9 giờ 32 phút sáng - Bệnh viện
Bồ tèo ơi,
Mừng quá vì Mẹ đã đem cho mình một tờ rời mới. Mình chẳng muốn Mẹ đọc phần đã viết. Đã giấu phần đó bên dưới hộp giày của mình trong phòng để đồ rồi. Mẹ không cần biết tất cả những nỗi buồn phiền sợ hãi của mình. Mẹ đã bận tâm quá đủ vì Ba, vì mình, vì công việc và đủ thứ nữa! Tội nghiệp Mẹ, Tội nghiệp, tội nghiệp Mẹ quá!
Thậm chí Mẹ còn cắt đứt với Maury bạn thân của Mẹ ở văn phòng sau khi phát hiện mình bị...
Chẳng biết còn nằm viện bao nhiêu ngày nữa vì căn bệnh pneumocystis carinii pneumonia (còn được biết với tên gọi pneumocystis pneumonia hay PCP - viêm phế nang); điều đó được đề cập trong cuốn sách mà bác sĩ mới của mình cho mình. BS talbert nói không thể điều trị cho mình nữa vì mình bị... không thuộc lĩnh vực chuyên môn của ông ấy.
Chắc có lẽ mình cũng cần đối mặt với nó và dùng cái từ HIV.
HIV
HIV
SẼ DẪN TỚI BỆNH AIDS
AIDS
AIDS
Giờ đây mình đang có cảm giác bệnh hoạn, hoang tưởng và ngớ ngẩn. Bác sĩ Sheranian có vẻ ân cần tử tế, nhưng mình để ý thấy lúc nào ông ấy cũng đeo găng tay và gì gì đó để đảm bảo vô trùng. Các y tá cũng vậy. Còn Bác sĩ Talbert và y tá của ông thì lúc cũng ăn ăn mặc như người thường. Thật là ngốc vì những người kia cũng là người nhưng lại là một thứ người xa lạ, những kẻ xa lạ mặc áo trắng, đôi khi mặc áo xanh lá cây, nhưng chắc có lẽ đó chỉ là nội quy bệnh viện. MÌNH MUỐN RA KHỎI ĐÂY! NGAY BÂY GIỜ! NGAY LẬP TỨC! NGAY TỨC KHẮC! NHƯNG CÓ AI THÈM QUAN TÂM ĐẾN ĐIỀU MÌNH MUỐN ĐÂU!
11 giờ 59 phút trưa
Lại thêm xét nghiệm, thêm thuốc men, thêm những gì gì đó chích vô tĩnh mạch nữa. Ngực đau, cổ đau, mông đau. Đau từng inch trên cơ thể như chưa hề biết đau là đau tới mức nào! Hầu như mình chẳng đọc được những gì đang viết, nhưng không ngừng tay được. Như có một sợi dây ràng buộc mình lại đây. Dù đây là đâu cũng vậy. Chắc thuốc đang tác dụng bên trong, vì mình có cảm giác bồng bềnh trôi dạt vào miền đất lạ. Đau vẫn cứ đau, nhưng
thật
quaa
a
a
aaaa'
xa vời
THỨ BA, 12 THÁNG HAI
8 giờ 2 phút sáng
Mình hỏi cô y tá hôm nay là thứ mấy, và cô đáp là Thứ Ba. Chẳng có cái mốc thời gian để birts mình ở đây đã bao lâu, nhưng hình như là lâu lắm rồi. Dù sao mình cũng thấy đỡ hơn.
Đỡ hơn cái gì?
Đỡ hơn nhiều so với cảm giác ở một thời điểm nào đó, là vậy đó!
Bồ ơi, rất vui vì có bồ để mà trò chuyện, bằng không mình biết chắc nó sẽ ảnh hưởng đến thần kinh của mình. Mẹ hứa sẽ nói với Hội bà Tám là mình lại đến nhà Ba. Mình chẳng thích nhờ Mẹ nói dối... nhưng mà... bồ biết rồi đó.
2 giờ 7 phút chiều
Mình biết đang đỡ bệnh, vì chữ viết mình gần như đã đọc được. Ôi chao ơi, mình yếu quá chừng. Đến cây viết chì dường như cũng nặng.
