Bỗng, anh nhìn thấy thứ gì đó, đôi mày kiếm liền cau lại, không vui nói: "Gì vậy chứ?"
Anh chỉ mới vào phòng tắm một lúc, không hiểu sao trong phòng đột nhiên lại xuất hiện một hộp quà to đùng như cái quan tài, cũng không biết là chứa cái gì ở trong đó.
"Reng! Reng! Reng!"
Ngay lúc đó, điện thoại của anh đổ chuông, là Triệu Vân Trác, ít nhiều gì anh cũng đoán được trò này là do anh ta làm, cũng chỉ có anh ta mới biết mật khẩu của căn biệt thự này.
"Cậu đang bày trò gì vậy hả? Đêm hôm khuya khoắt cậu lại gửi cái gì đến cho tôi vậy? Có để người ta yên không?" Tâm trạng anh không tốt nên mắng người cũng rất mượt, chỉ trách Triệu Vân Trác đã chọc lầm người rồi.
"Cậu đừng nóng, đừng nóng, bình tĩnh chút đi! Tôi đảm bảo sao khi khui hộp cậu sẽ cảm thấy thích món quà mà tôi tặng. Yên tâm, không phải là bom hạt nhân hay gì đâu." Triệu Vân Trác cười cười, có lẽ bây giờ anh ta đang cảm thấy đắc chí lắm.
Đàm Dật Trì không nhịn được lại mắng: "Tôi nói cho cậu biết, cậu mau qua đây mang nó đi cho tôi. Nếu không tôi sẽ vứt nó vào thùng rác ngay bây giờ, cậu có tin không hả? Đúng là cái đồ bị thần kinh!"
Triệu Vân Trác cười khà khà: "Cậu chắc là muốn vứt hộp quà của tôi vào thùng rác không? Ít nhất cậu cũng phải mở ra xem chứ, nếu không tôi chắc chắn cậu sẽ cảm thấy hối hận."
"Từ trước đến giờ tôi chưa từng biết đến hay chữ hối hận. Cậu còn không cút qua đây, để tôi coi ngày mai cái hộp quà này có nằm trên xe chở rác không." Đàm Dật Trì trầm giọng, anh đã bắt đầu mất kiên nhẫn với cái trò trẻ con này của Triệu Vân Trác rồi.
Chợt, cái hộp quà kia động đậy, còn phát ra âm thanh nhỏ nhẹ, Đàm Dật Trì nhíu chặt hai mày, nghi hoặc nhìn hộp quà đó.
Chưa đầy một giây sau, hộp quà đó đã tự động mở nắp, một cô gái nhỏ nhắn xuất hiện, cô ta ngồi bên trong hộp quà, ngẩng mặt nhìn anh, ánh mắt mơ màng như có hơi sương, mang theo vẻ ngây thơ, ngờ nghệch.
Đàm Dật Trì đứng đơ người ba giây, giọng của Triệu Vân Trác lại vang lên: "Biết đâu món quà của tôi có thể giúp cậu khỏi bệnh thì sao."
Đàm Dật Trì nhẹ giọng: "Phiền chết được, tắt đây!"
Triệu Vân Trác: "Ể???"
"Chú? Là chú sao?" Thuốc mà tên cặn bã đó cho cô uống đã ngấm vào trong cơ thể cô, lúc này cô đã không còn biết gì nữa, hoàn toàn mất đi kiểm soát và ý thức của bản thân.
Đàm Dật Trì vẫn luôn cau mày, anh lạnh giọng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao cô lại ở trong đó?"
Thật ra trước đây đã có rất nhiều lần Triệu Vân Trác tự ý đem phụ nữ đến chỗ anh, bọn họ đều nhận tiền của Triệu Vân Trác mà làm việc, cũng không có gì phải bất ngờ vì bọn phụ nữ đó đều là kiểu phụ nữ lẳng lơ, "phục vụ" đàn ông để kiếm tiền. Nhưng anh thật không ngờ, Tĩnh Ngữ vậy mà lại xuất hiện ở đây, không lẽ cô cũng nhận tiền của Triệu Vân Trác?
Đàm Dật Trì nở nụ cười khinh bỉ, suy nghĩ kĩ lại thì, anh đã từng thấy cô vì tiền mà bất chấp tất cả, lần này có lẽ cũng không ngoại lệ.
"Này, xem ra cô vẫn không chịu nghe lời tôi nhỉ? Còn muốn trèo lên giường của tôi? Cô có cảm thấy bản thân mình quá đê tiện, quá dơ bẩn rồi không?" Trong lời nói của anh rõ ràng là ghét bỏ nhưng đôi mắt lại có chút thương cảm, dù sao cô cũng còn nhỏ, có lẽ là đang tiếc cho cô cũng nên.
Tĩnh Ngữ bò ra khỏi hộp quà đó, trên người cô mặc một chiếc váy màu đỏ, chắc chắn là do người của Triệu Vân Trác đã thay cho cô.
"Chú, chú ơi!"
Cô chạm vào vạt áo tắm của anh như đang muốn van nài anh giúp mình nhưng lại bị anh hiểu lầm, ghét bỏ dùng chân đá cô ra, khiến cô bị ngã xuống sàn, rất đau.
"Trước khi tôi thật sự tức giận, mau rời khỏi đây!" Anh lạnh giọng cảnh cáo, sát khí đùng đùng như một con mãnh hổ, vô cùng ghê sợ.
Trước mắt Tĩnh Ngữ mờ mịt, vì khó chịu mà rơi nước mắt, cô cảm thấy rất kì lạ, đây là cảm giác mà từ trước đến giờ cô chưa từng biết đến, rạo rực mà nóng bức, bên dưới cứ không ngừng rỉ nước, cảm giác vô cùng trống trải. Nó làm cho đầu óc của cô rỗng tuếch, không suy nghĩ được bất kì điều gì, cô sợ lắm, rất sợ, phải làm sao thì cô mới có thể trở lại bình thường được đây?
"Khó chịu, khó chịu quá! Ưm... nóng... thật nóng!" Cô cuộn tròn người lại, dùng móng tay tự bấu vào bản thân nhưng cũng không tác dụng.
Tĩnh Ngữ mím chặt môi, nước mắt giàn giụa trên gương mặt nhỏ xinh, không ngừng thở dốc.
"Cô... không phải cô..." Đàm Dật Trì thật sự không thể nói lên lời, anh không ngờ Triệu Vân Trác lại còn có sở thích này, còn cho cô uống cả thuốc.
Đàm Dật Trì vội vàng bước đến, anh siết chặt hai tay cô, ngăn không cho cô tự làm tổn thương bản thân, giọng trầm thấp xen lẫn tức giận: "Là do cô tự làm tự chịu, đừng ở đây tỏ ra thanh cao với tôi, cô làm như vậy cho ai xem hả?"
"Chú! Tôi khó chịu quá, giúp tôi... hức... giúp tôi đi có được không? Đừng... đừng... đừng bỏ mặc tôi!" Cô cũng không rõ là mình đang nói gì, cổ họng vang lên tiếng nức nở, sợ hãi cầu xin.
"Chậc!" Đàm Dật Trì nghiến răng: "Được, tôi giúp cô.". Truyện Dị Năng