Lục Vân Phi đã sớm chuẩn bị tâm lý cho việc bạn trai cậu đạt thủ khoa khối tự nhiên. Mà điều cậu không chuẩn bị sẵn chính là việc cậu bạn thân của cậu cũng đạt thủ khoa khối xã hội. "Tiểu thiếu gia cậu gian lận à? Ghê gớm quá nhỉ!"
Lý Nguyên Thanh cho cậu một cái nhìn bất đắc dĩ: "Đó là cậu chưa thấy cảnh cậu ấy cố gắng suốt học kỳ cuối cùng thôi. Lúc đó tớ đã nghĩ cậu ấy có lẽ đang nhắm đến thủ khoa khối xã hội, kết quả là đúng y như vậy."
"Sao tớ lại không thấy nhỉ?" Lục Vân Phi thắc mắc.
"Câu hỏi hay đấy." Lý Nguyên Thanh đập bàn: "Học kỳ cuối cùng mắt của cậu ngoài Biên Tấn Nguyên ra còn thấy ai khác nữa không hả?! Đồ trọng sắc khinh bạn!"
Lục Vân Phi chỉ cười ngượng ngùng, quyết định đổi chủ đề.
Lúc Ôn Minh Dịch đến, Lý Nguyên Thanh và Lục Vân Phi đang bàn chuyện chọn nguyện vọng. Thấy cậu ta tới, Lý Nguyên Thanh hỏi cậu ta dự định chọn trường nào.
Ôn Minh Dịch điềm nhiên đáp: "Đại học X."
"Đại học X?" Lục Vân Phi và Lý Nguyên Thanh ngạc nhiên nhìn nhau.
Đại học X tuy là trường tốt nhất của thành phố X, cũng xếp hạng cao trong cả nước nhưng so với Bắc Đại, vẫn còn kém xa. Hơn nữa, dù là trường tổng hợp nhưng Đại học X lại thiên về khối tự nhiên, một học sinh khối xã hội như Ôn Minh Dịch vào đó làm gì? Với điểm số hiện tại, cậu ta có thể chọn bất cứ trường nào trong nước mà. Vậy mà cậu ta lại không chọn Bắc Đại hay các trường danh giá khác mà muốn vào Đại học X, chẳng phải là muốn làm hiệu trưởng Nhất Trung tức chết sao?
Từ từ, sao tình huống này quen thuộc quá vậy nhỉ? Lục Vân Phi chợt nhớ ra, đúng rồi, năm đó Tư Quân Đạc cũng thế, thi được 746 điểm, cao nhất toàn tỉnh, ai cũng nghĩ anh sẽ chọn Thanh Bắc (Thanh Hoa hoặc Bắc Đại), nhưng kết quả anh lại chọn Đại học X. Lục Vân Phi từng lén hỏi Ôn Minh Dịch: "Anh cậu sao lại chọn Đại học X?"
Lúc đó Ôn Minh Dịch không trả lời, chỉ là hôm ấy, tâm trạng cậu ta rất tệ.
Nào ngờ bao năm trôi qua, Lục Vân Phi lại gặp phải chuyện này lần nữa. "Cậu không chọn Bắc Đại à?" Lục Vân Phi hỏi nhỏ.
"Không."
"Vậy cậu cố gắng học hành như vậy để làm gì?" Lý Nguyên Thanh không hiểu. "Dù cậu không học quá chăm, cậu cũng thừa sức vào Đại học X mà."
"Việc tớ đủ sức vào nhưng không muốn vào và việc tớ không đủ sức để vào là hai khái niệm khác nhau." Ôn Minh Dịch uống một ngụm trà sữa, bình tĩnh trả lời.
Lý Nguyên Thanh: "..."
Lý Nguyên Thanh liếc nhìn Lục Vân Phi, hai người đều hiểu ý nhìn nhau, rồi âm thầm đem những suy đoán của bản thân giấu trong lòng.
Ôn Minh Dịch dự định ở lại thành phố X, Lý Nguyên Thanh tính đi xuống phía Nam, còn Lục Vân Phi lại muốn ra Bắc. Cậu nhìn hai đứa bạn thân, Lục Vân Phi bỗng thấy có chút bâng khuâng.
Lý Nguyên Thanh khoác vai cậu an ủi: "Không sao đâu, chỉ là chia tay tạm thời thôi mà. Hơn nữa, chẳng phải Biên Tấn Nguyên vẫn luôn bên cậu sao?"
