3 giờ 50 phút chiều
Cứ tưởng bữa nay chết luôn ở trường rồi chứ. Mình chỉ ngủ chừng hai tiếng rưỡi nhưng lại cảm thấy sảng khoái hơn bao giờ hết. Collin đã gọi để coi mình có sao không, đúng ngay trước khi mình lao vội ra đường để lên xe buýt. Mẹ đã bắt đầu lên lớp về chuyện đi chung xe với người lạ và đủ thứ bổnn cũ soạn lại nữa, nhưng tạ ơn Chúa, mình đâu có thì giờ cho những chuyện đó. Quả là mẹ nói đúng, nhưng chuyện này thì có khác. Ước gì mình có thể kể cho mẹ nghe, nhưng tất nhiên là chẳng bao giờ kể được. Mẹ luôn nói với mình mẹ cảm nhận như thế nào, chứ có bao giờ chịu để cho mình nói lên cảm nhận của mình đâu. Tại sao các bậc cha mẹ không chịu hiểu trẻ con cũng có cảm nghĩ riêng, và có đầu óc nữa chứ?
Ở trường mìh muốn kể cho Red, Dorie và El từng chi tiết một những gì đã xảy ra, nhưng tụi nó đã quá lo lắng vì mình, nên mình không thể cho tụi nó biết mình đã trải qua một khoảng thời gian tuyệt vời trong lúc tụi nó cứ tưởng chuyện tồi tệ nhất trên đời đã đến với mình, bắt cóc... giết chóc... và ứ hưưư. Mấy bà Tám ơi,mình rất tiếc, nhưng ít nhất cả lũ tụi mình đều nhất trí với nhau: đúng là một đêm vô cùng hứng thú mà tụi mình không bao giờ quên, và cả đám sau này cũng sẽ rầy rà lũ con cháu khi chúng tới tuổi đi xem ca nhạc.
Mình chạy bộ suốt quãng đường từ trạm xe buýt về nhà, vì mình biết Collin sẽ goi điện. Mình biết mà! Đúng y như rằng, mới bước vào nhà có một phút thì điện thoại reo. Collin gọi! Ôi tuyệt quá! Anh ấy chỉ muốn biết mình đã bình phục sau cú sốc và cơn suyễn chưa, và đủ thứ chuyện nữa. Tim ơi! Đừng đập rộn ràng nữa, đừng cố nhảy vọt ra khỏi lồng ngực ta mà bay đi mất nhé! Collin hẹn gặp mình trong công viên phía cực tây cạnh một cái hồ nhỏ.
Anh ấy nói chưa từng gặpp ai hay chuyện và cởi mở như mình, lại còn dịu dàng nữa, khiến anh nhớ tới gia đình anh, nhất là cô em Betsy Mae, nó đã phải sống với bà từ khi cha mẹ qua đời vì tai nạn xe hơi. Anh nhớ họ quaaaá. Tội nghiệp, tội nghiệp Collin thân mến! Mẹ và ba mình làm cho mình bực bội lắm, nhưng mình không biết nếu mất Ba Mẹ thì mình có chịu đựng nổi không. Collin cần mình. Giá mình có thể thật sự đem đến cho anh ấy một chút an ủi để bù đắp những mất mát của anh ấy...
Mình sẽ để lại mấy dòng cho Mẹ, nói là đi cửa hàng để chọn mua gì đó cho một trong những môn học của mình.
Ừmmmm, mình báo với Mẹ là mình về trễ một chút, bởi vì có lẽ chúng mình sẽ kiếm mua chút gì để nhai. Mình mong như vậy đo1
9 giờ rưỡi đêm
Collin dễ thương cực kỳ! Anh ấy lạc lõng cô đơn quá ở một thành phố mà ah hầu như chẳng quen biết ai. Anh ấy nói ở đây anh thật khó bắt chuyện với người ta, nhưng với chúng mình thì gần như hai đứa nghĩ gì trong bụng là tuôn ra hết cả.
