Hô Vương bên kia bị Tô Tứ lột sạch sẽ, ở chỗ kín thấp thoáng thấy cái đuôi to màu tím.
Tô Tứ nhìn qua mà khóc không ra nước mắt.
Giãy giụa muốn đứng dậy, lúc này âm thanh Hồ Vương vang lên:" Nương tử"
Âm thanh sáng lạng quẩn quanh trong phòng, tinh tế như trời xế chiều, ngọn nến trong phòng nhẹ nhàng run lên. Đào đâu ra một điểm buồn ngủ lười biếng?
Tô Tứ hít một ngụm kinh hãi.
Hồ Vương thân thể trần truồng bước đến gần Tô Tứ, cúi người dùng ngón trỏ ngả ngớn xoa xoa cằm y, cười tà mị nói:" Nương tử tiểu mỹ nhân, ngươi có phải hay không đang cảm thây toàn thân vô lực, đầu lưỡi run lên? Phải hay không cảm thấy toàn thân nóng ran, muốn cởi hết quần áo?"
Tô Tứ mặt tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi.
Nhưng chết cũng phải chết cho minh bạch, để lấy lại tỉnh tái, y cắn đầu lưỡi, hỏi:" Ngươi rõ ràng ngửi phải mùi hương, cũng uống rượu có mị dược, như thế nào vẫn không sao?"
Hồ Vương quay người nhàn nhã ngồi lên ghế, vắt chân, cầm chén sứ vừa mới uống rượu, xoa nhẹ lên miệng chén, nhìn ngắm rượu bên trong, thời gian dần dần trôi.
Cả buổi sau mới mở miệng: "Nương tử chưa bao giờ thích đốt hương, hôm nay thế nào lại phá lệ đốt Nhãn Nhi Mị.”
Nhãn Nhi Mị là mị dược có chút danh tiếng, hương vị ngọt ngào. Từng có thời gian đi kỹ viện nên đối với Hồ Vương mà nói chính là người trong nghề.
Hồ Vương nói tiếp:"Bình thường ta trái cầu phải cầu hoan ái đều khó khăn, hôm nay lại thái độ khác thường chủ động yêu thương nhung nhớ, vi phu tất nhiên cảm thấy sung sướng nhưng đồng thời cũng nổi lên cảnh giác, dù sao vi phu cũng chưa già đến mức hồ đồ nha. Mà bình thường nương tử cũng chỉ dùng chén sứ không hoa văn, hôm nay lại dùng đến cả chén Hồng Mai rồi?"
Tô Tứ dù sao cũng là lần đầu tiên đi hạ dược người ta nên lương tâm có chút không yên, đầu đầy mồ hôi, tay run lên, đen dược bên trong run run chảy ra, hoang mang hồ đồ sợ làm hỏng nên đành đánh dấu chén có mị bằng chén khác.
Hồ Vương đổi chân, nói:" Ta nghĩ trong một chén chắc chắn là giải dược Nhãn Nhi Mị, chỉ là hiên tại xem ra..." Hắn nhìn Tô Tứ, y đã không tự chủ được mà uốn éo người, toàn thân đỏ ửng: "Xem ra là nương tử uống phải chén mị dược a~"
Hồ Vương đứng lên, từ phía sau ôm lấy Tô Tứ, nói sát vào lỗ tai y, trêu đùa:" Đã biết dụng ý của nương tử, ta đương nhiên dùng chút ít pháp thuật đổi hai cái chén, ngươi uống kỳ thật là chén có mị dược. Nương tử, ngươi phải hiểu một chuyện, mọi thứ đều có chỗ của nó, không nên nghĩ làm một việc quá sức, ân?"
Hồ Vương vung sa y Tô Tứ lên, như vén khăn trùm cô dâu, cặp mông trắng nõn lộ ra:" Nương tử nhiệt tình như lửa, hạ mị dược, lại uống mị dược, tiền vốn như vậy, vi phu lại giúp cởi dây áo. Nếu vi phu không hưởng thụ, chẳng phải cô phụ một mảnh tâm ý sao?"
Tô Tứ muốn hô to:" Đừng.." nhưng thế nào lại thành:" Mau tới ah, Đại Vương..."
Y thật sự hận không thể cắn đầu lưỡi của mình...y thật hận không thể.
"Vậy vi phu không khách khí." Hồ Vương kéo hai bên mông Tô Tứ đâm vào
"Ah____ah___"
Lại một đêm Tô Tứ kêu vang vọng trong Hồ Vương điện.
------ta là đường phân cách------
"Một, hai, ba nói!" Hai thị vệ, một người túm lấy hai tay Mễ Trùng, một người túm hai chân hắn, phải trái đung đưa, miệng hô hào khẩu lệnh theo tiết tấu.
