Biên Tấn Nguyên đã đứng đợi cậu ngoài lớp học từ trước.
Lục Vân Phi thấy hắn thì hào hứng chống nạng đi tới, nghĩ rằng nếu bản thân không bị què, chắc chắn đã lao vào ôm Biên Tấn Nguyên rồi. Đây đúng là thần tiên hạ phàm, chuyên đến để cứu vớt cậu mà! Lục Vân Phi chưa bao giờ thấy người bạn cùng bàn của cậu trông hiền từ đến vậy, giống y như một vị Bồ Tát. Cậu hận không thể lập tức đặt Biên Tấn Nguyên lên bàn thờ, mỗi ngày thắp ba nén nhang, cầu cho cậu thi đại học môn tiếng Anh được 120 điểm.
Biên Tấn Nguyên thấy được niềm vui không thể che giấu trên khuôn mặt của Lục Vân Phi, đoán rằng chắc cậu làm bài không tệ.
"Làm bài tốt chứ?"
Lục Vân Phi mắt sáng rỡ, hứng khởi nói: "Tôi viết hết các từ vựng, bài luận cũng viết theo những gì cậu bảo tôi học thuộc, còn phần trắc nghiệm có mấy câu trước đó đã làm qua, đáp án tôi đều nhớ rõ."
"Vậy thì tốt."
"Biên Tấn Nguyên cậu đúng là thần thánh mà, cậu biết không, bây giờ tôi nhìn cậu, thấy cậu như tỏa ra vầng hào quang."
Biên Tấn Nguyên bị câu nói của cậu chọc cười, giọng điệu ôn hòa: "Đi thôi, cậu nên về nhà rồi."
"Được." Lục Vân Phi ngoan ngoãn đáp.
Cậu lên xe, vừa nói chuyện với Biên Tấn Nguyên vừa ngắm khung cảnh đường phố. Có lẽ do vừa thi xong môn tiếng Anh và cảm thấy bài làm khá tốt, cho nên sự căng thẳng trong lòng cũng dần tan biến. Khi gần đến nhà, Lục Vân Phi vừa chậm rãi trò chuyện, lại dần dần dựa vào lưng Biên Tấn Nguyên mà ngủ thiếp đi.
Biên Tấn Nguyên cảm nhận được cơ thể cậu dựa vào hắn, không còn nghe thấy tiếng cậu nói nữa, bèn gọi cậu một tiếng, thế nhưng không thấy trả lời. Hắn gọi thêm một lần nữa rồi từ từ dừng xe, quay đầu lại thì thấy Lục Vân Phi đang ôm ba lô, nạng chống nằm dưới ba lô, người thì đã nhắm mắt ngủ mất rồi.
Thấy vậy, Biên Tấn Nguyên cũng không dám đạp xe nữa, sợ cậu không ngồi vững sẽ ngã khỏi yên xe. Hắn chống chân xuống đất rồi ngừng xe, ngắm nhìn thành phố đã bắt đầu tối, khung cảnh yên tĩnh và bình lặng.
Lục Vân Phi dựa vào hắn, ngủ không sâu nhưng thoải mái.
Đợi khi cậu dần dần ngủ say, tay mất sức, chiếc ba lô trong lòng bắt đầu trượt xuống, Biên Tấn Nguyên mới đưa tay đỡ lấy. Lục Vân Phi bị chạm vào cũng tỉnh dậy, mắt mơ màng nhìn hắn, có chút giật mình.
Biên Tấn Nguyên ít khi thấy cậu trong trạng thái này, hầu hết thời gian, Lục Vân Phi đều tràn đầy năng lượng tinh thần phấn chấn. Giờ đây trông cậu mềm mại và đáng yêu lạ thường.
"Tỉnh rồi à?"
Lục Vân Phi ngơ ngác gật đầu, dụi mắt, lúc này mới tỉnh táo lại: "Tôi ngủ rồi à?"
"Ừ."
"Ngủ bao lâu rồi? Lẽ ra cậu nên đánh thức tôi chứ."
