• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị học sinh đi tiểu vào trong huyệt

Dường như cả đêm Hạ Tùng đều ở đây làᘻ ȶìиɦ cùng Hoắc Văn Việt, do là ngày nghỉ, cũng có thể vì mấy ngày nghỉ này chưa được phát tiết, tính ɖu͙ƈ của Hoắc Văn Việt cực kỳ mạnh, lúc ân ái vừa kéo dài vừa kịch liệt, như nhất định phải thao Hạ Tùng ngất đi, hai thịt huyệt của anh đều bị bắn đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙, bản thân cũng không biết bắn bao nhiêu lần, bên tai chỉ nghe được Hoắc Văn Việt kể ra từng “tội trạng” của anh, “Trộm uống bia của tôi cần phải phạt nha, thầy đáp ứng sẽ thu dọn sạch phòng bếp còn chưa làm được, nhất định phải phạt, còn có tϊиɦ ɖϊƈh͙ làm bẩn giường tôi, cũng cần nghiêm khắc phạt thầy, tính sơ qua, thầy có một khoảng thời gian rất dài thuộc về sự điều khiển của tôi.”

Trong khoang miệng Hạ Tùng tràn ra tiếng rêи rỉ không ngừng, đầu mơ màng nặng trĩu, thân thể vừa mềm vừa mệt mỏi, đang muốn cãi hắn, lại bị tính khí to lớn đâm, căn bản không nói ra được từ nào hoàn chỉnh. Hoắc Văn Việt không biết xấu hổ khẽ cười nói: “Thầy không có ý kiến gì, coi như thầy đồng ý.”

Hạ Tùng không biết làm sao, nhưng thân thể nhanh chóng bị nam nhân kéo lên đỉnh điểm, cuối cùng hoàn toàn bất tỉnh.

Sau khi anh tỉnh lại, thời gian so với ngày thường muộn hơn một chút, nhưng cũng không tính là quá muộn, mới hơn bảy giờ, nhưng nhiệt độ còn hơi cao. Ngay sau đó Hạ Tùng đã hiểu rõ được tại sao anh cảm thấy nhiệt độ cao, nguyên nhân là có một cánh tay ôm thật chặt hông anh, rồi sau lưng còn có một lồng ngực nóng như lửa dán lên, tiếng tim đập của đối phương cũng đủ khiến anh cảm nhận được. Hạ Tùng ngẩn người, chớp mắt, lúc này mới ý thức được hóa ra anh cùng Hoắc Văn Việt ngủ chung một đêm.

Sau khi hai người phát sinh quan hệ thường xuyên làᘻ ȶìиɦ, nhưng ngủ cùng nhau một chỗ vẫn là lần đầu tiên, Hạ Tùng cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng cảm nhận được da thịt ấm áp dán chặt sau lưng, còn cánh tay ôm ngang hông mình, đùi trong cùng mình đan chéo, cảm xúc như vậy khiến Hạ Tùng tim đập có chút tăng tốc độ, sắc mặt ửng đỏ.

ANH cũng từng trải qua thời kỳ thiếu niên, cũng len lén ảo tưởng bản thân sẽ có một ngày tìm được đối tượng yêu mình thật lòng, hai người ở chung một chỗ, cùng nhau ăn cơm, cùng xem ti vi, cùng nhau nói chuyện phiếm, sau đó cùng nhau làᘻ ȶìиɦ, ngủ chung, mà hôm sau sẽ dùng tư thế ôm nhau này cùng tỉnh dậy. Nhưng con đường trước kia anh trải qua trong cuộc đời chưa bao giờ xuất hiện màn này, thậm chí Hạ Tùng cảm thấy mình vĩnh viễn sẽ không được thử qua, nhưng không nghĩ tới vào giờ phút này được hưởng thụ cảm giác như vậy.

Tuy nhiên người đàn ông sau lưng là người cưỡng bức anh, anh cũng không thích đối phương.

Nhưng tư thế được hoàn toàn ôm vào trong ngực này vẫn làm anh cảm thấy vô cùng an toàn, thân thể của đối phương rất nóng, vóc dáng cũng cao to hơn anh nhiều, đủ để đem toàn bộ thân thể anh ôm vào trong ngực, giống như vì anh mà xây một pháo đài vững chãi vậy. Bị nam nhân ít tuổi hơn dùng tư thế này ôm, Hạ Tùng đỏ mặt tim đập, tốc độ nhịp tim càng lúc càng nhanh, luôn cảm thấy tốc độ đường máu lưu động không giống với bình thường, làm Hạ Tùng có chút luống cuống. ANH cắn môi một cái, muốn không ảnh hưởng đến ngườn đàn ông trong ngực mà thoát thân, nhưng lúc ᘻôиɠ thoáng động một cái, anh lập tức phát hiện ra điều khác thường.

ƈôи ȶɦϊ.t Hoắc Văn Việt còn cắm trong thịt huyệt anh !!!!!