Mễ Trùng sợ hãi kêu to lên như muốn rách cả cuống họng, hắn gắt gao nắm chặt vạt áo của thị vệ.
Bên dưới là vực đá sâu hun hút, nhìn trên xuống không thấy đáy. "Đại Vương, tha mạng ah! Tha mạng ah!" Mễ Trùng lớn tiếng khóc, nước mắt giàn dụa trên mặt.
Hồ Vương mặc áo mỏng đang ngồi tựa vào gốc cây gần đó, trong tay cầm hạt dưa, ở dưới chân đã có một tầng vỏ hạt, vở hạt dưa vẫn đang rơi xuống không ngừng. Hắn vẫn lộ ra bộ mặt đẹp trời sinh, nhưng ẩn ở bên trong là tia xảo trá, khóe mắt khép hờ, nhìn như tú bà.
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng: "Ta cho ăn đồ ngon thứ tốt, vậy mà ngươi giúp đỡ Tiểu Tứ bày kế ta."
"Đại Vương, ta không dám nữa, xin ngài, Đại Vương, tha cho ta một lần a."
Mễ Trùng biết sự tình bại lộ, bình thường nhanh mồm nhanh miệng, khua môi múa mép như lên dây cót, lúc này lại không dám biện hộ, chỉ liểu mạng khóc lóc xin tha.
Thời gian đã qua nửa nén nhang, lúc Mễ Trùng cho là hai vị thị vệ chỉ đang dọa nạt hắn, thì biên độ lắc lư lại mạnh lên, một lần văng ra lại là một lần sợ hãi kinh hồn bạt vía.
Qua mấy hồi, Mễ Trùng bị dọa cho người mềm nhũn, không dám vùng vẫy, chân tay co quắp, hai thị vệ như đang quăng một tấm vải rách.
Lúc này âm thanh Hồ Vương mới cất lên:" Ngừng, để xuống, nếu còn tái phạm, ngươi sẽ thành đĩa cá rán."
Hồ Vương ném hạt dư trong tay xuống, phui phủi, phất áo quay người rời đi.
Hai thị vệ nghe lệnh thả Mễ Trùng xuống, vừa mới chạm đất, Mễ Trùng rùng mình một cái, hồn giữa không trung mới quay trở về.
Mễ Trùng "Oa" một tiếng, miệng ngoác ra khóc, hai tay vỗ đùi phành phạch.
Kỳ thật hắn không phải sợ chết, hắn sợ bị đuổi đi mà không có đồ ăn. Hắn trự trách bản thân, thiếu chút nữa đắc tội với đại gia, đều tại bản thân quá đắc ý mà quên mình, lại chạm phải điểm mấu chốt chủa Hồ Vương.
Mễ Trùng tham ăn, nhưng hắn không ngốc.
Tô Tứ bị giằng co một đêm, tội làm thân chịu, Mễ Trùng bị trừng trị ngay lúc y đang còn ngủ, mệt mỏi giống như hai cục bông nhét vào lỗ tai khiến y không nghe được Mễ Trùng gào khóc thất thanh, cũng không cách nào đi cứu việc hắn. Sau khi tỉnh dậy đã là xế chiều, mặt trời cũng sắp đi ngủ rồi.
Hắn vịn eo đi vào trong mộc đình, Mễ Trùng đã ngồi ở trong.
Nhưng Tô Tứ lại tin tưởng mười phần, càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, một chiêu không được ta ra chiêu thứ hai, ngươi có kế Trương Lương, ta có thang trèo trường, ai sợ ai! Những điều này cũng toàn là Mễ Trùng dạy y.
Mễ Tùng là đại hậu thuẫn phản công của y, cũng vừa là quân sư.
Nhưng hôm nay Mễ Trùng có gì đó không đúng. Tô Tứ mở miệng, âm thanh khàn khàn, do một đêm qua y la to, y nói:" Trùng trùng, chiêu thứ nhất đã thất bại, ngươi lại dạy ta chiêu thứ hai a."
Mễ Trùng quay lại, ưu thương nhìn y một cái, lại quay đi ngửa đầu lên trời nhìn mây, lúc này một trận gió thổi tới, Mễ Trùng chỉ cảm thấy nước mắt chảy đầy trên mặt ẩm ướt man mát, hắn thấp giọng xuống, cũng khàn khàn nói:" Đêm qua ta xem thiên tượng(giống như xem bói) phát hiện mệnh ngươi cả đời đều bị Đại Vương đè. Tiểu Tứ, ngươi nên nhận mệnh đi."