Lục Vân Phi bắt gặp ánh mắt của hắn, cảm thấy chột dạ mà nói: "Thì hôm nay là ngày đầu tiên nghỉ lễ mà."
"Ngày đầu tiên nghỉ lễ, cậu đã viết sai tám từ trong số năm mươi từ đã học trước đó, mà những từ mới lại không thuộc một từ nào?"
"Đó là vì tối qua tôi chưa kịp ôn lại từ đã học, còn từ mới cũng chưa nhớ nổi."
Biên Tấn Nguyên bất lực nhìn cậu, Lục Vân Phi cũng nhìn lại hắn với ánh mắt đầy đáng thương.
Biên im lặng, Lục thì rơi lệ.
Biên Tấn Nguyên cầm cây bút màu đen của mình lên, chuẩn bị sửa bài cho cậu.
Nhưng bút chưa kịp chạm vào giấy, tay hắn đã bị Lục Vân Phi nhanh như chớp giữ lại.
"Bút hạ lưu nhân." Lục Vân Phi kêu lên.
Biên Tấn Nguyên ngẩng đầu nhìn cậu.
Lục Vân Phi vừa cười, vừa dùng tay còn lại từ từ rút tờ giấy dưới ngòi bút của hắn ra.
Biên Tấn Nguyên nhìn cậu giấu tờ giấy ra sau lưng, bất đắc dĩ nói: "Bây giờ có thể thả tay ra rồi chứ?"
Lục Vân Phi vội vàng thả tay ra, cười tươi lấy lòng hắn.
Không còn cách nào khác, Lục Vân Phi, người liên tục đạt điểm tối đa trong các lần kiểm tra gần đây, đã trở nên kiêu ngạo đến mức không thể chấp nhận kết quả kiểm tra lần này, một kết quả đã được định sẵn là không đạt yêu cầu.
"Lần này đừng chấm điểm nữa, chờ lần sau, lần sau rồi tính nha."
"Ai là người đã nói rằng, kiểm tra thì phải có thái độ nghiêm túc, là em phải không? Học sinh Lục?"
"Đúng vậy, kiểm tra phải có thái độ nghiêm túc, nên bút dùng để chấm điểm phải là bút đỏ, cậu xem cây bút đen của cậu xem, quá thiếu nghiêm túc rồi."
Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, bình tĩnh mở ngăn kéo cúi xuống tìm kiếm, rồi lấy ra một cây bút đỏ, bắt đầu quay trước mặt cậu.
Lục Vân Phi không thể tin nổi nhìn cây bút đỏ đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, mắt mở to vì kinh ngạc, tại sao một cửa hàng bánh ngọt lại có bút đỏ chứ? Thật là vô lý mà!!!
Lục Vân Phi nhìn Biên Tấn Nguyên quay cây bút ngày càng nhanh, cuối cùng "bốp" một tiếng, cây bút đập xuống bàn, chỉ thấy rằng đây nào phải là cây bút, mà là một con dao có tám ngôi sao tám mũi tên, trực tiếp nhắm thẳng vào trái tim cậu đấy.
Biên Tấn Nguyên không nói gì, dường như muốn xem cậu còn cách nào để xảo biện tiếp.
Lục Vân Phi cố giữ bình tĩnh lên tiếng: "Tối nay về nhà tôi sẽ học, thật đó, lần sau cậu kiểm tra, tôi chắc chắn sẽ thuộc hết, lần này bỏ qua đi há."
Biên Tấn Nguyên rất hoài nghi với bốn chữ "chắc chắn sẽ thuộc hết" này.
Lục Vân Phi cam đoan, "Thật đó, nếu tôi không học, tôi sẽ gửi cậu bao lì xì."
Nói đến đây, cậu mới nhận ra rằng mình dường như chưa có WeChat của Biên Tấn Nguyên.
"Nào, thầy Biên, chúng ta kết bạn WeChat, nếu tôi không học, mỗi từ tôi sẽ gửi cậu một trăm, một cơn mưa bao lì xì đang chờ cậu đó."
Biên Tấn Nguyên nghe vậy, cảm thấy học sinh của mình niềm tin vẫn còn khá mạnh mẽ, chỉ có điều tự giác kỷ luật quá kém.