Chúng mình ngồi ném đá xuống hồ, hái hoa mao lương vàng và nói đủ mọi chuyện. Mình nghĩ anh ấy biết gần hết những gì mình biết về chính mình. Mình không muốn nói với anh mình mới mười bốn tuổi thôi, nhưng anh bảo dù gì thì anh cũng đã biết rồi, vì em gái anh cũng từng đấy tuổi, và đó là lứa tuổi anh đặc biệt ưa thích để làm bồ của anh! Tưởng tượng mà xem: anh ấy gọi mình là bồ, xếp mình đồng hạng với chính em gái của anh! Chẳng phải là tuyệt diệu và tuyệt chiêu trong những gì tuyệt cú mèo hay sao?
Úi, chỉ mới có mấy ngày mà mình đã viết hết phần nhật ký cho ba tháng rồi. Chắc mình phải dùng thêm một tờ rời nữa mới được. Mình chẳng muốn lãng quên hay bỏ mất một ý tưởng quý báu nào về cuộc sống ngay bây giờ của mình.
Mẹ vừa gọi. Mẹ đang lo bán một chung cư có 143 căn hộ, mẹ bận quá đến nỗi gần như chẳng có thì giờ rảnh dành cho mình, trừ phi để rầy là về chuyện căn phòng của mình, về bát dĩa và những chuyện vặt vãnh ngớ ngẩn gì đâu không à!
Thì giờ và sư quan tâm của Collin giống như món kem dành cho một con mèo nhỏ xíu tầm thường đang đói gần chết.... làmình đây! Trong thâm tâm mình đoán biết ba mẹ mình cũng thương mình và muốn dành cho mình "thời gian chất lượng", nhưng mà "thời gian chất lượng" CHẲNG BAO GIỜ đi đôi với THỜI GIAN thực, thực, THỰC TẾ cả, dù ai đó có nói gì cũng vậy thôi! Mình nghĩ cả Collin và mình đều là những kẻ thật cô đơn lạc lõng
Thứ Ba, 17 Tháng Tư
9 giờ 10 phút đêm
Mình không tin được. Hôm nay mình bị gọi lên văn phòng, mình vừa đi vừa sợ quíu cả chân tay. Những ý nghĩ điên rồ cứ lùng bùng trong tâm trí. Mình đã làm gì đâu? Hay là toàn trường đã biết chuyện Collin rồi? Hay là người ta nghĩ chúng mình đã..., rằng anh ấy lớn hơn mình 4 tuổi thì thế nào cũng sẽ theo đuổi...
Mình chẳng nghĩ ngợi về chuyện đó, vì nó ghê tởm lắm, bẩn thỉu lắm, mà Collin đâu có vậy. Mình nhất quyết không để người ta nói một điều gì xấu xa về anh ấy! Mình sẽ bỏ học, và về Arizona với Ba ngay. Nhưng cô văn thư chỉ trao cho mình một cái hộp đơn sơ gói trong giấy màu nâu. Mình run run chạy vào phòng dành cho nữ sinh để mở ra coi. Mới đầu mình khiếp lắm, cứ ngỡ là cái gì đó quái gở hay đe dọa, nhưng không phải. Ồ không, không, hoàn toàn không phải vậy. Đó là vậy tuyệt đẹp nhất, cả đời mình chưa từng nhìn thấy bao giờ. Hãy yên đi, tim ta ơi!
Một bông cúc trắng lẻ loi nằm dưới đáy hộp nhỏ, kèm theo là dòng chữ viết tay:
"Kỷ niệm ba hôm ngày quý giá nhất đời anh. Hiệp Sĩ Áo Trắng Của Em, hy vọng thế."
Không ký tên. Mà cũng chẳng cần thiết.
Mình kêu to tới nỗi có người báo với cô tư vấn, cô ấy khuyên mình nên về nhà. Cô ấy đâu biết là mình chỉ bị nổ tung vì quá sung sướng. Ước gì có cách liên lạc với Collin, nhưng phòng anh ấy đâu có điện thoại, anh ấy phải dùng điện thoại công cộng. Chắc là phải chờ đợi, nhưng mình không thể... không thể...không thể... Ôi! Mình nổ tung mất thối Collin thân mến ơi! Anh là tri kỷ thân thiết nhất của em, anh hùng dũng cảm của em, bạn đáng tin cậy của em, tuơng lai của em! Đúng vậy, tương lai mãi mãi hạnh phúc, hạnh phúc của em!!!
Thứ Sáu, 20 Tháng Tư
Thời gian? Bây giờ với mình thời gian đơn thuần là cái gì chứ?
