3 giờ 1 phút chiều
Hai ngày đã trôi qua kể từ lúc mình gặp Margie và =*+*. Mẹ về tói nhà vừa kịp để đưa mình tới dưỡng đường. Cơn suyễn làm cho mình gần như bị nghẹt thở. Mẹ dịu dàng làm sao, an ủi mình thật nhiều, và mình có muốn nói chuyện Mẹ cũng không cho mình nói đâu. Mà biết nói gì đây! Thật quá lạ lùng và sai lạc cả trong bộ óc ô nhiễm nặng. Mình gần như không đọc dudojc những gì đã viết ra. Tốt hơn hết có lẽ nên trở về cái hố ngái ngủ cho quên bớt thời gian, ở đó êm ái và kín đáo, chẳng ai vào được mà mình cũng không thể nào ra. Khi nào khỏe lại, mình sẽ coi những đêm đen là bất hợp pháp.
Thứ mấy nhỉ? Đếch biết
Mấy ngày mấy đêm qua gối mình ướt đẫm nước măt. Nước mắt cho Margie. Nước mắt cho mình. Đã thấy ác mộng, ác mộng đêm và mặc cảm tội lỗi, tội lỗi.
Nỗi hoang mang hoảng sợ và cảm giác ô uế sẽ không chấm dứt. Mình có tội với Margie; có tội với cả chính mình nữa! Mình KHÔNG CHỊU ĐỰNG NỔI TỘI LỖI ĐÓ! Mình còn quá nhỏ. Còn yếu ớt mong manh quá. Mình còn quá nhỏ mà!
Mình hoàn toàn chẳng xứng đáng với tình bạn của những người tốt như Red, El và Dorie, nhất là tình bạn của Lew. Cha mẹ các bạn ấy sẽ không muốn mình đi với con họ. Mình biết mà!
Nếu mình là phụ huynh, mình cũng sẽ không muốn mình đi với mình nữa.
Thứ Bảy, 26 Tháng Năm
Thân xác mình vẫn bình thường, nhưng hình như mình chẳng thể nào giữ cho đầu óc hoạt động bình thường.
Mình không thể gôt sạch ô nhiễm ra khỏi đầu óc. Nó làm cho mình mụ mẫm, nó đầu độc mình, làm mình lụn bại! Mình chẳng muốn nghĩ tới nó, nhưng nó vẫn cứ quay mòng mòng hoài bên trong mình y như xi măng cát sỏi trong máy trộn. Mình thật sự đang mất liên lạc với thực tại. Mình sẽ không trả lời điện thoại, không nói chuyện với ai cả, và không gặp bất cứ ai, bất cứ ai!
Không thể nào để người ta nhìn và nghe thấy mình bị suy sụp cả thể xác lẫn tinh thần.
Mình có nghe nói về suy nhược thần kinh. Mình tự hỏi có phải là như thế này không? Chẳng thể nào đối mặt với đời được nữa. Mình chẳng muốn vậy đâu. Mình chỉ muốn chìm lỉm và trở thành một phần của khoảng không tăm tối giữa các hành tinh và các thiên hà. Mình muốn từng phân tử trong mình xoay vòng xuyên qua khoảng thời gian vô tận như những vật vô tri vô giác, chẳng có niềm vui, chẳng có buồn phiền, chẳng có khuynh hướng, chẳng có nỗi đau, chẳng có chẳng có gì hết, mình chẳng là gì cả!
Chúa Nhật, 27 Tháng Năm
MỘT PHÉP MÀU. Mình đang nằm trong phòng khách, lơ đãng ngó ra khoảng sân đằng trước qua khung cửa kính với nỗi kinh sợ đen tối ám ảnh, thì bỗng thấy có cái gì va đập vào kính. Giật mình kinh ngạc và tò mò, mình vội vàng nhào ra mở cửa. Một con chim non nhỏ xíu hoàn toàn bất lực, lông màu vàng pha cam tươi nằm song soài trên sàn. Nó vỗ đôi cánh mong manh chỉ một chút xíu thôi rồi nằm im lìm. Mình nhặt nó lên và nâng niu trong lòng bàn tay. Con vật bé bỏng mềm nhũn quá mức tưởng tượng, và mình cầu xin, mong mỏi nó còn thở được. Mình xoa ngón tay khắp lồng ngực bé nhỏ của nó theo cách đã được chỉ bảo ở CPR (*) áp dụng với các em bé, nhưng con chim còn quá, quá nhỏ.
