Âm Ti kia nhìn hai vị đại vương hình như thật sự muốn đánh nhau, mà hắn mới nhận chức không phân biệt được tình huống, càng không hiểu vì chuyện gì mà hai người đó đánh nhau, sợ hãi tiến lên ôm lấy hai tay Chuyển Luân Vương, nói: ” Đại Vương, bớt giận, bớt giận a~”.
Hồ Vương nghiêng người, sau đó hai tay lại nhẹ nhàng đặt trên đùi, vân đạm phong kinh, cười: ” Lão bà chạy mà cũng có thể trách ta sao? Hai chúng ta cùng nhau đi kỹ viện chẳng lẽ là giả sao?” (Ổng rủ người ta đi kỹ viện, xong về báo với vợ người ta. Vô sỉ!!)
Chuyển Luân Vương đã cố ngăn cơn giận giữ, Hồ Vương lại cố tình bật tung nắp lò, ruốt cuộc không chịu được nữa, giá đựng bút chưa kịp ném lúc nãy liền xuất hiện trong tay lại chuẩn bị ném tiếp về phía Hồ Vương, nhưng Âm Ti kia liền nhảy lên hai tay ôm lấy, không có ném được xa, giá đựng bút gõ vào đầu kêu “Đông!” một tiếng, ngã xuống chân Hồ Vương, rồi lăn tiếp hai vòng.
“Hồ ly tinh chết bằm, thối hồ ly tinh, hồ ly tinh xấu xa!” Chuyển Luân Vương một miệng chửi đổng, mắng mỏ xong chợt nhớ ra cái gì liền ngưng lại, cười hì hì ngồi ỳ ra đằng sau cái ghế, lười biếng nói:
“Cũng không biết người nào trong đêm động phòng làm lão bà của mình chết. Nếu quả thật chưa thỏa mãn dục vọng có thể đi tìm người ở kỹ viện a. Lung lung, linh linh, thơm thơm, dịu dàng a~”
Trên mặt Hồ Vương liền thoáng đỏ thoáng trắng, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua:
“Đó chứng tỏ bổn vương là nam tử dũng mãnh. Không giống ai kia, dỗ lão bà không được, liền bắt lão bà người khác cho hả giận”.
Chuyển Luân Vương đối với lời châm chọc của Hồ Vương không đối chọi, hắn nói:” Tô Tứ chính xác là đang ở chỗ ta, người đã chết không đi địa phủ thì đi đâu? Chắc là vì dương thọ đã cạn, muốn một lần nữa chuyển thế đầu thai.”
“Ta nghĩ Hồ huynh ngươi còn phải chờ kiếp sau của hắn để nối lại duyên phận. Nói không chừng kiếp sau hắn lại đầu thai nữ tử, lấy Hồ huynh nam tử dũng mãnh, nhất định có thể cùng nàng sinh 8, 10 tiểu hồ ly. Dáng vẻ bây giờ là nam tử, cần nhờ đến nước sông Mẫu Tử mới có thể sinh. Ài, Hồ huynh…”
Hồ Vương chả muốn nghe hắn nói tào lao đông tây, cắt ngang lời mà nói:” Ngươi ít lải nhải lắm điều đi. Vì Thôi phán quan thiếu ta một ân tình, ngày đó ta đòi xem tuổi thọ của Tô Tứ. Ta trái xem, phải xem, lão bà ta sẽ không chết ở tuổi hai mươi.”
Chuyển Luân Vương nghiêm mặt nhìn Hồ Vương, hàm răng cắn chặt, hận không thể đem hắn nhét vào trong miệng nhai. Hắn nói với Âm Ti đứng cạnh:” Ngươi đi xuống nói với những quỷ hồn kia. Công việc hôm nay chuyển sang ngày mai làm, để cho bọn họ mai lại đến.”
Âm Ti như nhặt được một cái mạng, liền đi nhanh xuống.
Trong điện chỉ còn lại hay người, một trên một dưới, mắt to mắt nhỏ trừng nhau. Giống như một trận đấu xem ai mỏi mắt mà nói trước. Vâng! Một bên là Hồ Vương trong lễ phục màu đỏ, màu này cùng với u ám trong phòng có chút không đồng nhất, ấm áp bên trong dày đặc âm u.
