Ba mẹ cô được chôn cất ở nghĩa trang gần đó, xung quanh vắng vẻ, không một bóng người, vào mùa đông, nơi đây lại càng thêm lạnh lẽo và ảm đạm, quả thật khiến cho người ta phải khiếp sợ.
Tĩnh Ngữ đặt một bó hoa cúc trắng bên cạnh mộ ba mẹ, cô phủi đi đống tuyết trắng phủ đầy và dùng tay áo lau sạch tấm ảnh trên bia mộ để nhìn rõ gương mặt của hai người hơn.
“Ba mẹ, con đến thăm hai người đây, ở bên đó, ba mẹ có lạnh lắm không?” Cô rũ mắt, từ khi trở về quê cô vẫn chưa một lần đến đây, bởi vì cô sợ bản thân sẽ khiến cho họ thất vọng, khiến họ thêm lo lắng về cô, cho đến hôm nay, cô mới có dũng cảm đứng trước mặt họ, nói cho họ biết, con gái của họ đã lớn, đã có thể gánh vác trọng trách, nuôi dạy em gái thành người, còn có… đứa con trong bụng của cô. Cô mong ba mẹ có thể tha thứ cho cô, phù hộ cho mẹ con cô được bình an vô sự.
“Ba mẹ, con biết ba mẹ sẽ rất tức giận, con cũng biết là con đã làm xấu mặt gia đình, tất cả đều là lỗi của con. Nhưng chắc hẳn ba mẹ cũng cảm thấy quyết định không bỏ đứa bé là đúng có phải không? Dù gì thì đứa bé cũng là một sinh mạng, nó không có lỗi, càng không nên bị người khác áp đặt. Nhưng mà bây giờ, con lại đang phân vân, ba đứa bé xuất hiện rồi, con nên làm sao đây? Chú ấy không chỉ lớn hơn con rất nhiều tuổi mà gia thế cũng rất khác biệt, nếu con của con có một người ba như vậy, đương nhiên là một điều tốt, chỉ là… con cảm thấy… bản thân sẽ không thể nào hoà hợp được với chú ấy. Con cũng không biết nữa, có lẽ… giữa con và chú ấy có quá nhiều khúc mắc.” Cô lén nhìn về hướng xa xa, nơi mà anh đang đứng, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Một phần, cô muốn thử gửi gắm đứa con trong bụng cho anh, gửi gắm tương lai của mình cho anh, nhưng phần khác cô lại không đủ dũng khí, không đủ can đảm, cô sợ bản thân sẽ bị tổn thương, cô sợ sự ích kỷ của cô sẽ ảnh hưởng đến em gái. Suy cho cùng, cô vẫn là một kẻ hèn nhát.
Tĩnh Ngữ chậm rãi bước ra ngoài, trông thấy cô, Đàm Dật Trì liền bước đến che ô cho cô, dâng vẻ vô cùng lo lắng: “Nói xong rồi? Có lạnh lắm không?”
Anh cầm lấy bàn tay của cô, dùng bàn tay ấm áp của mình bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô: “Sao lại lạnh như vậy? Rõ ràng đã mặc rất nhiều áo ấm rồi mà?”
“Tôi muốn đi dạo, chú đi dạo cùng tôi đi được không?” Cô vội vàng rút tay lại, giọng vụn vặt như sợ làm phiền anh.
“Em muốn đi dạo với thời tiết này? Không sợ lạnh à?” Đàm Dật Trì cau mày, dáng vẻ nghiêm khắc đúng với thân phận một ông chú.
“Vậy… tôi đi một mình cũng được.”
Nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của cô, Đàm Dật Trì thật sự không nỡ, đành bất lực chiều theo cô, hơn nữa anh cũng đã từng tìm hiểu, phụ nữ mang thai mà cứ ở trong nhà mãi cũng không tốt, rất dễ suy nghĩ lung tung và bị stress, với cả, hiếm khi cô mới chịu đi dạo cùng anh, lần này còn là do cô đề nghị, nếu anh từ chối, không biết chừng sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa.
“Em đi chậm thôi, tôi đi cùng em.” Anh đưa chiếc ô cho cô cầm còn bản thân thì tháo chiếc khăn choàng cổ ra, choàng vào cho cô: “Đừng để bị lạnh.”
“Còn chú thì sao, chú không lạnh?”
Tĩnh Ngữ chỉ là tiện miệng hỏi một câu mà đã khiến cho anh vui đến mức trong lòng nở hoa, đắc ý nở nụ cười: “Em lo cho tôi rồi? Tĩnh Ngữ, có phải em đang lo lắng cho tôi không?”
Tĩnh Ngữ bị thái độ tự luyến của anh làm cho ngượng ngùng, cô vội vàng ngoảnh mặt đi: “Chú nghĩ nhiều rồi.”