Mình cố hà hơi cho nó. Sau cùng… chỉ ấn nhè nhẹ ngực nó và cầu nguyện:
- Đừng chết, bé cưng ơi! Con cầu xin Chúa, xin đừng chon nó chết!
Mình cúi xuống hôn lên cái đầu bé nhỏ mềm mại của chim:
- Hãy sống vì chị! Xin hãy sống… Chị cần em sống. Thật lòng, chân thành, tha thiết chị cần có em, bé cưng à.
Đúng ngay lúc đó con chim non mở đôi mắt nhỏ tí xíu nhìn thẳng vào mắt mình như thể nó hiểu lời mình đang nói. Nó không cử động nhưng mình cảm thấy tim nó đang đập trong cái hình hài bé bỏng. Nó nằm nhũn ra bất động khiến mình nghĩ nó cũng cần mình như mình rất cần có nó vậy.
Mẹ tới sau lưng mình, và khi thấy cục cưng bé nhỏ của mình động đậy, mẹ thì thào bảo sẽ xuống kho lấy cái lồng để trong góc nhà mà từ lâu nay không ai dùng đến.
(*) Cardio pulmonary resuscitation : cấp cứu cho ngươi ngưng tim ngưng thở
Thứ Hai, 28 Tháng Năm
7 giờ sáng
Vinh danh Thiên Chúa trên trời! Y như nhà mình mới sinh em bé vậy đó. Mẹ gọi cho cô thư ký của Mẹ, báo là sẽ tới trễ, và nói Mẹ sẽ xin phép cho mình vào học trễ rồi sẽ đưa mình tới trường.
Hai mẹ con lăng xăng cố lót một cái tổ nhỏ có đủ thứ, và một chén nước nhỏ cho chim chờ tới khi cửa hiện bán đồ dùng cho thú cưng mở cửa.
Mình đang ngồi đây ngắm em bé trong ngôi nhà mới, trông nó có vẻ hoàn toàn vui sướng và mãn nguyện. Ôi, cục cưng của ta! Mình chỉ mong nó vỗ cánh và tìm cách cố thoát ra ngoài. Nó là phép màu cho mình. Một điều gì đó trong thâm tâm lôi mình trôi về dĩ vãng và đắm chìm tỏng cuộc gặp gỡ rác rưởi với Collin… Nhưng mình sẽ không để nó lôi kéo mình đâu!
Không! Không bao giờ!
Đáng đời mi chưa, cái con đần kia! Đầu óc mi để đâu rồi hả? Tim để đâu hả? Mắt để đâu? Tai để đâu rồi hả? Mi đã vẽ vời ra đủ điều tốt đẹp trên đời, rồi chỉ tập trung vào những chuyện xấu xa thôi. Tha hồ mà buồn nhé! Đời giả dối thì nhổ toẹt nó đi! Nếu con chim nhỏ yếu ớt mong manh này còn cố sức tìm sự sống sau khi bị bầm giập nát bét, thì mi cũng phải gắng gượng chứ.
7 giờ 26 phút tối
Mẹ và mình đặt tên cho báu vật từ trên trời rơi xuống là Imperical.
Sẽ chẳng có ai ngoài hai mẹ con mình biết cái tên này thực sự tượng trưng cho cái gì. Thật đặc biệt khi được cùng chia sẻ với Mẹ một điều bí mật. Điều màu nhiệm bé nhỏ của hai mẹ con! Mẹ nói Imperical có nghĩa là: Uy nghi! Tôn nghiêm! Tuyệt cú mèo!
Có phải ma xui quỷ khiến hay chăng mà cái tên Imperical lại có cái ý nghĩa mà mình đặc biệt yêu thích nhất, là tuyệt diệu và tuyệt chiêu chứ?