Hôm nay mình gặp lại Collin lúc tan trường. Đêm qua Collin gọi điện cho mình lúc đã khuya lắm và hẹn gặp. Anh nói đã gọi hai lần, Mẹ đã đáp và anh cúp máy vì xấu hổ quá không dám nói chuyện với Mẹ, có lẽ Mẹ sẽ nghĩ là chuyện điên rồ, dám lắm à! Không có cách nào làm cho Mẹ hiểu được chúng mình có thể thông cảm với nhau tới mức nào... chúng mình tốt với nhau ra sao.
Collin không nói quá nhiều về bản thân. Anh ấy chỉ thích nghe kể về mình, và anh thấy yêu đời nhờ có ba mẹ mình, vì người nhà của anh đã chết cả, vì đủ thứ chuyện nữa.
Minh rất thích kể cho anh nghe.. Thực tế mình nghĩ mình trở nên gần gũi hơn với người nhà mình nhờ kể chuyện của họ cho anh nghe, và mình thêm hiểu biết để kính trọng và cảm thông với họ hơn, và đủ thứ chuyện nữa, giờ đây khi mình hơi băn khoăn chẳng bết sẽ ra sao nếu mất Ba mất Mẹ.
Collin đem theo một cái mền mỏng, và chúng mình cùng trải ra trên lối đi tráng xi măng ẩn giữa đám cây cối.
Collin nói anh ấy nghĩ có lẽ rồi cuối cùng thành phố sẽ xây dựng ở đây một cái kho hàng gì đó, hưng đến giờ vẫn có chỗ để chúng mình được an toàn thoải mái tránh khỏi bầy muỗi mắt và các loại côn trùng mà mắt thường không thấy được.
Thật yên bình và vui thú: chim hót líu lo, ong bay vù vù, nước vỗ bập bềnh, cá nhảy đớp mồi, một cơn gió nhẹ thổi cành lá sà xuống gần như đụng tới chúng mình. Chúng mình nằm đó, ăn khoai tây chiên, uống xá xị, rồi Collin bắt đầu vuốt ve lưng mình.
Ôi, thích quá, thật ấm áp, thư thái và hòa hợp. Mình nhớ ra là lâu nay mình không còn được Mẹ ôm ấp vuốt ve. Mẹ bận việc quá. Nhưng mà sự đụng chạm tiếp xúc này lại khác hẳn. Mình cảm thấy có những tiếng khe khẽ vui vui gần giống như tiếng gừ gừ lắp bắp nơi miệng mình. Âm thanh ấy phát ra dù mình không cố ý tạo ra chúg. Colli cất tiếng cười rồi vuốt ve hai cánh tay mình. Cảm giác thật tuyệt. Khi anh ấy chuyển xuống hai chân, mình có cảm giác hơi khó ở, một chút xíu thôi à. Cơn rùng mình nhẹ xuyên qua thân xác khiến mình bật nhổm dậy.
Chuyện đó khiến mình bối rối, và mình nghĩ anh ấy cũng bối rối... nhưng một lần nữa, có lẽ không còn như vậy. Chắc anh ấy hoàn toàn không cảm nhận được những cảm xúc của mình.
Ước gì mình có thể kể cho El, cho Dorie hay Red nghe! Mình muốn kể ít ra là El, nhưng mình không thể.
Mình biết thế nào tụi nó cũng cố thuyết phục mình, là Collin so với mình quá lớn tuổi và ba cái chuyện vớ vẩn nữa... Nhưng không gì, không gì... tuyệt đối không có điều gì trên đời này có thể ngăn cản mình gặp anh ấy. Mình biết tới mười sáu mới đúng tuổi hẹn hò, nhưng đây nào phải hẹn hò gì. Đây là... mình chả biết là cái chi chi nữa. Ước gì mình biết được! Mình còn mong ước nhiều hơn nữa, ước gì mình có thể kể cho lũ bạn nghe về chuyện đó, nhưng chắc chúng chả hiểu nổi những cảm xúc sâu kín, sâu kín nhất trong lòng mình, và chẳng thể nào hiểu được Collin đâu. Anh ấy đã trưởng thành quá rồi. Nhưng có lẽ là mình sẽ cố. Mình muốn... mình cần... thật vậy đó