80.
Tôi không để ý đến chuyện về nhà cùng Bách Liên nữa, vừa tan học liền chạy đến phòng âm nhạc toà nhà nghệ thuật bên cạnh, nghĩ thầm nếu truyền tới chỗ Bách Liên, vậy tôi đây xong thật luôn rồi đấy nhỉ?
Bách Liên mà biết rồi, thì cách lúc ba tôi biết cũng chẳng còn xa.
Lúc tôi đẩy cửa đi vào, công tử bột đang dựa bên cửa sổ kéo đàn violin.
Cậu ta giương mắt nhìn tôi, sau khi thả đàn violin xuống, đưa điện thoại và tai nghe cho tôi.
Trước khi tôi nhét tai nghe vào tai, lầm bầm một câu: "Cậu có cái đam mê gì thế nhỉ? Đã nghe trộm rồi còn ghi âm nữa."
Chẳng lẽ cậu ta cũng xem phim truyền hình học loại chuyện như vậy giống tôi sao?
Lâm Tú Chương nhếch mày, không nói gì, an vị đối diện tôi, kiên nhẫn chờ tôi nghe hết thứ cậu ta ghi âm lại.
81.
Tôi không nghe hết được.
Bây giờ tuyệt đối là khoảnh khắc điểm nhấn đáng xấu hổ trong năm nay của tôi.
"Cậu muốn tôi lấy cái gì ra đổi?" Tôi bình tĩnh lại một lúc, nói, "Tiền tiêu vặt tháng này đưa cậu hết, cậu xoá ghi âm đi."
Lâm Tú Chương nói: "Tôi không cần tiền."
Tôi ngoại trừ việc chửi cậu ta một cách nhiệt tình nhiều lần với từ chối làm bạn với cậu ta ra thì hình như cũng có đắc tội cậu ta cái gì đâu nhỉ.
Tôi chợt nhớ ra cái gì, lại hỏi cậu ta: "Có phải cậu muốn phương thức liên lạc của anh tôi không?"
Mặt cậu ta lộ vẻ nghi hoặc: "Tôi muốn phương thức liên lạc của cậu ta làm gì?"
Tôi hít sâu một hơi: "Thế cuối cùng cậu muốn thế nào?"
Lâm Tú Chương nói: "Làm bạn với tôi, rồi tối đến nhà hàng Tây ăn với tôi."
Lần này trên mặt cậu ta là nụ cười thực sự, hơn nữa còn cười rất vô tội, nói: "Bây giờ cậu không thể từ chối tôi rồi ha?"
82.
Điện thoại tôi lúc trước bị Bách Liên tịch thu rồi, hắn nói chờ tôi thi tháng vào top 100 mới trả lại tôi được.
Cho nên công tử bột gửi tin nhắn cho hắn giúp tôi, nói tối nay tôi phải tham gia một hoạt động tình nguyện đột phát, có thể phải muộn mới về được.
Lúc tôi ngồi trong xe ô tô nhà Lâm Tú Chương, phát hiện ra cậu ta đúng là không thiếu tiền, đoán chừng tiền tiêu vặt còn gấp mấy lần tôi.
"Tôi tự giới thiệu lại lần nữa," Cậu ta ngồi cạnh tôi, nói, "Tôi tên Lâm Tú Chương, Tú trong tinh tú, Chương trong ngọc chương."
Tôi biết tên cậu ta là băng tay đỏ từ lâu rồi, không hứng thú với việc nghe cậu ta nói những thứ này, chỉ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, đè thấp giọng nói: "Cậu có định truyền đoạn ghi âm ra ngoài không?"
Công tử bột chớp chớp mắt, nói: "Thế rốt cuộc quan hệ giữa cậu và Từ Dập là thế nào? Nó là bạn trai cậu à?"
Tôi nói: "Không phải."
Im lặng giây lát, tôi dứt khoát vò đã mẻ lại sứt trả lời: "Là tôi đang theo đuổi cậu ta thôi."
"Nó chưa đồng ý với cậu, mà còn làm chuyện như thế với cậu?" Lâm Tú Chương nói, "Vì sao cậu theo đuổi nó? Là vì thành tích nó tốt à?"
Tôi nói: "Vì cậu ta đẹp trai."
Lâm Tú Chương ồ một tiếng, như có điều suy nghĩ nói: "Vậy tôi có thể theo đuổi cậu không?"
83.
Vcl, nãy tôi vừa ù tai một lúc.
84.