Ôn Minh Dịch cũng gật đầu: "Cậu cứ về nghỉ hè là được, tớ thì lúc nào cũng ở đây, sẽ không đi đâu cả."
Lục Vân Phi cúi đầu cười nhẹ, rồi nói với họ: "Vậy đợi đến khi chúng ta học xong đại học, hãy gặp lại nhau ở đây nhé."
"Nhất định rồi." Mọi người cười đáp.
Chiều hôm đó, họ cùng đi hát karaoke.
Ngồi trên ghế sofa của KTV, tay cầm micro, bọn họ cùng nhau hát:
"Thanh xuân là khi ta nắm tay nhau bước lên xe lửa
Chuyến xe không bao giờ quay đầu lại
Sẽ đến một ngày chúng ta già đi
Chỉ cần không hối tiếc là được."
Đó là giọng hát trẻ trung, mang theo sự kiên cường và không sợ hãi của tuổi trẻ, xen lẫn tiếng cười, mở ra một chương mới trong cuộc đời họ.
Ngày Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên lên đường nhập học tại Thanh Hoa, cả gia đình họ Lục và họ Biên đều ra tiễn.
Mẹ Lục nhìn Lục Vân Phi rồi cảm thán: "Đời này, con gái vào Bắc Đại, con trai vào Thanh Hoa, coi như mẹ đã mãn nguyện rồi."
Bố Lục cũng phụ họa: "Đúng vậy đó."
Biên Tiệp chỉ vào cổng trường Thanh Hoa và nói với Song Song: "Song Song cũng phải cố gắng nhé, sau này cũng phải vào đây học đại học."
Song Song ngoan ngoãn gật đầu: "Con sẽ đến đây tìm anh trai."
Biên Tấn Nguyên cười: "Lúc đó anh trai đã tốt nghiệp lâu rồi."
Song Song không nản chí: "Vậy con sẽ tìm bàn học của anh."
Lục Vân Phi nghe vậy lập tức nhớ tới cái gì, cười nói: "Đợi đến khi đi học, anh sẽ bảo anh của em khắc chữ "sớm" lên bàn, để sau này cho em dễ tìm."
Cậu vừa nói xong, Biên Tấn Nguyên và Lục Vân Thường đều bật cười.
Còn Song Song chưa học đến chữ này, nghiêm túc gật đầu, cảm thấy lời của Lục Vân Phi rất có lý, ngọt ngào đáp: "Vậy anh Vân Phi nhớ đó nha."
"Không vấn đề gì." Lục Vân Phi hứa hẹn.
Cả nhà họ Lục và họ Biên sau khi đưa bọn họ đi dạo một vòng, chơi một chút rồi cùng nhau về. Chỉ còn lại Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên - hai cậu sinh viên sắp bắt đầu cuộc sống mới.
Tuy nhiên, còn chưa kịp tận hưởng thế giới hai người, họ đã nhận được lời mời từ Nguyên Sóc. Với tư cách là chủ nhà, ngay khi biết Biên Tấn Nguyên có ý định đăng ký vào Thanh Hoa, Nguyên Sóc đã mua sẵn một căn nhà gần trường cho hắn, sắm sửa đầy đủ nội thất, chỉ chờ Biên Tấn Nguyên đến nhận.
Nhưng Biên Tấn Nguyên không nhận căn nhà đó, hắn và Lục Vân Phi định sẽ tự tìm nhà sau khi nhập học.
Nguyên Sóc cố gắng thuyết phục nhưng Biên Tấn Nguyên vẫn không lung lay, cuối cùng Nguyên Sóc đành chịu thua.
Chẳng qua Biên Tấn Nguyên vẫn cùng Nguyên Sóc và hai cụ nhà họ Nguyên ăn một bữa cơm, nhân tiện theo yêu cầu của hai cụ đến thăm nhà.
Bà Nguyên chỉ vào một phòng ngủ trong nhà rồi nói với hắn: "Phòng này là chuẩn bị cho con đấy."
Biên Tấn Nguyên lễ phép đáp: "Cảm ơn, nhưng chắc con sẽ không ở đây."
