánh ngọt cho nhau. Phồn Tinh thở dài trong lòng, nhìn thoáng qua phần bánh còn chưa ăn hết trong tay. Hình như bông hoa nhỏ thật sự rất thích chơi trò này nhỉ.
Vậy thì cô chơi với hắn.
"Bẹp..."" Một tiếng.
Dĩa bánh ngọt trong tay Phồn Tinh đã nhanh chóng dán vào mặt Thích Hà. Hơn nữa sức lực của cô ngốc, ai thử qua sẽ biết!
Thích Hà chỉ cảm nhận một cơn cuồng phong, sau đó trong lỗ mũi trào ra hai luồng nhiệt. Hắn thật sự cảm thấy bản thân mình là một chàng trai rất đáng thương!
Kem trắng, máu đỏ, đan xen vào nhau, đây chính là thảm kịch trần gian vừa xảy ra.
Sau khi Phồn Tinh nhìn thấy Thích Hà chảy máu mũi, bất giác chột dạ cảm thấy hình như bản thân đã gặp rắc rối rồi, vì thế nắm lấy làn váy từng chút một lau sạch kem trên mặt Thích Hà.
Rồi ghét sát vào mặt hắn, thổi thổi cái mũi của Thích Hà. "Còn đau không?" Đừng bị đánh đến ngốc nhé.
Hơi thở ngọt ngào dịu nhẹ thổi trên mặt, trái tim Thích Hà đập điên cuồng, vô cùng kiên định nói: "Đau! Tiếp tục thổi!""
Mẹ nó, đáng giá!
Gần ngay trước mặt như vậy, dịu dàng ngoan ngoãn như vậy, đừng nói là một dĩa bánh ngọt khiến hắn chảy máu mũi, có đập gãy xương sống mũi hắn cũng đáng giá!
Ngụy Tử Trác cùng đi theo, từ xa đã nhìn thấy cảnh này. Tình huống như vậy, quả thực rất đẹp khiến người khác không nhịn được muốn túm lấy sau đó hủy diệt!
Hóa ra không chỉ có vẻ ngơ ngác ngây thơ, mà còn khéo léo chu đáo như vậy...
"Bé ngốc, mua cho cô!"" Thích Hà lấy ra một chiếc hộp quà màu xanh ngọc, sau khi mở ra bên trong có một chiếc nhẫn.
Đây là tiền công hắn làm thuê kỳ nghỉ hè, nhân lúc cô ngốc còn không biết nhẫn có ý nghĩa gì, cứ đeo lên cho cô trước đã.
Tâm cơ thật sâu.
Phồn Tinh nhìn chiếc nhẫn bé xíu trên ngón trỏ lấp lánh tỏa sáng, nghiêng đầu. Đẹp mắt, thích quá.
*
Sau lễ trưởng thành mười tám tuổi của Vân Gia Duyệt, thái độ đối với Phồn Tinh tốt lên rõ ràng.
Dù sao cô đã trưởng thành, có rất nhiều chuyện cô phải biết, cũng khiến cô hiểu được mưu tính. Không cần phải tranh giành những thứ vụn vặt, phụ nữ quá hẹp hòi khó làm chuyện lớn.
Sau khi Tạ Tuệ Tú giải thích với cô, Vân Gia Duyệt đã biết tác dụng của Phồn Tinh đối với cô. Tuy rằng không thể xem Phồn Tinh trở thành em gái, nhưng bên ngoài vẫn làm chu toàn.
Thỉnh thoảng lại kéo Phồn Tinh đi ra ngoài, tỏ vẻ lương thiện. Chẳng qua mỗi lần ra ngoài, đều sẽ vô tình hay cố ý gọi cả Văn Vân Nho.
Cô biết rõ Văn Vân Nho thật sự thích cô, sau khi Phồn Tinh xuất hiện lực chú ý của Văn Vân Nho đã dời lên người Phồn Tinh. Với hành động tìm người thay thế này với cô ta rất buồn cười, nhưng cô ta nhất định phải gả cho Ngụy Tử Trác, dùng Phồn Tinh trói Văn Nhân Nho, nhất định sẽ không tệ.
Nhưng Vân Gia Duyệt không chú ý tới việc, Ngụy Tử Trác sẽ thỉnh thoảng dùng ánh mắt đen tối nhìn Phồn Tinh.