Bây giờ phải rời bồ đây, vì sắp bắt đầu đọc cho hết mấy cái gì gì đó BS Sheranian để lại. Ông ấy lén dúi cho mình một cục kẹo See's mà mình bảo là thứ duy nhất trên đời mình ưa. Ông ấy dặn nếu nói cho ai biết, ông ấy sẽ bắt mình chùi bô trong phòng hai tuần, sau đó nếu còn gây thêm phiền phức thì ông ta sẽ bắt làm công việc chùi bô của cả bệnh viện vĩnh viễn.
Mình gọi ông là ông tịt mũi, và cả hai cùng cười. Lần đầu tiên mình cười được sau một thời gian dài. Sau đó có mấy y tá vào, và ông ấy bảo họ ''dời mông'' đi ra giùm vì ông ấy và minh bận họp hội nghị chuyên sâu về y khoa.
5 giờ rưỡi chiều
Mẹ vừa rời phòng. Mẹ có hẹn khách hàng đi xem nhà chung cư, và mình biết bây giờ hai mẹ con thật sự cần phải có tiền. Mình sẽ bắt đầu đọc nghiêm chỉnh và ghi chú để biết bệnh mình đang mắc thật sự là cái quái quỷ gì, và nó tác động ra làm sao. Bà Missy đã nói cho mình biết một tí, nhưng mình thật sự có cảm giác bà ấy đang cố che chở mình để chuẩn bị bất kỳ cái gì xảy đến với mình. Để rồi xem nhé!
THỨ NĂM, 14 THÁNG HAI
7 giờ rưỡi tối
Lễ tình nhân - thật vô công rỗi nghề! Mình đang đọc tập sách Tuổi Mới Lớn và bệnh AIDS. Thật là dễ sợ! Mình nghĩ mình là con nhóc dân thành phố, nơi mà người ta quan hệ tình dục bừa bãi, sử dụng các kim tiêm tĩnh mạch và gì gì đó đọc nó đầu tiên. Cuốn sách nói chừng 30% người mắc bệnh AIDS được chuẩn đoán có triệu chứng ở lứa tuổi 20. ÚI CHAO ƠI! Điều đó có nghĩa là hầu hết bị lây nhiễm ở lứa tuổi choai choai. Nó cũng nói lên là bệnh AIDS lan truyền mỗi ngày một nhanh hơn trong đám nhóc tì, là những đứa nằm mơ cũng chẳng ngờ bệnh đó sẽ xảy đến với chúng, và chúng là nhóm có nguy cơ cao nhất.
Trước đây thậm chí mình chẳng hiểu AIDS (Acquired Immune Defciency Syndrome - hội chứng suy giảm miễn dịch mắc phải) nghĩa là cái gì. Nó luôn có vẻ lờ mờ đáng chán, khô khan khi được bàn bạc ở trường. Tin mình đi, bây giờ thì nó không còn lờ mờ nữa! Mình vẫn chưa hiểu biết đầy đủ.
Đúng vậy, ''Acquired'' nghĩa là bệnh truyền nhiễm mà bạn bị lây, tức bạn bị mắc! Nó không phải là chứng bệnh lúc mới sinh ra đã bị, như hemophilia( chứng máu không đong, ưa chảy máu) hay cái gì đó.
''Immune Defciency'' (Suy giảm miễn dịch) nghĩa là sự hủy hoại hệ thống phòng thủ của cơ thể chống lại bệnh tật. AIDS là một mầm bệnh nhỏ tí xíu hay virus có thể sống bên trong một tế bào sống.
Virus gây bệnh AIDS gọi là HIV nghĩa là Human Immune Deficiency Virus( virus suy giảm miễn dịch ở người). Nó hoạt động như vầy: Khi virus HIV vào trong cơ thể, nó xâm nhập một tế bào là một phần của hệ miễn dịch. Tế bào đó biến thanhd một xưởng sản xuất virus chủ yếu, quậy tung ra những bản sao của HIV xâm nhập. Những bản sao của virus nguyên bản đó tấn công các tế bào khác là thành phần chủ chốt của hệ miễn dịch. Sau đó bạn bắt đầu mắc đủ thứ bệnh do tiếp xúc, kể cả thấy những bệnh hiếm thấy không bao giờ mắc phải nếu hệ miễn dịch lành mạnh, sức khỏe bình thường.