Bà Nguyên cũng không bận tâm, chỉ mỉm cười: "Không sao, ở hay không là chuyện khác, có hay không lại là chuyện khác." Bà nắm tay Biên Tấn Nguyên, dịu dàng nói: "Tấn Tấn, ông bà chỉ có mỗi bố con là con trai duy nhất, cho nên những gì của chúng ta, đều dành hết cho ông ấy. Và những gì của ông ấy, sớm muộn gì cũng sẽ là của con. Đây là những thứ thuộc về con, con cứ nhận đi."
Biên Tấn Nguyên nhìn bà. Ánh mắt bà rất yêu thương, toát ra vẻ bình yên và hiền hậu. Hắn đáp: "Không có gì là thứ mà con nên nhận cả."
Bà Nguyên mỉm cười, vỗ nhẹ tay hắn, dịu dàng nói: "Con đó nha, sao mà lại hiểu chuyện như vậy chứ."
Biên Tấn Nguyên không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Lục Vân Phi từ nhỏ đã luôn là tâm điểm của sự chú ý. Cậu đẹp trai, tính cách tốt, thành tích học tập xuất sắc, gia cảnh giàu có, đi đến đâu cũng có nữ sinh công khai hoặc thầm thương trộm nhớ. Đến khi vào đại học, các chàng trai cô gái thoát khỏi áp lực của cái mác "yêu sớm", trở nên mạnh dạn hơn. Trong một tháng huấn luyện quân sự, Lục Vân Phi đã từ chối năm cô gái rồi.
Biên Tấn Nguyên nhìn thấy Lục Vân Phi ngày càng thu hút nhiều "hoa đào", lập tức tặng cậu một chiếc nhẫn trong ngày sinh nhật của hắn, ngay sau khi kết thúc khóa huấn luyện.
Lục Vân Phi ngạc nhiên: "Anh... cầu hôn sớm vậy sao?"
Biên Tấn Nguyên bật cười, ôm cậu hôn nhẹ một cái, dịu dàng nói: "Tất nhiên là không phải rồi, nhẫn cầu hôn sao lại đơn giản thế này được. Chiếc nhẫn này chỉ để đánh dấu thôi, để mấy con ong bướm kia tránh xa em ra."
Lục Vân Phi thông suốt, cậu nhìn Biên Tấn Nguyên, đắc ý nói: "Anh ghen hả?"
Biên Tấn Nguyên nhẹ nhàng cắn môi cậu, rồi hôn một cái nữa, khẽ đáp: "Rất ghen luôn."
Lục Vân Phi ngồi trong lòng Biên Tấn Nguyên, véo má hắn, chỉ cảm thấy ghen tuông khiến Biên Tấn Nguyên trở nên đáng yêu vô cùng.
Cậu để Biên Tấn Nguyên đeo nhẫn cho mình rồi nhắc nhở: "Giờ nhiều người đeo nhẫn chỉ để làm phụ kiện thôi, cho nên anh muốn mọi người tránh xa em thì chỉ đeo nhẫn thôi là chưa đủ đâu."
Biên Tấn Nguyên nhướn mày: "Ồ?" một tiếng.
Lục Vân Phi cầm điện thoại, chụp một bức ảnh chiếc nhẫn trên tay cậu, kèm dòng chú thích "Người yêu tặng ~" rồi đăng lên trang cá nhân.
Đương nhiên, cậu chặn hết những người nhà họ Lục.
Vô số thiếu nữ ngay lập tức tan nát trái tim, buồn bã chụp màn hình rồi chuyển tiếp. Có người thậm chí còn táo bạo nhắn tin hỏi thẳng cậu: "Lục Vân Phi, cậu có người yêu rồi à?"
Lục Vân Phi trả lời ngắn gọn: "Từ lâu rồi."
Cô gái ấy mới buông xuôi và chúc phúc cho cậu.
Sau khi trả lời tin nhắn, Lục Vân Phi chợt nhận ra điều gì đó, quay sang hỏi Biên Tấn Nguyên: "Còn của anh đâu? Chẳng phải các cặp đôi thường mua nhẫn đôi sao?"
Biên Tấn Nguyên cười nhẹ, giọng nói trầm ấm: "Em có thể tặng anh không?" Hắn nhìn Lục Vân Phi, ánh mắt thuần khiết và sáng rực. Hắn tiến sát lại gần cậu, trong mắt đầy mê hoặc, giọng nói ngọt ngào như được phủ mật, thì thầm dụ dỗ: "Em có sẵn lòng mua cho anh không?"