"Không lâu đâu, khoảng ba phút thôi."
Lục Vân Phi cười rạng rỡ: "Ba phút thôi á, còn không đủ để chợp mắt nữa, ha ha ha."
Biên Tấn Nguyên cũng bật cười.
Lục Vân Phi cười xong, tinh thần cũng hồi phục, cậu bèn nhìn đồng hồ: "Đi thôi, sắp về đến nhà rồi."
Biên Tấn Nguyên thả tay, để cậu ôm chặt ba lô rồi đạp xe tiếp tục đi.
"Tài xế nhà tôi sắp quay lại rồi á." Lục Vân Phi bỗng nói: "Có thể là ngày mai hoặc ngày kia."
"Ừ." Biên Tấn Nguyên đáp.
Lục Vân Phi nhìn sống lưng hắn: "Tài xế về rồi, cậu không cần đưa tôi về nữa."
"Được." Biên Tấn Nguyên trả lời nhẹ nhàng.
"Nhưng cậu nói đã xin nghỉ nửa tháng có đúng không?"
"Đúng."
"Vậy thì..." Lục Vân Phi cười: "Thời gian còn lại, cậu đến làm gia sư cho tôi nhé."
Biên Tấn Nguyên nghĩ cậu đúng thật là cố chấp mà.
Lục Vân Phi thấy hắn không nói gì, lại tiếp tục: "Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tan học cậu và tôi sẽ cùng về nhà, sau khi giảng bài xong, tôi sẽ bảo tài xế đưa cậu về. Thời gian không cần quá dài, cho dù mấy giờ về nhà, ăn cơm xong, cậu chỉ cần ở lại đến 8 giờ rưỡi thôi. Một tuần ba buổi, một giờ một nghìn, có được không?"
Biên Tấn Nguyên vẫn không nói gì.
Lục Vân Phi thấy hắn không đồng ý, lập tức vòng tay ôm lấy eo hắn.
"Làm gì vậy?" Biên Tấn Nguyên nhìn tay cậu đặt trên eo của hắn.
Lục Vân Phi cười, rồi nhúc nhích ngón tay, gãi nhẹ vào hõm eo hắn.
Biên Tấn Nguyên bất lực: "Cậu nghĩ tôi sẽ nhột à?"
Lục Vân Phi thấy hắn thật sự không nhột, nhanh chóng bắt đầu gãi loạn xạ, thử xem trên người hắn có điểm yếu nào không.
Cuối cùng vẫn đang ngồi trên xe, chân còn bị bó bột, Biên Tấn Nguyên sợ cậu bị ngã nên đành khuyên: "Đừng nghịch nữa."
"Vậy cậu đồng ý với tôi đi."
"Cậu đừng nghịch nữa."
Lục Vân Phi đành dừng tay, bất lực nói: "Thầy Biên, muốn mời thầy làm gia sư sao mà khó quá à."
Biên Tấn Nguyên cười nhẹ, bóp phanh xe dừng lại: "Đến nhà cậu rồi."
Lục Vân Phi miễn cưỡng xuống xe, Biên Tấn Nguyên nhận lấy ba lô của hắn, nhìn thấy sự bất mãn trong mắt cậu, nhẹ nhàng nói: "Vài ngày nữa có kết quả thi rồi."
"Vậy nếu tôi không đạt, cậu sẽ không giúp tôi nữa à?" Lục Vân Phi hỏi.
Biên Tấn Nguyên bị câu hỏi của cậu làm cho bối rối, ngập ngừng một lúc mới nói: "Sẽ không đâu."
"Là tôi sẽ không không đạt, hay là cậu sẽ không không giúp tôi?"
"Đều sẽ không."
"Vậy tại sao cậu nhất định phải đợi vài ngày nữa?" Lục Vân Phi không hiểu: "Có nhất thiết phải đợi đến khi có kết quả thi không?"
Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, im lặng một lúc.