Khi sức khỏe bình thường, hệ miễn dịch có thể đánh bại hầu hết các siêu vi, kể cả siêu vi gây bệnh cúm. Nhưng khi bị AIDS, cơ thể sẽ gần như hoàn toàn chẳng loại trừ nổi sự truyền nhiễm. Sự thật là theo thời gian càng lúc bạn càng ít khả năng loại trừ bất kỳ bệnh tật nào.
CUỐI CÙNG BẤT CỨ CHỨNG BỆNH NÀO MÀ BẠN MẮC PHẢI ĐỀU DẪN TỚI CÁI CHẾT. Giờ đây chẳng phải là cái chết của bạn, mà là cái chết của mình! Và mình không muốn vậy đâu!
MÌNH KHÔNG MUỐN CHẾT! MÌNH CHỈ MỚI MƯỜI NĂM TUỔI THÔI MÀ! ĐÂY LÀ PHẦN ĐỜI ĐẸP NHẤT CỦA MÌNH! KHI MÌNH TỪ THIẾU NỮ TRỞ THÀNH PHỤ NỮ! KHI LEW VÀ MÌNH... NHƯNG SẼ KHÔNG BAO GIỜ... Ôi, lạy chúa, làm sao con có thể chịu đựng được đây?
THỨ SÁU, 15 THÁNG HAI
2 giờ rưỡi sáng
Mình đang viết nhờ tia sáng nhỏ của cái đồng hồ dạ quang hình con thỏ mà mình có được từ hồi mới năm tuổi, còn nhớ không? Mẹ chẳng hiểu nổi làm sao mà nó vẫn tồn tại qua bao nhiêu dời chuyển đổi thay. Điều mình chẳng thể nào hiểu được là làm thế nào mà mắt mình có thể điều tiết như mắt mèo để thấy được khi gần như tối thui.
Dù sao mình vẫn mải nghĩ về bản thân và những việc mình sẽ chẳng bao giờ làm nổi.
Hơn hết tất cả mọi điều, mình cảm thấy bên trong hoàn toàn trống rỗng chẳng có gì về Lew và mình cả. Chúng mình sẽ chẳng bao giờ có thể ''LÀM TÌNH'' được nữa. Mình không muốn nói tới cái kiểu thú tính, gần như là ăn thịt người, mà lần đó El và mình xem trên kênh truyền hình x của bác nó, trong lúc tụi mình đang giữ trẻ. Thật là tục tĩu, thô bỉ, bẩn thỉu, hèn hạ và ghê tởm quá... như là... bồ biết rồi đó.
Mình chẳng muốn làm cái kiểu đó. Mình muốn làm theo cái cách mà đôi khi mình cảm thấy dịu dàng, ấm áp và thân thuộc, như có ánh sáng chói lòa và tiếng leng keng hình thành dần bên trong cho tới lúc nó chiếm ngự hoàn toàn. Một lần ngủ nhờ nhà Red, hai đứa mình đã bàn về việc nó cho ta cảm giác ra sao. Bây giờ mình thật sự chẳng bao giờ biết được nữa. À, có lẽ mình sẽ biết... nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu... mình không thể chịu nổi, nếu mình truyền bệnh cho Lew. Sẽ không, không, không bao giờ mình tự tha thứ cho mình cả.
Mình sắp đọc tất cả mọi điều từng được viết ra về virus và bệnh AIDS ở giai đoạn phát triển hoàn toàn. Có lẽ mình thật sự tưởng chỉ có những kẻ chơi ma túy và các anh chàng vui tính nhảy nhót trong quán bar trên những đường phố ở San Francisco mới bị; đó là những gì vẫn thấy hầu như nhan nhản trên báo. Không, thật sự không phải vậy đâu... chắc mình cũng muốn tin như thế. Nhưng ít ra mấy tuần mình sẽ biết từng vấn đề một! Chắc chắn BS. Sheranian sẽ giúp mình. Ông ấy là một chuyên gia trong lĩnh vực này.
