Khi tỉnh lại, Tĩnh Ngữ phát hiện mình đang ở trong bệnh viện, cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là bản thân lại bị suy nhược, chỉ cần nghĩ ngơi một lúc là sẽ khoẻ lại ngay thôi.
Nhưng khi bác sĩ bước vào, giọng nói dõng dạc của người đàn ông đã đánh thức cô: “Cô gái, cô còn trẻ, vẫn nên chú ý đến sức khoẻ của mình một chút, cho dù có bận bịu đến đâu cũng phải nghỉ ngơi. Trong ba tháng đầu càng cẩn trọng thì càng tốt, nếu không sẽ nguy hiểm đến cả người mẹ và đứa bé. Hơn nữa cô còn bị thiếu dinh dưỡng, thức ăn đưa vào đều bị thai nhi hấp thụ hết, vậy nên cô không những cần nghỉ ngơi mà còn phải bồi bổ cơ thể, hạn chế làm những việc nặng nhọc.”
Tĩnh Ngữ sững sờ một lúc lâu cũng không hiểu bác sĩ đang nói gì. Cái gì mà đứa bé, thai nhi ở đây? Cô chỉ mới có mười sinh tuổi, sao có thể có con?
“Khoan đã bác sĩ, ý của anh là gì? Tôi… tôi chỉ là không ngủ đủ giấc nên mới mệt quá mà ngất đi thôi, anh có nhầm lẫn gì không vậy?” Cô hốt hoảng đến mức nói lắp. Có thai? Làm sao có thể?
“Cô gái, tôi nghĩ cô nên nói với người nhà về việc này đi, cái thai cũng đã được hai tháng rồi. Còn về phía bạn trai của cô nữa, bảo cậu ta chịu trách nhiệm với đứa bé. Dù gì cũng là một sinh mạng, nó không có tội tình gì cả.” Bác sĩ nói xong thì rời khỏi, để lại một không gian im ắng đến rợn người.
Tĩnh Ngữ cắn chặt môi, trong lòng càng lúc càng rối, cô có cảm giác như bản thân trên ngồi trên một đống lửa vậy, không biết nên làm hì và giải quyết ra sao.
Hai tháng? Cái thai đã được hai tháng vậy mà cô lại không hề hay biết.
“Mình chỉ lo làm việc nên cũng không để ý đến chuyện tình nguyệt. Với lại, rõ ràng là… mình không cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé.” Tĩnh Ngữ vò đầu bứt tai, sóng mũi dâng lên cảm giác cay nồng.
Thật ra, không phải là không có dấu hiệu gì, chỉ là cô không để ý, cô cứ nghĩ trễ kì là chuyện bình thường, cô cứ nghĩ do cô làm việc quá sức nên mới hay có cảm giác mệt mỏi, cô nghĩ dạ dày của cô không khoẻ nên mới hay có cảm giác buồn nôn. Cô không ngờ, mọi việc lại thành ra như vậy.
Tĩnh Ngữ chạm tay vào bụng mình, trái tim dâng lên một loại cảm xúc bất định, đôi môi bất giác thốt ra một cái tên: “Đàm Dật Trì. Đứa bé này là… là con của chú ấy.” Một giọt nước mắt mặn chát lăn trên gò má cô: “Phải làm sao đây? Nếu chú ấy mà biết, chắc chắn chú ấy sẽ không chịu buông tha cho mình. Một trăm triệu, giúp chú ấy sinh con, có phải là quá thiệt thòi rồi không?”
Đúng vậy, ít nhất cũng phải hai trăm triệu, chỉ là… số tiền đó, có cho cô cô cũng không dám lấy, hơn nữa chắc gì anh đã cần đúa bé này?
Tĩnh Ngữ ngẫm nghĩ một lúc, suy nghĩ đầu tiên của cô đó chính là… phá thai.
…
Tĩnh Ngữ đã nhồi trong phòng bệnh rất lâu rất lâu cuối cùng vẫn đăng ký làm phẫu thuật bỏ đứa bé.
Cô còn trẻ như vậy, cuộc đời cũng còn rất dài, cô không thể chỉ vì một sự cố mà hủy hoại tương lai của mình.
Với cả… lúc này là thời điểm khó khăn nhất của cô và em gái, nếu có thêm một đứa con, cô lấy gì để nuôi nó, lấy gì để dạy nó nên người?
Cô không phải là một kẻ độc ác, cướp đi mạng sống của một đứa bé, cất đứt nguồn sống của một sinh linh đương nhiên cô cũng sẽ căng thẳng, sợ hãi và cảm thấy tội tội. Nhưng, ngay cả bản thân cô cô còn chưa dám chắc chắn điều gì thì sao cô dám hứa hiện với một mầm non vẫn còn chưa ra đời?
Ngồi ở bên ngoài chờ đợi, hai tay Tĩnh Ngữ lạnh ngắt, cô siết chặt tay vào nhau, cô không ngừng nói chuyện với đứa bé trong bụng nhưng thật ra là đang tự an ủi chính bản thân mình: “Tiểu hài tử, con đừng trách mẹ, mẹ cũng chỉ vì hết cách rồi nên mới phải làm như vậy. Nhưng quả thật, mẹ cũng không phải là loại người tốt lành gì, chỉ mong con sớm được đầu thai, làm tiểu bảo bối của một gia đình khá giả, không cần phải tiếp tục theo mẹ chịu khổ nữa.”
“Người tiếp theo, Lưu Tĩnh Ngữ.”
Khi loa thông báo vang lên, Tĩnh Ngữ đã giật thót tim, cô sợ hãi đến mức gương mặt tái xanh, đôi chân một chút sức lực cũng không còn.
Hai tay cô bấu chật vào đùi, nhắc nhở bản thân phải kiên cường, phải mạnh mẽ, cô không được lùi bước, nhất định phải kiên quyết với sự lựa chọn của bản thân.
“Người tiếp theo, Lưu Tĩnh Ngữ. Lưu Tĩnh Ngữ có ở đó không?”
Vậy mà, cô lại không có đủ dũng khí, cô có ảo giác như đứa bé cũng đang sợ hãi, đang run rẩy, nó không muốn bị vứt bỏ, nó đang khóc lóc thảm thiết cùng xin cô đừng bỏ rơi nó.
Tĩnh Ngữ cắn chặt răng, trong đầu dần trở nên hỗn loạn, những tạp thanh xung quanh khiên lòng cô càng thêm rối bời.
“Không, không được, mình không làm được, mình không thể bỏ đứa bé.” Muốn nhưng lại không dám, vậy nên cô đã vội vàng bỏ chạy ra khỏi đám đông rồi trốn vào nhà vệ sinh khoá cửa lại, cố gắng không phát ra âm thanh nức nở, chỉ có tiếng vụn vặt và những giọt nước mắt lăn tràn bên khoé mi, chảy dài trên gò má, nối tiếp nhau rơi rớt từng giọt nặng trĩu như cơn mưa, khó lòng dừng lại.