Thật ra không nhất thiết phải đợi đến khi có kết quả thi, chỉ là bây giờ chưa có kết quả gì đã trở thành gia sư của Lục Vân Phi, hắn luôn cảm thấy không phù hợp. Có lẽ cũng không hẳn là không phù hợp, mà là hắn chưa thật sự sẵn sàng đảm nhận trách nhiệm về thành tích học tập của một người khác, cũng chưa sẵn sàng bước chân vào gia đình của Lục Vân Phi - một gia đình hoàn toàn khác với gia đình của hắn.
Đối với Biên Tấn Nguyên mà nói, trong thế giới này, người mà hắn cần chịu trách nhiệm chỉ có Biên Tiệp và Song Song, họ là người thân của hắn, hắn phải có trách nhiệm với họ. Còn bây giờ, đột nhiên phải đưa Lục Vân Phi vào phần trách nhiệm của bản thân, dù chỉ là thành tích môn tiếng Anh, hắn cũng không dám dễ dàng gánh vác.
Hắn sợ bản thân không thể gánh được hy vọng của Lục Vân Phi, cũng sợ hắn không thể giúp Lục Vân Phi tiến bộ. Hắn sẵn sàng giúp đỡ Lục Vân Phi hết khả năng, thế nhưng cũng sợ mình sẽ giống như những gia sư khác của Lục Vân Phi, dù cố gắng hết sức nhưng vẫn không đạt được kết quả gì.
Việc thi cử này, chưa bao giờ có ai có thể đảm bảo điều gì.
Hắn nhìn Lục Vân Phi, trong mắt cậu có vẻ nghi hoặc rõ ràng. Đương nhiên là cậu sẽ thắc mắc, cậu còn trẻ, chưa từng biết đến nỗi buồn phiền, tâm tư đơn giản mà sáng sủa, tràn ngập những màu sắc rực rỡ, đôi vai của cậu rất nhẹ, chỉ mang theo ước mơ và hy vọng, trách nhiệm, còn rất xa vời với cậu.
Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, trong lòng không tự chủ mềm mại lại: "Thế này nhé." Hắn nói: "Làm gia sư thì được, về nhà cậu cũng được, nhưng, thứ nhất, trước khi có kết quả thi, tôi sẽ không nhận tiền - thứ hai, nếu lần này cậu không đạt, trước khi cậu đạt, tôi sẽ không nhận tiền; thứ ba, nếu cậu đạt, thì một tuần ba lần, mỗi giờ 20 tệ."
Lục Vân Phi lập tức mở to mắt: "20 tệ? Cậu đi làm thêm một giờ còn hơn 20 tệ nữa kìa!"
"Tôi cho cậu giá ưu đãi." Biên Tấn Nguyên nói: "Chúng ta là bạn học mà."
"Vậy thì thôi đi." Lục Vân Phi không đồng ý: "Mất thời gian mất công sức mà chỉ có 20 tệ một giờ? Cậu đừng làm gia sư của tôi nữa, tôi tự sinh tự diệt là được rồi."
"Mới đây còn nói muốn mời tôi làm gia sư khó quá, giờ lại muốn tự sinh tự diệt?"
"Thầy Biên à, tôi muốn mời cậu làm gia sư, thế nhưng không muốn cậu như ngọn nến tự đốt cháy bản thân để soi sáng cho tôi! Cậu đi làm thêm còn kiếm được 50 tệ một giờ, giờ cậu ở đây mất công mất sức, chỉ được có 20 tệ, tôi không muốn lợi dụng cậu như vậy."
Biên Tấn Nguyên thấy cậu nói cũng có lý: "Không phải như vậy đâu."
"Đương nhiên không phải như vậy rồi." Lục Vân Phi ngắt lời hắn: "Tôi muốn cậu làm gia sư, chứ không phải muốn cậu dùng phật quang phổ độ cho tôi! Nếu vậy tôi thà đặt cậu lên bàn thờ, mỗi ngày chiêm ngưỡng sự cao cả của cậu còn hơn."
Biên Tấn Nguyên thấy cậu nói lý lẽ rành rành, đành bất lực: "Vậy 50 tệ được không, bằng với công việc làm thêm của tôi."