9 giờ 10 phút sáng
Sáng nay khi BS. Sheranian đi khám một vòng, ông ấy đã bảo hai bác sĩ nội trú tiếp tục công việc để ông nói chuyện với mình. Mình thật sự thấy đỡ nhiều. Mình hỏi ông ta bằng cách nào mình có thể truyền bệnh AIDS cho người khác, như mẹ mình hoặc ai đó... mình không nói là bạn trai, nhưng mình biết ông ấy hiểu qua cái cách ông ta vỗ vỗ má mình và luồn tay vào mái tóc mình.
Ông Sheranian bảo mình chẳng bao giờ có ai cần lây nhiễm nó từ mình nếu mình cẩn thận, rồi ông lật tới trang 23 trên một tờ bướm và chỉ cho mình phần cần đọc. Sau đó y tá vô phòng làm công việc. Phải đi để cho cô ấy thúc đẩy mình, đâm thọc mình, chích thêm gì gì đó vô tĩnh mạch mình và cho uống thêm thuốc viên, vân vân. NHƯNG MÌNH TIN BS. S, VÀ MÌNH SẼ KHÔNG LO LẮNG NỮA!
9 giờ 57 phút sáng
Mình đã nói dối! Mình sẽ lo lắng còn hơn nữa! Mình sẽ còn lo từng phút từng giờ cả quãng đời còn lại!
KHÔNG, mình chỉ muốn cho dễ dàng thôi, và mình phải thực tế... sẽ chẳng dễ dàng gì!
Ôi, lạy Chúa yêu thương, làm sao chuyện này lại có thể xảy đến với con? Xin Chúa đừng bao giờ để nó xảy đến với bất cứ đứa con gái nào khác! Xin vui lòng, xin đừng, đừng! Con đã làm gì nên tội để bị như vầy? Những giọt nước mắt của mình như những mảnh nước đá tràn ngập, cứa vào nhãn cầu và làm mặt mình thành cái bánh hăm bơ gơ. Điều đó có nghĩa là máu mình đã bị nhiễm độc... ngay cả chính mình cũng sợ chẳng dám đụng vào nữa là!
Ôi, ước chi ta chết phứt đi cho rồi.
Cơn sốt của mình lại muốn vọt lên cao. Thật đáng chán, vì mình tưởng ngày mai sẽ về nhà. BS. S . tới nói do mình tự chọc tức mình quá mức. Ông ấy nói chuyện với mình để mình trở lại với thực tế và tinh thần lành mạnh, sẽ đem cho mình một quyển sách tích cực viết về những người mắc bệnh AIDS. BS. S nói cần tự bảo mình phải có thái độ như thế nào. BS. S. luôn làm cho mình thấy khỏe ra vì ông ấy không sợ khi ôm mình và vừa cười vừa bảo mình là một vũng nước hoang tưởng sợ cái bóng của mình. Mình nói:
- Con là một người cùi vào thời Cựu Ước cổ xưa ạ.
Ông ấy ban cho mình một cái gật đầu, rồi bảo bệnh cùi bây giờ gọi là bệnh Hansen, có thể dễ dàng chữa lành nhờ kháng sinh, hy vọng bệnh AIDS cũng sớm được chữa lành như thế.
Người ta cho mình uống cái gì đó khiến mình thấy buồn ngủ.
Mình rất vui vì ông ấy đã tới. Chắc AIDS chẳng phải là một vũ điệu bu gi như mình tưởng. Mình là một con mèo kinh hãi, vũng nước hoang tưởng... mình muốn nói là... mình đã như vậy.
THỨ BẢY, 16 THÁNG HAI
11 giờ 29 phút trưa
BS. S. bảo một y tá cầm tới cho mình cuốn sách mà ông ấy đã đề cập. Sách kể về những người thật can đảm, thật tích cực bị đối xử thật tàn tệ. Tuy vậy họ chẳng rên rỉ khóc lóc như mình. Mình thật vui mừng vì được nhìn AIDS từ góc độ của họ. Mình không thể nào không đọc nó.