Lục Vân Phi cảm thấy tim cậu bị "tấn công" mạnh mẽ, chỉ thấy bạn trai cậu quá lợi hại. Đừng nói là nhẫn, Biên Tấn Nguyên mà đòi mua biệt thự bên bờ biển, cậu cũng vui lòng mua ngay!
Cậu ghé sát, hôn nhẹ Biên Tấn Nguyên, mặt hơi ửng đỏ rồi gật đầu: "Mua! Em sẽ mua bất cứ thứ gì anh muốn."
Biên Tấn Nguyên mỉm cười, vòng tay ôm lấy cậu, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Chiếc nhẫn Lục Vân Phi tặng Biên Tấn Nguyên có kiểu dáng đơn giản, chỉ là một vòng tròn, tương tự chiếc nhẫn trên tay cậu. Khác biệt ở chỗ chiếc nhẫn cậu mua đắt hơn một chút, có gắn kim cương nhỏ và sáng hơn. Cậu chọn sinh nhật của mình để tặng nhẫn cho Biên Tấn Nguyên, đeo vào tay hắn rồi hỏi: "Anh thích không?"
Theo tính cách của Biên Tấn Nguyên, thực ra hắn thích những món đồ đơn giản, kín đáo hơn. Nhưng Lục Vân Phi lại thích những thứ trẻ trung, thời thượng thế này. Nhìn chiếc nhẫn có vẻ không hợp phong cách của bản thân lắm, Biên Tấn Nguyên vẫn mỉm cười gật đầu.
Hắn thực sự rất thích, thích đến mức cảm thấy sự xuất hiện của màu sắc thuộc về Lục Vân Phi trên người hắn giống như việc cậu hoàn toàn thuộc về hắn vậy.
Hắn cúi xuống hôn Lục Vân Phi, nói với cậu: "Anh rất thích, cảm ơn Phi Phi."
Lục Vân Phi cười rạng rỡ, đặt hai bàn tay của họ cạnh nhau. Dù phong cách của hai chiếc nhẫn khác nhau hoàn toàn nhưng lại có kiểu dáng khá giống nhau, nhìn chung lại rất hài hòa.
Cậu nắm lấy tay Biên Tấn Nguyên, hai người đan tay vào nhau, hai chiếc nhẫn dưới ánh đèn lấp lánh ánh sáng nhè nhẹ. Lục Vân Phi cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn trên tay Biên Tấn Nguyên, rồi ngước lên nhìn hắn, nở nụ cười tươi tắn: "Đã nhận nhẫn của em rồi thì anh là người của em đấy nhé!"
Biên Tấn Nguyên cười khẽ: "Anh luôn là của em mà."
Vào dịp Giáng sinh, Biên Tấn Nguyên thường rất ít khi đăng bài trên trang cá nhân, cuối cùng cũng đăng bài viết thứ ba trong năm nay: "Quà của người yêu tặng [trái tim]", kèm hình ảnh một chiếc nhẫn. Hàng loạt cô gái sửng sốt phát hiện ra rằng thì ra học thần cũng đăng bài trên mạng xã hội, ngay sau đó, trái tim họ lại tan vỡ khi thấy nội dung bài đăng.
Tất nhiên, Biên Tiệp và Nguyên Sóc không hề hay biết về điều này vì họ đã bị chặn rồi.
Một cô gái không chịu từ bỏ hy vọng, hôm sau khi đến lớp đã dè dặt hỏi Lục Vân Phi: "Biên Tấn Nguyên thực sự có người yêu à?"
Lục Vân Phi thành thật trả lời: "Đúng vậy."
"Người yêu cậu ấy trông thế nào? Xinh không?"
Lục Vân Phi mỉm cười, mắt híp lại: "Đẹp lắm."
"Hiền lành không?"
Lục Vân Phi nghĩ một lúc rồi trả lời: "Cũng khá dịu dàng."
"Cảm giác hai người họ có yêu nhau không?"
"Rất yêu."
"Vậy điều kiện gia đình thế nào?"
"Cũng tốt lắm."
Nghe đến đây, cô gái nhíu mày: "Chắc là con nhà giàu nhỉ?"
Lục Vân Phi giữ vẻ mặt bình tĩnh, gật đầu: "Gần như thế."
Cô gái đành từ bỏ, đổi lại là Lục Vân Phi hỏi cô ấy: "Sao cậu không trực tiếp hỏi Biên Tấn Nguyên chuyện này mà phải hỏi tôi nhỉ?"
