"Nương tử, qua đây bóp vai cho ta." Âm thanh lười biếng của Hồ Vương phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Tô Tứ ôm hai đầu gối ngồi một bên, cũng mặc kệ mặt đất ẩm ướt hay không, Thương Ương đột nhiên nhắc đến bản thân khiến tâm đang loạn như ma, ở trong mắt y đó là chuyện cực kỳ hoang đường, cũng không chuẩn bị bị tâm lý. Đối với Thương Ương, y coi không khác gì Đỗ Ngũ chỉ là một đệ đệ y yêu thương.
Đối với Hồ Vương, thời gian hai người ở chung không phải ngắn, mà hắn vô cùng vượt trội, quá yêu nên nhận lấy điểm ghen tuông nhưng lại bình tĩnh. Y chần chừ một chút, lúc sau đi đến bên người Hồ Vương, mười đầu ngón tay mát lạnh chạm vào vai Hồ Vương, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp, tin không ngừng đập thình thịch trực nhảy ra ngoài.
Hai cái tay xù của Hồ Vương như có đôi mắt đen, đem biểu hiện lo lắng của Tô Tứ thu hết vào trong đáy mắt, giọng nói vui vẻ: "Nương tử, đang suy nghĩ gì vậy?"
Tô Tứ ngừng lại một chút, lập túc phục hồi tinh thần, sợ hãi nói: "Không, không có gì. Lam, ta..."
Đột nhiên y thấy hoa mắt, tâm nhảy lên, "bịch" một tiếng đã ngã vào trong hồ, Hồ Vương thuận tay kéo y, xoay thân, đem Tô Tứ mặt đối mắt đứng cạnh vách đá.
Tô Tứ bị sặc nước ho khụ khụ không ngừng.
Hồ Vương hạ tay chìm xuống nước, ngón trỏ dựa theo khuôn mặt Tô Tứ mà tỉ mỉ vẽ lên.
Ngón tay hắn như cây bút của thần bút Mã Lương, từ lúc bắt đầu vẽ, hắn vung bút lên, lập tức hiện ra nét lồi lõm, hình dáng dần hiện ra theo nét vẽ, hắn thấy thế nào cũng yêu thích.
Hồ Vương nhẹ giọng nói: "Nương tử không cái gì cơ? Vi phu giờ đang suy nghĩ, rốt cuộc vi phu là hồ ly tinh hay nương tử là hồ ly tinh?"
Tô Tứ gấp đến độ đưa cả hai tay ra khua trước mặt: " Không phải thế, Lam. Không phải thế."
Tay kia của Hồ Vương trượt vào trong quần Tô Tứ, băt lấy hạ thể của y, xoa nắn lúc nặng lúc nhẹ, hắn nói: "Thương công tử thật ra cũng tuấn mỹ, của cải cũng nhiều, tiền biếu là hai mươi rương vàng bạc châu báu. Nương tử a nương tử, ngươi thật sự có thể quyến rũ người."
Hạ thể cảm nhận được một luồng khoái cảm, Hồ Vương như đang phát tiết sự ghen tuông, Tô Tứ cắn chặt bờ môi, khó xử vì không biết mở miệng ra sẽ là lời giải thích hay là tiếng rên rỉ, y ra sức lắc đầu thể hiện sự trong sạch của mình.
"Không có, không có quyến rũ..." Y nhịn thật lâu mới có thể từ kẽ răng nhả ra mấy chữ.
Hồ Vương buông Tô Tứ ra rồi lui về sau mấy bước, nói: "Tự mình cởi quần áo."
Mặt Tô Tứ đỏ hồng, ánh mắt nhìn xuống, thầm nghĩ việc sảy ra hôm nay thật sự không nói rõ ràng, thề có trời, y thật sự không biết Thương Ương đối với y tồn tại loại tâm tư này.
Y run rẩy cởi bỏ quần áo sũng nước, chỉ nghe thấy một tiếng hít khí, Hồ Vương đã không chờ được, tự thân tiến lên cởi cho y, vứt sang một bên, đem hai chân y từ trong nước nhấc lên, Tô Tứ cuống quýt dùng hai tay bám lấy vách đá, trách cho bản thân lại bị trượt xuống.
Toàn thân Hồ Vương đều là dấm chua, đến xương cốt cũng như đang ngâm bên trong dấm. Hắn sớm đã đem hạ thể cứng rắn chen vào trong Tô Tứ, giữa hai bên mông trắng là một cửa vào nhỏ hồng.
Tô Tứ đau đến hai tay run rẩy muốn nắm lấy một cái gì đó, chỉ là vách đá đều trơn nhắn không có lấy một khe hẹp nhỏ. Cái cảm giác đau đớn ngày càng tăng.
"Ah___" Tô Tứ hét lên một tiếng, hai tay ôm lấy Hồ Vương, móng tay dài ở trên lưng hắn đã tạo nên vào vết máu. Bởi vì là ở trong nước, Tô Tứ cảm thấy chỗ đó không chỉ không trơn mà còn ngược lại, đau đến lợi hại.
Trong lòng y không hiểu sao lại phát ra tức giận, nói thẳng với Hồ Vương: "Ngươi đây là chỉ cho phép quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn! Ngươi, ngươi, ngươi trước kia là không phải là rất phong lưu sao. Không, đó không phải phong lưu, đó là hạ lưu!"