"Vậy tôi trong mắt cậu chỉ đáng giá như ly trà sữa cùng cái bánh kem thôi à?" Lục Vân Phi đổi chủ đề: "Tôi không đáng tiền đến thế ư?"
Biên Tấn Nguyên:...
Lục Vân Phi nhìn hắn: "Ít nhất cũng phải vài cốc trà sữa và vài chiếc bánh kem chứ, 500 tệ."
"50 tệ." Biên Tấn Nguyên bình tĩnh nói.
"500 tệ." Lục Vân Phi kiên quyết.
"Vậy cậu mời người khác đi."
Lục Vân Phi:?!
Lục Vân Phi không thể tin nổi: "Cậu nói gì cơ? Cậu bỏ cuộc nhanh vậy sao?"
"Làm ăn nhỏ, không nhận đơn 500 tệ." Biên Tấn Nguyên tựa lên xe đạp, bình thản nói.
Lục Vân Phi:...
Lục Vân Phi nhìn Biên Tấn Nguyên vẻ mặt điềm nhiên, đau lòng nói: "Vậy 300 tệ được chưa."
"Đây là đi chợ thức ăn à? Còn cò kè mặc cả nữa."
"Chủ cửa hàng ở chợ còn mong tôi trả thêm tiền nữa kìa."
"Vậy tôi giống chủ cửa hàng ở chợ à?" Biên Tấn Nguyên hỏi.
Lục Vân Phi:...
Biên Tấn Nguyên thấy cậu không nói gì, chắc thắng lên tiếng: "Một giá, 50 tệ, đồng ý thì làm, không thì thôi."
"Vậy là không hợp lý."
"Tôi thấy rất hợp lý."
"Cậu không hiểu giá trị của gia sư trên thị trường."
"Tôi không cần theo giá thị trường, tôi có định giá riêng."
Lục Vân Phi muốn phát điên: "Ít nhất 100 tệ, không thể thấp hơn, nếu không tôi đang lợi dụng cậu đấy."
"Cậu yên tâm, tôi không dễ bị lợi dụng vậy đâu."
"Vậy 100 tệ." Lục Vân Phi kéo tay hắn: "Gãy xương rồi, thấy cả vụn xương luôn á, thật không thể đánh thêm được đâu." Cậu nói xong, rồi cúi đầu nhìn chân của bản thân đang bị bó bột: "Cậu xem, bột bó cũng không che nổi nữa rồi."
Biên Tấn Nguyên nghe vậy thì nhìn xuống cái chân bó bột của cậu, thấy tư duy này của cậu cũng thú vị ghê, Lục Vân Phi thấy hắn không phản đối, lập tức reo lên: "100 tệ lần một, 100 tệ lần hai, 100 tệ lần ba."
Rồi cậu gõ vào chuông xe đạp của Biên Tấn Nguyên "Leng keng", tiếng chuông xe kêu vang, Lục Vân Phi quyết định dứt khoát: "Thành giao!"
Biên Tấn Nguyên:...
Lục Vân Phi cười tươi: "Thành giao rồi, cậu không được nuốt lời đâu đó nha."
Biên Tấn Nguyên bóp trán, cảm thấy bản thân thật sự chưa từng gặp ai trẻ con hơn Lục Vân Phi, Lục Vân Phi đúng là một cậu em trai nhỏ mà.
Thế mà Lục Vân Phi còn đắc ý, nghĩ cậu rất thông minh: "Vậy là xong nhé."
Biên Tấn Nguyên bất đắc dĩ gật đầu: "Ừ."
"Cảm ơn thầy Biên, tạm biệt thầy Biên, thầy Biên đi đường cẩn thận nha." Lục Vân Phi lễ phép tạm biệt tận ba lần.
Biên Tấn Nguyên thở dài: "Tạm biệt."
Lục Vân Phi vẫy tay chào hắn, Biên Tấn Nguyên đạp xe quay đầu, hướng về nhà.