Hắn lấy điện thoại ra cho Lục Vân Phi quét mã QR của mình, "Không cần gửi bao lì xì đâu, nếu cậu không học, đến khi hết kỳ nghỉ này, mỗi từ sẽ phải chép phạt một trăm lần. Đọc cả ngàn lần không bằng viết một lần, một trăm lần đủ để cậu nhớ rồi."
Lục Vân Phi cảm thấy như vậy cũng quá là khắc nghiệt rồi, tay run run thêm WeChat của Biên Tấn Nguyên.
Tên WeChat của Biên Tấn Nguyên rất đơn giản, chỉ có một chữ "Biên".
So với anh, tên của Lục Vân Phi lại rất hoa mỹ, là Luschenovsky.
Biên Tấn Nguyên lặng lẽ ngẩng đầu nhìn cậu một cái, Lục Vân Phi tự hào nói, "Có phải trông rất sang chảnh không, rất phù hợp để thêm một câu mở đầu: Nhà xã hội học vĩ đại Luschenovsky từng nói—"
Biên Tấn Nguyên im lặng nhìn cậu, rõ ràng không đồng ý.
Lục Vân Phi lắc đầu, phê bình nói "Cậu thật là không có khiếu hài hước mà."
"Hy vọng rằng trình độ học từ vựng của cậu cũng sẽ mạnh mẽ giống như khiếu hài hước của cậu."
Lục Vân Phi: "...Thực ra khiếu hài hước này cũng không phải là cần thiết, không có cũng được."
Nói xong, cậu còn giả bộ gật đầu để tỏ ý khẳng định.
Biên Tấn Nguyên nghĩ rằng, chắc hẳn cậu bạn cùng bàn của mình chơi trò con quay rất giỏi.
Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên nói chuyện thêm vài câu, thấy có người vào mua bánh, liền cầm tờ giấy kiểm tra đầy thảm thương của mình cùng với Ôn Minh Dịch rời khỏi cửa hàng.
Ôn Minh Dịch không có ý định về nhà nên kéo Lục Vân Phi đến khu vui chơi gần đó chơi điện tử một lúc.
"Ngày lễ Quốc khánh cậu cũng không về nhà sao?" Lục Vân Phi hỏi cậu ta.
Ôn Minh Dịch vừa nhấn nút vừa trả lời, "Trong nhà chẳng có ai, về hay không có gì khác đâu."
"Về nhà anh trai của cậu đi?"
"Tớ là con một, cảm ơn."
"Được rồi, để tớ nói lại, về nhà người anh trai thanh mai trúc mã từ nhỏ đã nhìn cậu lớn lên, chăm sóc cậu như người giám hộ thật sự của cậu đấy, được chưa?"
Ôn Minh Dịch quay đầu trừng mắt nhìn cậu, "Cậu biết nhiều quá rồi đó, chơi game đàng hoàng đi."
"Cậu rốt cuộc muốn làm loạn cái gì thế, đã một năm rồi, vẫn chưa qua thời kỳ phản nghịch sao?"
Ôn Minh Dịch buông tay: "Còn muốn chơi game vui vẻ nữa không?"
"Được, được." Lục Vân Phi bất lực nói: "Cậu cứ cố chấp đi, đến một ngày nào đó anh cậu thật sự không thèm quan tâm nữa rồi cậu mới khóc."
"Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó." Ôn Minh Dịch cứng đầu nói: "Khi đó tớ mới nên mở sâm panh ăn mừng đấy."
Lục Vân Phi không còn cách nào với cậu ta, chỉ cảm thấy thời kỳ phản nghịch của Ôn Minh Dịch thật là dài, người khác chỉ vài tháng, đến cậu ta thì đã một năm rồi mà vẫn chưa qua, thật là đáng lo ngại.
Cậu cùng Ôn Minh Dịch chơi thêm hai ván game, rồi ăn cơm cùng nhau, sau đó mới về nhà.
Kỳ nghỉ Quốc khánh, Lục Vân Phi cũng cho gia sư tiếng Anh của mình nghỉ lễ. Cậu nhìn đồng hồ thấy thời gian còn nhiều, liền lấy sách tiếng Anh ra, bắt đầu học thuộc từ vựng mà giáo viên đã giao trước khi nghỉ lễ.
Trước chín giờ tối, Lục Vân Phi đã học xong từ vựng, viết kiểm tra một lần, chắc chắn rằng mình đã làm đúng tất cả mới lên giường đi ngủ.
Quả nhiên, vừa mở mắt ra lại thấy mình ở nhà Biên Tấn Nguyên. Nhưng lần này trong nhà không có Biên Tấn Nguyên, cũng không có dì của Biên Tấn Nguyên, chỉ có Song Song và một cậu bé khác trông lớn hơn cậu nhóc một chút.
Cậu bé đó tầm khoảng tám, chín tuổi, trông có vẻ mập mạp, mặc áo dài tay màu đen và quần jeans, đi giày thể thao màu trắng của Adidas.
Song Song và cậu bé kia ngồi không xa cậu, cười hì hì khi xem phim hoạt hình trên TV.
Lục Vân Phi đang vui mừng vì hôm nay không phải kể chuyện, thì nghe thấy cậu bé ấy nói với Song Song: "Anh không muốn xem cái này, em đưa điều khiển cho anh."
Song Song quay đầu nhìn cậu ta, cậu bé kia tự nhiên chìa tay ra, "Nhanh lên, anh là anh của em, em phải nghe lời anh."
Song Song đành phải xuống ghế, đưa điều khiển cho cậu bé.
Cậu bé cầm điều khiển, bắt đầu chuyển kênh, cuối cùng dừng lại ở một kênh đang chiếu phim cổ trang thần tượng, rồi bắt đầu xem.
Song Song không thích xem loại phim này, liền lấy truyện cổ tích của mình ra để đọc.
Cậu bé xem một lúc, có vẻ đói bụng, từ trong cặp lấy ra một túi giấy của KFC, mở túi rồi lấy ra một cái hamburger, gọi Song Song đến.
Song Song ngẩng đầu nhìn cậu, cậu bé kia hất hất cái hamburger trong tay rồi hỏi nhóc: "Muốn ăn không?"
Đã lâu rồi Song Song chưa được ăn hamburger, lâu đến mức cậu không còn nhớ mùi vị của nó nữa, nên thật thà gật đầu: "Muốn ạ."
Cậu bé cười khúc khích, vẫy tay gọi nhóc lại gần.
Song Song vui vẻ đi tới, cậu bé mở giấy gói hamburger ra, đưa cho cậu ngửi: "Thơm không?"
Song Song lại gật đầu.
Cậu bé tự đắc cắn một miếng.
Song Song nhìn cậu ta ăn, cũng muốn ăn, liền hỏi: "Anh ơi, em có thể ăn một miếng không?"
Cậu bé cầm hamburger sang bên kia, nói với cậu: "Cái này không được, đây là mẹ anh mua cho anh, em muốn ăn thì bảo mẹ em mua cho."
Song Song mím môi, không nói gì.
Cậu bé nhìn cậu, cười khinh một tiếng: "Cũng đúng, mẹ em chẳng có tiền, mẹ anh nói rồi, nhà em bây giờ chẳng còn gì, cái gì cũng không mua nổi."
Lục Vân Phi nghe thấy tiếng cười của cậu bé kia, lửa giận liền bốc lên. Cũng là nhóc mập, mà nhóc mập trong lớp mình dễ thương biết bao, tại sao nhóc mập này lại đáng ghét như vậy chứ!
Lục Vân Phi nhìn Song Song, lo sợ cậu nhóc sẽ buồn, may mà Song Song không có phản ứng gì quá lớn, chỉ là bĩu môi, rồi đi về chỗ cũ ngồi xuống tiếp tục đọc truyện.
Cậu bé thấy cậu đi rồi, lại gọi: "Em qua đây, qua đây coi."
Cái đứa nhóc này không tự mình đi qua được hả? Ở nhà người khác lại có thể thoải mái như thế nhỉ? Lục Vân Phi không hài lòng với đứa nhóc này chút nào.