183.
Tôi kéo áo bên hông lên nhìn một cái, hoá ra là ngã bầm dập thật.
Bách Liên im lặng nhìn vết tím bầm trên lưng tôi một hồi, nói với tôi: "Em bỏ áo xuống đi, lát nữa về phòng ngủ dán thuốc cao cho em."
Tôi nâng tay áo lên, lau đi cảm giác dính dính do bia để lại trên mặt, nghĩ thầm biết thế đã không thay quần áo, ủ rũ cúi đầu trả lời anh tôi một tiếng.
Bách Liên nói: "Đau lắm à?"
Tôi ngấn lệ nói: "Vẫn ok."
Tôi nghĩ người lúc nãy hắt bia vào mặt tôi chính là Bách Liên, hơn nữa quá nửa là hắn cố tình, vì chắc chắn là bây giờ hắn đang giận tôi.
184.
Chờ lúc tôi lại tắm xong sạch sẽ đi ra, Từ Dập và Lâm Tú Chương đều đã đi rồi. Bách Liên vừa dọn xong đống lộn xộn trên sân thượng, hắn giương mắt liếc tôi một cái, nói: "Vào phòng ngủ của anh chờ đấy."
Tôi ấp úng ừ một tiếng.
Từ Dập để lại cho tôi một tin nhắn thoại WeChat, nói tôi không cần lo lắng chuyện này, hắn đã xác định xong với Bách Liên, đợi hợp tác biểu diễn xong thảo luận tiếp.
Tôi suy nghĩ nếu tình huống như vừa nãy cũng gọi là nghiêm túc thảo luận, thì chẳng lẽ băng đảng hỗn chiến là thi biện luận cỡ lớn à...
Tuy tôi rất sợ Bách Liên nổi giận, nhưng tôi không thể khoá trái cửa phòng tôi trốn được, vì như vậy chẳng có tác dụng gì, cuối cùng tôi vẫn phải chạm mặt với Bách Liên.
Cho nên chỉ có thể hi vọng hắn đánh tôi nhẹ một tí.
Tôi ngồi trên giường hắn bổ sung nốt bài tập Hoá, vẫn thấy trên lưng đau âm ỉ.
Dù thế cũng không thể trách Từ Dập, dù sao thì đúng là tôi chủ động theo đuổi hắn, lời hắn nói hình như cũng không sai chỗ nào.
Mới đầu tôi không thích Bách Liên, cảm thấy hắn tới nhà tôi là xâm chiếm địa bàn của tôi, cho nên liền làm theo nội dung nói trong giấc mơ kia để gây phiền phức cho hắn.
Nhưng mơ không chuẩn tí nào, đây hoàn toàn chính là tự gây phiền phức cho tôi mà!
Tôi cảm thấy mình không có gì đáng oan ức, nhưng nghĩ lại, trong lòng tôi như ngâm mấy quả chanh chua chát, rất là khó chịu.
Chờ lúc Bách Liên quay lưng về phía tôi đóng cửa lại, nước mắt đảo quanh hốc mắt đã lâu của tôi liền chảy xuống ròng ròng. Hắn nghe thấy tiếng nghẹn ngào của tôi, lúc quay đầu nhìn tôi, biểu cảm trên mặt có hơi kinh ngạc.
Hắn hỏi tôi: "Anh còn chưa chửi chưa đánh em, khóc cái gì?"
Tôi nói: "Em đen đủi quá."
Bách Liên ngồi trên giường, túm lấy bắp chân tôi, nói: "Có người anh hung dữ như anh, cho nên thấy đen đủi?"
Tôi nói: "Đấy là anh tự nói, em không nói nhé!"
185.
Tôi ngoan ngoãn cởi áo, để hắn dán thuốc cao lên lưng cho tôi.
Chờ dán xong, hắn bỗng nhấc mắt lên, nói với tôi: "Cởi quần ra."
Tôi nói: "Xương hông của em vẫn vẹn toàn không tổn hại."
Bách Liên nói: "Không chịu cởi?"
Vì vậy tôi chỉ có thể cởi quần ngoài, đặt cẳng chân lên vai Bách Liên như lời hắn. Hắn cúi đầu nhẹ nhẹ hôn giữa hai chân tôi xong, bỗng cắn mạnh một cái bên đùi trái của tôi.
Cơn đau bất ngờ không kịp đề phòng này làm tôi không nhịn được cong lưng, gào la ối á một tiếng.
Tôi thấy trên đôi môi mỏng của Bách Liên dính một vệt máu.
Là máu của tôi.
Hắn để chân tôi xuống, rồi đi lấy cồn khử trùng vết thương ở vị trí khó nói này của tôi.
Lúc đồng hồ điểm 1 giờ sáng, hai bọn tôi vẫn chưa ngủ.
Nụ hôn hắn cho tôi vẫn mang theo mùi máu nhàn nhạt, trong thô bạo lại chứa chút dịu dàng khó có thể nắm lấy.
Bách Liên nhìn tôi chăm chú, nói: "Em cũng không từ chối anh. Nếu em thích Từ Dập, vậy em có thích anh không?"
186.
"Có hai loại tình cảm đang sôi sục trong máu anh, có lẽ em hiểu, nhưng bây giờ em đang chống cự." Hắn nói vậy với tôi, "Anh có thể làm người anh trai mà em mong muốn, đưa tất cả sự ấm áp cho em, nhưng không ai làm chuyện không được hồi đáp cả, vì thế..."
Hắn nói đến đây, thở dài, lông mi run rẩy dưới ánh đèn ngủ lờ mờ.
"Em có thể làm ngược lại không, ôm anh, hôn anh, dùng cùng một tình cảm mãnh liệt..."
"Để yêu anh?"