Cô gái cười cười, ngại ngùng trả lời: "Cậu ấy từ trước đến nay đối với ai cũng xa cách, nếu tôi hỏi chắc chắn cậu ấy sẽ không nói, còn chẳng bằng hỏi cậu, dù sao quan hệ của hai người cũng tốt như vậy, chuyện của cậu ấy nhất định cậu đều biết."
Lục Vân Phi gõ gõ bàn, mỉm cười: "Chưa chắc đâu, cậu hỏi cậu ấy thử đi, nói không chừng cậu ấy sẽ trả lời đó."
"Thật á?"
"Có thể thử xem." Lục Vân Phi xúi giục.
Thế là cô gái mang theo sự tò mò, chặn Biên Tấn Nguyên ngay trước cửa thư viện rồi hồi hộp hỏi: "Bạn học Biên, cậu đã có người yêu rồi à?"
Biên Tấn Nguyên lạnh nhạt giơ tay cho cô xem chiếc nhẫn trên tay mình, ý tứ rất rõ ràng.
"Vậy à, thế người yêu cậu là người như thế nào?"
Biên Tấn Nguyên suy nghĩ một chút, rồi trả lời: "Là người rất tốt, tôi rất thích."
Cô gái không ngờ hắn lại trả lời thật, ngạc nhiên hỏi: "Hai người quen nhau từ khi nào vậy?"
"Từ cấp ba."
"À, hai người yêu xa hả?"
Nghe vậy, Biên Tấn Nguyên mỉm cười nhẹ, rồi nói cô: "Tôi phải vào thư viện rồi."
Nói xong, hắn lách qua cô nàng, đi thẳng vào một phòng trong thư viện.
Cô gái đứng nhìn theo bóng lưng Biên Tấn Nguyên, thấy hắn bước vào thư viện nơi Lục Vân Phi đang ngồi, ngây người ra một lúc rồi mới sực tỉnh, cúi đầu nhắn tin cho Lục Vân Phi: "Cậu ấy thật sự trả lời tôi! Còn cười với tôi nữa!!!"
Lục Vân Phi nhắn lại: "Đã bảo là không lừa mà."
Cô gái vội vàng gật đầu: "Cậu đúng là người hiểu rõ cậu ấy nhất!"
Dĩ nhiên rồi! Lục Vân Phi tự hào nghĩ.
Cậu đã đoán trước được điều này. Nếu không vì lý do cả hai đều là con trai, chắc hẳn Biên Tấn Nguyên rất muốn đăng lên trang cá nhân để công khai mối quan hệ của bọn họ. Dù là người điềm tĩnh và trưởng thành như Biên Tấn Nguyên, vẫn sẽ có những điều hắn muốn khoe. Mà bây giờ, điều hắn muốn khoe lại không thể nói rõ ràng, cho nên nếu có ai hỏi hắn, hắn chắc chắn không né tránh mà sẽ trả lời một cách nghiêm túc. Nghĩ đến đây, Lục Vân Phi lại thấy Biên Tấn Nguyên của cậu thật quá là đáng yêu!
Trong khi mọi người trong thư viện đang tập trung học tập, hai người họ ngồi ở hàng cuối cùng, Lục Vân Phi cố ý làm rơi cây bút xuống sàn. Cậu cúi xuống nhặt bút, rồi khẽ vỗ lên người Biên Tấn Nguyên. Biên Tấn Nguyên cúi đầu xuống, hỏi cậu: "Sao thế?"
Lục Vân Phi ngồi xổm giữa bàn và ghế, vẫy tay ra hiệu cho anh cúi xuống gần hơn. Biên Tấn Nguyên cúi đầu xuống, ánh mắt đầy tò mò.
Rồi Lục Vân Phi nhanh chóng đặt một tay lên ghế, nhẹ nhàng nhướn người, dưới sự che khuất của bàn học, hôn lên môi hắn.
Biên Tấn Nguyên thoáng sững sờ, còn Lục Vân Phi đã ngồi ngay ngắn lại, không hề để lộ dấu vết gì. Biên Tấn Nguyên chỉ biết ngạc nhiên nhìn cậu, dần dần cảm nhận vị ngọt trên môi.
Hắn không tự chủ được mà mỉm cười, lặng lẽ nắm lấy tay người bên cạnh.