Thứ Ba, 29 Tháng Năm
Khi vui thì thời gian trôi qua thật nhanh. Mình biết đó là một câu nói cũ rich và ngốc nghếch, nhưng nó lại nói đúng sự thật.
Phải đi đây. Một đứa trong Hội bà Tám đang đợi máy, Mẹ vừa gọi mình.
Thứ Tư, 30 Tháng Năm
3 giờ 55 phút chiều
Ôi, lòng ta nặng trĩu! Hôm nay gặp Margie ở trường. Nhìn những bước chân nặng nề và dáng điệu lieu xiêu của nó, rõ ràng là Collin đã làm nó rồi, và cũng vứt nó vào sọt rác rồi. Mình muốn rủ mọi người đi tìm hắn và thiến hắn cho hả… Nhưng bất kể có mặc ảm tội lỗi vì những gì xảy đến với mình và Margie, mình thề quyết định sẽ giã từ dĩ vãng và hướng về phía trước.
10 giờ rưỡi đêm
Hy vọng Margie không mất nhiều thời gian như mình để thoát khỏi vũng lầy của nó. Mình tự hỏi nói với nó có ích gì không. Có lẽ mình sẽ nói.
Thứ Tư, 6 Tháng Sáu
Nghỉ học. Tha hồ mà chơi!
Thứ Năm, 7 Tháng Sáu
Ba mẹ Red đưa cả Hội bà Tám tới ca bin của bán Bill nó trên mặt hồ để ăn mừng. Mình đã nói là ca bin hả? Năm phòng ngủ và một phòng khách ngó ra mặt hồ đấy nhá. Ngôi nhà lớn bằng cả một cái sân banh. À, có lẽ không lớn đến thế, nhưng trông nó xinh xắn lắm, và chưa bao giờ mình được vui thích như vậy.
Ba Red hướng dẫn Lew cách phụ ông ấy chèo thuyền, còn đám con gái tụi mình thì chỉ biết túm năm tụm ba mà tán gẫu thôi. Nơi đây đẹp không tưởng tượng nổi. Rừng thông cao cao làm cho hồ nước đầy nét trữ tình. Mình nghĩ nếu được chọn sống ở nơi nào mình muốn, đó sẽ là một nơi như vậy. Có lẽ mình sẽ về hưu và viết văn hay vẽ tranh. Ừ, mình sẽ vẽ như mẹ mình và Dì Thelma. Dì tài tình tới nỗi chỉ nhìn qua một lượt cái gì đó, và nhiều tháng sau có thể vẽ lại đúng từng chi tiết nhỏ nhất.
Mùa hè năm nọ hai mẹ con đã ở suốt cả tuần nơi trại chăn nuôi của dì tận Idaho. Dì dạy mình nhiều điều rất tuyệt, như xem những bông hoa nhỏ xíu xiu mà mình chưa biết tên đang lẩn khuất dưới đám cỏ dại. Những bông hoa bé tí mong manh và hoàn hảo tới mức khiến mình tưởng chừng đang trong Những cuộc phiêu lưu của Gulliver, mình là người khổng lồ còn chúng thì có kích thước của những bông hoa bình thường. Dì Thelma bắt mình ghi vào bộ nhớ hình dáng từng bông hoa và mọi thứ để sau đó mô tả lại cho dì từng chi tiết nhỏ nhất. Dì còn dạy mình vẽ tranh từ ký ức cũng như trong đời thực, và đó là một kinh nghiệm không thực tế. Ước gì mình sớm được trở lại nhà Dì Thelma lần nữa.
Lũ bạn mình đang bơi lội, chèo thuyền và chơi bóng chuyền trên bãi cát, đi bộ đường dài, còn mình chỉ thích nằm phơi nắng ở đây cùng Rover và Rochky là hai con chó bự của nhà này. Chúng yêu mến mình, liếm láp mình và cố lôi kéo mình tới nằm dưới bóng mát với chúng. Chúng không nhận thấy mình cần ánh nắng vì mình không có chiếc áo choàng lông xám đẹp đẽ như chúng.