Một bên là Chuyển Luân Vương trong quan phục màu xanh, có gương mặt ngây thơ đáng yêu, đằng sau lại có ánh sáng từ chiếc bàn phả lên nhìn xa mặt hắn rất hào hùng, mà nhìn gần không khác gì trúng độc sắp chết, nhưng vẫn âm trầm khủng bố. Hắn phủi tay, tiếng vỗ tay vang lên trong đại điện lại phiêu đãng. (Đoạn này ta chém hào hứng phấn khởi không chứ lại…)
Cuối cùng Chuyển Luân Vương là người mở lời:
“Hồ huynh, muốn đưa lão bà về cũng có thể, nhưng mà ta phải kiểm tra ngươi.”
Lời Chuyển Luân Vương vừa dứt, từ cửa bên cửa điện, một đôi ngũ thật dài đi ra. Cứ hai kiệu phu bê một cỗ kiệu đỉnh đỏ, cỗ này nối tiếp cỗ kia, tổng cộng có mười chiếc.
Đám kiệu phu mặc trang phục cùng với ánh nến trong đại điện màu giống nhau, xanh lè một loạt (=]]), sau khi tiến vào bọn họ giường như đều biến mất ở trong không gian xanh ấy, mười kiệu đỉnh đỏ như nhau cùng bay vào.
Chuyển Luân Vương ngồi trên tỏ vẻ đắc ý, hắn nói: “Trong mỗi một cỗ kiệu đều có một tân nương, mà lão bà Hồ Huynh ở trong mười kiệu này, hiện tại xin mời Hồ huynh từ mười tân nương trang phục giống nhau như đúc này chọn ra, nếu có thể nhận ra ta lập tức đưa hắn về hoàn dương.”
Hồ Vương nhìn Chuyển Luân Vương, hận không thể đi lên cào nát khuân mặt tuấn tú kia.
Kiệu phu xốc màn kiệu lên, từ bên trong kiệu mười tân nương bước ra, đứng thành một hàng, cùng một kiểu quần áo đến khăn trùm đầu thêu Mẫu Đơn đỏ thẫm giống nhau y đúc.
Trên mặt Chuyển Luân Vương thu hồi vẻ đắc ý, lại có tia lo lắng xẹt qua, nhíu mày nói:” Hồ huynh, hẳn là chưa có xem Đường Bá Hồ điểm Thu Hương đi? Lần trước kéo ngươi đi xem thì ngươi không đi, chờ không được muốn đi Xuân Phong viện. Hắc hắc hắc, thật tình không biết kịch Đường Bá Hổ điểm Thu Hương, lời ca đúng y như trước mắt ngươi.”
Chuyển Luân Vương dừng một lát, nói tiếp: “Quy tắc là như thế này, không thể tùy ý tiến lên vén khăn trùm cô dâu, đứng cách tân nương hai mươi bước. Mỗi tân nương sẽ không phát ra một chút âm thanh, nói cách khác sẽ không có người nào nhắc nhở. Tốt rồi, nói nhiều như vậy, xin mời, Hồ huynh.”
Hồ Vương nhìn mười người trước mặt giống y Tô Tứ, bước hai bước thong thả, trên mặt tuy không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng lại có chút lo sợ bất an: “Nếu như, nếu như không nhận ra thì làm sao bây giờ? Nếu không nhận ra có phải nghĩa là bản thân chưa đủ yêu Tô Tứ? Đối với Tô Tứ mà nói, có thể hoài nghi ta với y chỉ có ham muốn mà không có yêu?”
Lần đầu nhìn thấy Tô Tứ, lúc đó Tô Tứ mới mười hai đã muốn y, cho tới giờ đã là tám năm rồi. Từ khi hắn(Hồ Vương) sinh ra đến bây giờ, hai nghìn 300 năm, là một ý muốn duy nhất. Như trong phòng lúc giữa trưa lại treo một giỏ thức ăn ngon, hắn muốn tám năm.
Giờ hắn dùng thủ đoạn hèn hạ ăn vào trong miệng rồi, nhưng hắn không muốn, không muốn cũng không thể khiến một lần nữa quay về với giỏ thức ăn treo đó, hắn không muốn chỉ có thể đứng nhìn cùng tưởng tượng trong mơ nữa.
Đột nhiên Hồ Vương hất tay áo lên, vòi rồng từ hai tay hắn thành thục hiện lên như là đã xuất hiện từ lâu, vẫn xoay trong không gian thật nhanh, bên trong còn mang theo tiếng gió:” ô…ô..ô”