• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Mai Tuyết Vân

Phồn Tinh trực tiếp rời khỏi nhà hàng, nhảy nhót đi gọi xe. Văn Nhân Nho đang cảm thấy thời gian cô đi toilet quá lâu, vì thế đến xem thử, không ngờ cô lại trốn đi mất rồi?

Đứng cạnh lề đừng hình như đang đợi xe?

Văn Nhân Nho lái xe đến trước mặt Phồn Tinh: "Muốn đi đâu nào, tôi đưa cô đi.""

Phồn Tinh mở cửa xe ngồi vào trong, chờ lái xe đi rồi Văn Nhân Nho mới gọi điện báo với Vân Gia Duyệt, là hắn đã đưa em gái cô ta đi. Rõ ràng cô ta đã sớm đoán được, bản thân cô ta cũng cố hết sức khiến Văn Nhân Nho tiếp xúc với Phồn Tinh. Cuối cùng Văn Nhân Nho nhanh chóng mắc câu, Vân Gia Duyệt vẫn cảm thấy trong lòng mất hứng.

Đây là loại đàn ông gì?

Tốc độ đổi người thay tình nhanh như thế. May mắn cô ta không vì gia thế cực tốt của Văn Nhân Nho mà chọn hắn, vẫn là anh Tử Trác mới vừa ý cô.

Mà trên thực tế, trong lòng Ngụy Tử Trác lại nghĩ rằng: "Đáng chết! Chẳng lẽ đã bị Văn Vân Nho nhanh chân đến trước?"

Tuy rằng hắn đối với trinh tiết của một cô gái không có nhiều để tâm, nhưng Vân Phồn Tinh là một tờ giấy trắng, lại bị người khác vấy bẩn trước...Đây mới là một sự đáng tiếc!

Phồn Tinh lục lọi túi, lấy ra tờ 20 tệ, trước khi xuống xe đưa cho Văn Vân Nho. Khi ấy Văn Vân Nho quả thực mặt đầy dấu chấm hỏi.

Hắn dừng xe lại, vốn đang muốn tạm biệt hai câu, cuối cùng đối phương lại trả hắn tiền xe, sau đó nhanh như chớp xuống xe. Hắn cảm thấy, hắn giống như tài xế vậy.

Phồn Tinh nhìn Thích Hà chờ cách đó không xa, cho nên nhanh chóng xuống xe,. Văn Nhân Nho ngồi trong xe nhìn thấy, cả tinh thần và sức lực đều không tốt.

Mẹ nó...Cô ngốc cũng biết yêu sao?

"Thích Hà."" Bông hoa nhỏ không thể kêu bên ngoài, chỉ có thể để trong lòng, nếu không hắn sẽ tức giận: "Tôi đau bụng.""

Thích Hà ngồi xổm xuống: "Tôi cõng cô về ký túc xá của tôi.""

Nhìn Phồn Tinh đang nằm sấp trên lưng Thích Hà, Văn Nhân Nho nhất thời không còn hứng thú nữa. Tuy rằng hắn chẳng phải người tốt đẹp gì, hơn nữa cũng tương đối quan tâm đến Vân Phồn Tinh. Nhưng hắn muốn loại phụ nữ nào chỉ cần tiện tay vẫy một cái là có được.

Không nhất thiết phải phá hỏng tình cảm của cô ngốc. Dù sao chỉ là một cô ngốc, vốn cuộc sống đã không dễ dàng rồi. Người vẫn cần chút thương cảm, nếu không thì chẳng bằng cầm thú nữa.

*

Văn Nhân Nho cho rằng, hắn đang đối tốt với Phồn Tinh, nhưng rất nhanh hắn sẽ biết được. Đôi khi tốt bụng với người khác một chút, thực ra không phải là đối tốt với người ta mà là đang làm lợi cho bản thân mình.

Một khi đối diện với Phồn Tinh, ít tính kế cô một chút thật sự có thể bảo toàn mạng sống! May mắn hắn không tìm đường chết.

Từ lần Văn Nhân Nho đưa Phồn Tinh đi, trong lòng Ngụy Tử Trác như mọc đầy cỏ dại. Thói xấu của đàn ông đã khiến hắn sớm coi Phồn Tinh trở thành vật sở hữu của hắn. Dù sao vào mấy năm trước khi nhìn thấy cô ngốc, trong lòng hắn đã lên kế hoạch rõ ràng, phải làm sao để thu cô ngốc vào túi.

Bây giờ đột nhiên nhảy ra một Văn Nhân Nho hình như cũng chú ý đến Vân Phồn Tinh, Ngụy Tử Trác không thể lạnh nhạt được nữa rồi.

Khi Văn Nhân Nho theo đuổi Vân Gia Duyệt, Ngụy Tử Trác còn chưa gấp gáp như vậy. Bởi vì trong lòng hắn biết rõ, Gia Duyệt sẽ không vứt bỏ tình cảm thanh mai trúc mã với hắn mà chọn Văn Nhân Nho.

Nhưng Vân Phồn Tinh không giống như vậy, cô ngốc rất dễ dàng bị người khác lừa đi. Ngụy Tử Trác vô cùng lo lắng, Văn Nhaân Nho đã nhanh chân đến trước.

Vì quá lo lắng, nên trong lòng Ngụy Tử Trác càng điên cuồng, vì thế bắt đầu mưu tính tìm đường chết...

Bất luận thế nào, trước tiên cứ bắt vào tay thì nói sau. Một tờ giấy trắng, nếu bị người khác ngủ trước, cũng thật đáng tiếc đúng không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK