250.
Số thứ tự phần này rất thích hợp để Lý Vọng tự đánh giá bản thân sau khi nói ra lời kia [1].
[1]: Bác nào không biết thì 250 ở bên bển là chửi đồ ngu nhé
251.
Chú Từ còn nói buổi tối mời mấy đứa bọn tôi đi ăn, thực ra tôi rất phản đối, nhưng lại không tiện khước từ.
Khác với mấy người bọn họ, tôi ở trước mặt những vị cha chú vừa nghiêm khắc vừa thích coi trọng phép tắc này hoàn toàn không nói nổi nên lời.
Ánh mắt hai người lớn quan sát tôi rất khắc chế, giống như đang nghiên cứu một quả táo có bị thối rữa hay không, khiến tôi vô cùng đứng ngồi không yên trước mặt họ.
Nên tôi tới phòng bếp giúp Từ Dập rửa bát đũa.
Từ Dập cụp mắt, bóp nước rửa bát, im lặng không lên tiếng rửa cái chảo trong tay.
Tôi rửa đũa, nhỏ giọng nói với hắn: "Tôi hơi sợ ba mẹ cậu."
Từ Dập nói: "Vốn không muốn để cậu gặp bọn họ."
Hắn nắm nhẹ tay tôi, để lại bọt trắng trên mu bàn tay tôi. Lúc hắn cúi đầu, tóc rủ xuống vẽ nên hình dạng vành tai hắn.
"Rõ ràng nói muốn đưa nhau đi trốn, nhưng vẫn đưa cậu về đây." Từ Dập nói vậy, giọng rất thấp, tan vào tiếng nước chảy ào ào, "Có phải ba mẹ tớ rất kỳ quái không?"
Tôi nói: "Hơi hơi."
Từ Dập nói: "Tớ cũng nghĩ thế."
Không phải tôi muốn nói xấu ba mẹ Từ Dập, chỉ là thấy ba mẹ hắn không đủ thương hắn. Bọn họ có lẽ đã có một thời gian không gặp Từ Dập, nhưng sau khi Từ Dập lên tầng rồi, nội dung trò chuyện đều chỉ liên quan đến bài vở và học tập, rất không có hương vị tình người.
Thực ra về mặt đời sống cũng có rất nhiều chuyện có thể hỏi mà? Bọn họ đều không nói những chuyện thú vị, nên tôi không dám mở miệng nữa.
Điều hoà ấm đã tắt, gió lạnh thổi tới từ ngoài cửa sổ.
Có điều ba tôi cũng không hiểu niềm vui trong những câu chuyện tôi kể, hồi tiểu học tôi thường đặt gối ôm ở cái ghế đối diện, sau đó nói những chuyện tôi gặp trong một ngày cho nó nghe.
Tôi ngồi xổm xuống kéo máy rửa bát ra, đưa mắt về chỗ tối tối bên trong, nói với Từ Dập: "Hôm nay là ngày đầu năm mới, lại là sinh nhật cậu, tôi nghĩ lúc ba mẹ cậu vừa nhìn thấy cậu, hẳn phải rất muốn ôm cậu một cái mới đúng."
Từ Dập cũng ngồi xổm xuống, hắn vừa xếp bát đũa ngay ngắn, vừa thấp giọng nói: "Bọn họ không quen làm chuyện như vậy."
"Từ Dập," Tôi nói, "Thực ra bây giờ tôi rất muốn ôm cậu."
Phòng bếp và phòng khách cách nhau một ngã rẽ, tiếng nói chuyện bên kia có thể truyền tới đây, nhưng bọn họ không thể thấy người trong bếp đang làm gì.
Nhân cơ hội ôm, tôi tiện thể lau tay lên áo Từ Dập.
Chắc hắn không biết.
Tôi nhếch hai bên khoé miệng của hắn lên.
Ầy, tôi nghĩ hình dạng môi của hắn thích hợp cười nhiều hơn.
252.
Buổi chiều trời quang chuyển nhiều mây.
Bốn người bọn tôi đến quán cà phê mèo, khoai tây chiên ở đó ăn rất ngon.
Bản thể của anh tôi chắc là bạc hà mèo, mèo ở đây đều thích nhảy lên người hắn. Dạo này hình như hắn đang làm việc dịch sách tiếng Anh, nên ngày nào cũng học tiếng Anh.
Từ Dập đang làm đề mẫu lớp 12 mẹ hắn lấy từ nơi khác về, giờ tôi mới phát hiện hắn làm Toán rất ít khi viết nháp.
Đầu óc giữa người với người đúng là có sự chênh lệch.
Chỉ có Lâm Tú Chương không học, cứ chụp ảnh mèo khắp mọi nơi bằng cái máy ảnh bỏ túi của cậu ta.
Tôi lại gần hỏi bạn học Lâm: "Đây chẳng lẽ là lí do cậu đứng hạng 2 khối à?"
"Ôi," Lâm Tú Chương nói, "Lý Vọng, chủ quán vừa cho tôi một món quà nhỏ."
Nói xong, cậu ta liền đặt một đôi tai mèo lên đầu tôi, sau đó giơ camera lên chụp tôi mấy bức.
Cậu lại ngồi lại trên ghế sô pha mềm sắp xếp ảnh chụp, vừa hút trà sữa vừa nói với tôi: "Đáng yêu quá, muốn nuôi mèo ghê."