Hàn Cảnh có việc gần công ty cô nên danh chính ngôn thuận chở An An đi làm, chiều anh ba đón về, cô thấy là không cần thiết, nhưng mà gia đình cô sợ cô vẫn còn dư chấn của chuyến tham quan ngày hôm qua nên không ai đồng ý An An được đi một mình.
Trên đường đi, Hàn Cảnh kể những câu chuyện chung chung về công việc, về dự án nhà sắp xây, sẽ đối diện nhà cô, An An ậm ờ ậm uh, không phải cô không có sở thích một ngôi nhà theo ý mình,… Đường đời đâu ai biết ngày mai, chuyện của anh và cô vẫn chưa biết có bền lâu, cô không muốn sau này anh sống trong một căn nhà mà người chọn lựa từng thiết kế, cấu trúc là cô.
Ai biết được chuyện đau lòng hay điều gì không tốt, bản thân An An ích kỉ nhưng đồng thời cô không bao giờ muốn người khác tiếp nhận điều mình không muốn. Bản thân cô ghét những thái độ lập lờ.
Thấy An An trầm mặc, Hàn Cảnh biết chưa đến thời điểm, nên anh cười cười chuyển đề tài
- Hôm nay anh làm mì ý sốt hải sản, loại spaghetti này làm rất là công phu, vất vả, nhưng mà ai bảo hôm trước người anh yêu bảo thích ăn, làm xong lại sợ người ta bảo người anh có mùi dầu mỡ, thành ra anh dậy từ rất sớm, bếp núc xong lại tắm rửa,…. Bao nhiêu cực nhọc chỉ mong An An nhà anh mỉm cười, vậy mà sáng nay em cứ buồn buồn, có chuyện gì vậy bé con?
- Em buồn ngủ thôi, hôm qua đúng ra nên ngủ sớm, anh hại em thức khuya, giờ anh còn trách em?
- Vậy là lỗi do anh, tối nay anh để em ngủ sớm, không để ai làm phiền.
Đến công ty nên An An chào anh xong đi ra, có điều cửa xe không mở.
- Mở cửa cho em, đến nơi rồi!
- Hôn anh một cái!
- Người ta thấy thì làm sao, anh đứng đùa, mở cửa cho em!
- Hôn một cái thôi, anh nhớ em lắm!
- Em không đùa đâu, anh mở cửa cho em, không ôm hôn gì ngoài đường đâu, anh nhanh mở cửa cho em.
- Vậy tối nay về nhà đền cho anh, cho em nợ lần này!
An An xuống xe, nhanh nhẹn bước vào tòa nhà, sáng nay ăn uống phủ phê, năng lượng tràn đầy, cô cũng hết cảm giác mệt mỏi nên tập trung chuyên môn thôi.
Các bản thảo, công văn, đề xuất đầu tuần cứ xem như là nối đuôi nhau, việc chồng việc, nhưng An An là ai, chỉ buổi sáng là cô hết việc, trưa nay cô và Mộc Lan phải kiếm gì ngon ngon thôi, lên mang search thì phát hiện lâu rồi chưa uống trà sữa thạch củ năng, thức uống này An An pha chế nhiều lần vẫn không giống chỗ hay uống. Mà bí quyết thì không ai chỉ, nên cô đi mua luôn cho ngon mà nhanh,….
Hình như bây giờ mình có bạn trai thì phải, vì vậy An An hết sức tự nhiên mở điện thoại sai khiến.
- “Em thích uống trà sữa HiHi, pha chế không lần nào thành công, anh lúc nào có thời gian học, pha cho em uống, đảm bảo an toàn sức khỏe”
- “Em thích ăn thạch củ năng, rau câu phô mai, bánh flan”
Sau đó bạn An An chậm rãi sang phòng Mộc Lan rủ đi ăn trưa, tương lai người ta là chị dâu của cô nha. Cô vừa đi vừa nghĩ xem bản thân thích ăn gì mà chế biến chưa thành công, để cho Hàn Cảnh học thêm, trước mắt thì bản than mình nên có lợi trước đã, còn lại tính toán sau.
Vì vậy mà cô không nhìn thấy Lâm An, mặt mày u ám, nhìn cô chăm chú từ xa, đến khi An An lại gần, anh liền kéo tay cô dẫn vào phòng anh. Cô đang mơ màng liền nhìu mày, cái người bệnh này, tại sao lại lôi kéo cô vào đây.
- Có việc?
- Hôm qua em đi đâu với anh ta, hai người là quan hệ gì?
- Lâm An, hình như anh nhầm lần, em và anh là đồng nghiệp, anh là bạn của anh trai em, mà cho dù là anh trai em, cũng không can thiệp vào chuyện của em như thế này?
…..
- Em không có lí do gì mỗi lần gặp ai đều báo cáo anh, chúng ta chưa từng có quan hệ gì ngoài quen biết, lần này là lần cuối, anh nhận cảnh báo từ em nhé Lâm An, đừng để chuyện này lập lại!
- Em làm bạn gái anh được không?
- Anh sáng nay đi làm chưa uống thuốc à, hay chưa biết có bệnh, anh đi bệnh viện khám đi, bệnh nặng như vậy mà tiếp xúc với người xung quanh khiến người ta nhiễm theo thì khổ mgười khác.
Lâm An không nói không rằng, đẩy cô vào tường, dùng sức hôn cô. Hàn Cảnh thì to khỏe, hơn nữa các tư thế anh ta luôn tính toán, hồ ly kia luôn khiến An An không nhúc nhích được. Nhưng Lâm An thì khác, đầu óc anh ta không bằng, đơn giản chỉ nghĩ dùng sức mạnh, An An đá một phát ngay giữa hai chân, tất nhiên rất mạnh, cơn giận ngày hôm qua khi bại trận khiến cô vẫn rất rất khó chịu.