Hồ Vương thất thần, Tô Tứ không chút nào sợ hãi, không thể chịu đựng được đau đớn và ủy khuất nên y bất chất tất cả, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Hồ Vương nở nụ cười, Tô Tứ dù không hiểu hắn toàn bộ nhưng cũng phải đền tám chín phần đi, cái câu miệng nam mô bụng bồ dao găm chính là đang chỉ hắn đấy, y nên đến lò rèn nhờ đúc mấy chữ này thành một cái biển treo trên cổ hắn, đển tránh cho người khác bị hắn tính kế.
Hắn tiến đến hôn lên miệng Tô Tứ, nói: "Nương tử càng ngày càng lợi hại, dám tranh luận, đều là do ta đem ngươi chiều thành hư rồi. Thế nhưng nương cũng phải biết, ta ở thanh lâu, thời điểm giữa đường chơi đùa là chưa có cưới ngươi, còn chưa ở cùng một chỗ với ngươi. Huống hồ cái kia là tùy tiện chơi đùa giải buồn,"
"Hiện tại ngươi là lão bà của ta, vậy mà để cho người khác đến cửa muốn mang về. Ngươi nói, ta có nên phạt ngươi không?"
Lúc ở Cừu phủ, y chứng kiến đại thiếu gia, tiểu thiếu gia Cừu phủ hoang dâm, đối với kỹ viện thanh lâu lại càng ghét cay ghét đắng, y xì một tiếng khinh miệt nói: "Ngươi nói lần đầu nhìn thấy ta liền yêu thích ta, vậy mà ngươi còn đi dạo thanh lâu kỹ viện tìm nữ tử phong trần. Ta, ta không có hạ lưu như ngươi, ta cùng Thương Ương là hoàn toàn trong sạch."
"Ngươi tự cho mình có sức quyến rũ, tự cho mình đào hoa, tự nhận mình được người khác yêu thích. Hừ, ta cũng không thể cùng ngươi so."
Đem mấy lời trong nội tâm đều quát ra, người thì không sao rồi, giờ mới thấy sợ hãi, nhưng Tô Tứ vẫn ngang ngạnh thấy chết không sờn, trùng mắt với Hồ Vương, con thỏ nóng nảy còn cắn người đấy.
Hồ Vương đột nhiên "Phốc phốc" cười, đem đầu gối Tô Tứ đặt lên vai, ôn nhu nói: "Ta sai rồi, nương tử, về sau ta không dám nữa. Ngươi cũng thế, cũng không cho ra ngoài quyến rũ người,"
Một tiếng "ta sai rồi" khiến tức giận trong lòng Tô Tứ tiêu tán sạch, nghe xong nửa câu sau lại muốn nổi giận. nhưng trái nghĩ phải nghĩ vẫn là nên kiềm chế, cũng kệ đầu gối ở trên vai Hồ Vương, gần như âm thanh không nghe được "Ân" một tiếng.
Sự tình cũng thành quá khứ, nhưng một khi bị rắng cắn, mười năm sợ dây thừng, Hồ Vương không cho Tô Tứ tiếp tục ra ngoài điện, đến hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi.
Buổi trưa, bên ngoài mặt trời nóng như đổ lửa, trên giường trong phòng cũng nóng hừng hực, Hồ Vương giơ một chân Tô Tứ lên, từ bên cạnh tiến và trong y, người bên cạnh lại rất mệt mói, chỉ là va chạm trong không gian nhỏ rất khó, hai người trần như nhộng, ngươi quấn quýt ta đối phó, thời gian dần trôi như hai con rắn trườn.
Hồ Vương xoay eo, mị nhãn như tơ, hai gò má đỏ ửng, tiếng thở dốc vang lên, hôm như mưa rơi xuống trên cai, trên lừng, trên cổ Tô Tứ.
Bỗng nhiên, Hồ Vương cảm thấy môi Tô Tứ có gì đó sai biệt, một loại cử động rất nhỏ. Hắn nghi ngờ khẽ mở mồm Tô Tứ xem xét, mồm đang cố gắng nuốt cái gì đó đang chất đầy bên trong, trên mắt còn dính ít mảnh vụn, nhất thời không kịp phản ứng, ánh mắt như đang không hiểu gì.
Bên cạnh gối là một hộp thức ăn nhỏ, trên trong là bánh đậu xanh. Nhìn thấy mình bị phát hiện, Tô Tứ cầm lấy một khối đưa tới miệng Hồ Vương, nói: "Ngươi cũng ăn một khối."
Hồ Vương tức giận sôi người, một tay vứt bánh đậu xanh trong tay Tô Tứ, đem Tô Tứ xoay người lại, cũng hất hộp thức ăn đi, trên giường rải đầy bánh đậu xanh.
"Ăn, ta ăn ngươi!"
Một lúc sau Hồ Vương hài lòng kéo Tô Tứ trở mình qua một bên, đưa tay đem Tô Tứ lôi vào trong ngực, tuy rất mệt nhưng vẫn kéo chiếc chăn mỏng phủ lên hai người, liền như thế nặng nền mà ngủ.