Lúc tôi cắn miếng thịt bít tết Lâm Tú Chương cắt gọn gàng, chăm chú suy tư một hồi lời cậu ta vừa nói, đột nhiên hiểu ý cậu ta.
Tôi nói: "Ý cậu là muốn khen tôi đẹp trai đúng không?"
Lâm Tú Chương giơ ly rượu đỏ lên, nhìn tôi qua chất rượu đỏ sậm trong suốt, mắt cong cong nói: "Tôi sẽ giúp cậu giấu chuyện này."
Tôi nói: "Vậy tôi xin cảm tạ ngài."
Đ*t mẹ tôi vừa chân thành nói lời cảm ơn với cậu ta xong, ly rượu đỏ kia liền đổ xuống từ trên đỉnh đầu tôi. Tôi không phản ứng kịp, quanh chóp mũi đều là mùi tanh ngọt của rượu ngọt, cậu ta đứng lên, hai tay chống lấy bàn để mặt sát lại gần mặt tôi, trên mặt là nét cười thân thiện kiểu bạn tốt lớp láng giềng, nói: "Bạn Lý Cút à, cậu nhầm rồi, tôi không đến để nghe cậu nói cảm ơn."
Không hiểu sao tôi lại bị cậu ta giội rượu đầy mặt, ngay cả trên đồng phục cũng dính đầy vết rượu đỏ nhạt, tức khắc nổi điên, muốn nện một đấm vào cái mặt công tử bột hiền lành kia của cậu ta, nhưng cậu ta tránh rất nhanh, lần này bị cậu ta né được.
"Tôi đánh không lại cậu." Cậu ta ngồi về vị trí cũ, lại rót đầy ly rượu của mình, trong mắt đen phản chiếu ánh lửa ngọn nến đung đưa trên bàn, "Nhưng cậu cũng biết mà? Ném điện thoại của tôi cũng vô dụng, tôi lấy cái này ra uy hiếp cậu, đương nhiên phải có bản dự phòng rồi."
Tôi giơ tay lên lau giọt rượu treo trên lông mi, hung hăng trừng Lâm Tú Chương, nói: "Tao đ*t ông già mày."
Lâm Tú Chương nói: "Cậu sợ tôi gửi cái này cho Bách Liên à?"
Cậu ta dựa vào nét mặt tôi mà đoán được câu trả lời của tôi, lập tức lại cười, nói: "Lại đây làm ly chúc mừng nào, đây là ngày đầu tiên tôi chính thức theo đuổi cậu."
Tôi nói: "Đ*t mẹ mày."
85.
Tôi bị Lâm Tú Chương đè xuống đổ vào miệng hơn nửa chai rượu vang.
Cậu ta quả thực không đánh lại tôi, nhưng cậu ta lại dẫn theo vệ sĩ.
Phòng riêng không có ai nhìn thấy bên trong, trong cổ họng tôi bỏng rát, trong dạ dày cũng nóng ran, giữa lúc này liền nhớ tới Bách Liên.
Hắn là người giám hộ của tôi, nhất định sẽ không để tôi bị người ta bắt nạt như vậy.
Lâm Tú Chương bỏ bàn tay đang nắm cằm tôi xuống, nói: "Tôi thực sự thích nghe cậu nói chuyện, nhưng vẫn phải rửa miệng cho cậu trước đã."
Tôi bị rượu sặc phải ho khan một hồi lâu mới trở lại bình thường, vừa tức vừa tủi, nhưng tôi không thể khóc trước mặt cậu ta được.
Sau khi Lâm Tú Chương lau sạch rượu vang trên tay mình rồi, lại cầm khăn lông nóng lau lau mặt tôi, bỗng nhiên xin lỗi tôi: "Xin lỗi."
Cậu ta hôn hôn tóc mai bị làm ướt của tôi, nói: "Cậu đâu thể như vậy mà về nhà, đúng không?"
Mặt cậu ta trong mắt tôi hơi không rõ, ngọn đèn lờ mờ biến thành từng mảnh hoa vàng, nhẹ nhàng rơi vào mắt tôi. Tôi lắc lắc đầu, muốn để mình tỉnh táo chút, nhưng vẫn cảm thấy mê man, ngay cả bước đi cũng không vững nữa.
"Nhà tôi nhiều quần áo lắm," Cậu ta nói, "Cậu tắm sạch sẽ rồi hẵng về."
Tôi nói được câu "Cút mẹ mày đi" thì hai mắt tối sầm, bất tỉnh.