Nhận thức này làm mặt Hạ Tùng đỏ như ᘻôиɠ khỉ, anh hoàn toàn không biết rốt cuộc mình có bao nhiêu quen thuộc đối phương cắm vào, mà bây giờ mới phát hiện ra điều này. ƈôи ȶɦϊ.t kia vừa nóng như lửa vừa cứng rắn, nhục nhận to lớn hoàn toàn nhét đầy thịt huyệt anh, theo đối phương hô hấp phập phồng, anh có thể cảm giác được gân xanh trêи cây tính khí nóng bỏng kia nhảy lên.

Hạ Tùng xấu hổ tới đỉnh điểm, loại chuyện ngậm ƈôи ȶɦϊ.t đối phương ngủ cả đêm này, ngay cả còn chưa từng nghĩ đến, lại không phát hiện được sự thật đã xảy ra. ANH cố gắng muốn nhẹ nhàng xê dịch một chút, dưới tình huống không quấy rầy đến đối phương mà rút ƈôи ȶɦϊ.t từ thịt huyệt ra. Có lẽ do động tác quá mức chậm chạp, cảm giác nhục nhận từng chút từng chút thoát khỏi tiểu huyệt cực kỳ dứt khoát rõ ràng, theo va chạm chậm rãi, kɧօáϊ cảm nho nhỏ từ nơi giao hợp tràn ra, Hạ Tùng cũng dần dần có phản ứng.

Côn thịt anh đang từ từ cương lên, tim đập không ngừng gia tăng tốc độ, cánh tay ngang hông vẫn siết chặt như vậy, cánh tay của đối phương lại rất nặng, anh rất cố gắng mới nâng cánh tay đối phương cao hơn một chút. Trước mắt thấy phải thoát khoải sự kìm chế của đối phương, Hạ Tùng thoáng thở phào nhẹ nhõm, một giây sau đó, nam nhân sau lưng đột nhiên hung ác đâm vào trong thịt huyệt anh một cái, quy đầu sắp muốn rút ra lại mạnh mẽ tiến vào trong huyệt tâm anh, hung hăng đị* mở ɖâʍ thịt ướt mềm của anh, tϊиɦ ɖϊƈh͙ cùng nước ɖâʍ bắn bên trong cùng nhau chen chúc phun ra ngoài, nơi giao hợp trong nháy mắt phủ lên một tầng trắng đâm đặc.

“Sớm thế này đã muốn?” Hoắc Văn Việt dường như còn chưa tỉnh hẳn, đầu nghiêng qua, hạ thân cơ hồ là theo bản năng đi đị* tiểu huyệt Hạ Tùng. Hạ Tùng rêи rỉ một tiếng, muốn tránh thoát hắn, “Không phải!” Tầm mắt anh bị buộc đối diện với tầm mắt Hoắc Văn Việt, Hoắc Văn Việt còn chưa tỉnh ngủ nhìn vẫn đẹp trai như thường, mắt còn chưa mở ra hoàn toàn, tóc cũng hơi lộn xộn, nhưng nhìn nam nhân lúc này so với bình thường thoáng lộ ra một chút đáng yêu.

Hạ Tùng tim đập lại càng mất thăng bằng, anh nuốt nước miếng một cái, Hoắc Văn Việt đã sát lại, ᘻút̼ môi anh, dưới háng một bên từ phía sau đị* anh, thấm chí để tiện cho mình đâm vào, còn giơ một chân Hạ Tùng lên.

“Không. . .Ô. . .” Hạ Tùng chống cự đều bị chôn trong miệng lưỡi đối phương, còn chưa đánh răng đã phải hôn môi làm Hạ Tùng không được tự nhiên, nhưng bộ dạng đối phương thật giống như không hề có một chút mất tự nhiên nào, đầu lưỡi cuốn lấy khoang miệng anh, thịt non trêи môi cũng bị hắn ɭϊếʍ ᘻút̼ một lần, đại kê cắm sâu trong thịt huyệt càng ngày càng cứng rắn, sau khi đỉnh mấy cái, tốc độ dần dần tăng nhanh.

“A. . .A. . . .” Hạ Tùng sau đó chỉ còn lại rêи rỉ, Hoắc Văn Việt không chỉ hôn miệng anh, còn ɭϊếʍ da thịt trêи người anh, ánh sáng trong mắt càng ngày càng sáng, thần trí cũng dần thanh tỉnh, cuối cùng rút ƈôи ȶɦϊ.t ướt nhẹp ra, ôm Hạ Tùng đổi một tư thế, để cho anh cưỡi ngang hông mình, bấm eo anh để anh nhận nuốt tính khí mình vào, khóe miệng lười biếng cười cười, “Thầy, tự mình động.”

“A. . .Không. . .” Tư thế này làm Hạ Tùng cực kỳ xấu hổ, hơn nữa còn để tính khí nam nhân đi vào đặc biệt sâu, t.ử ƈυиɠ còn chưa khép lại đều bị đâm sâu vào, quy đầu nam nhân mài bên trong, vẽ ra ham muốn ấn núp bên trong thân thể anh.

Hạ Tùng thấy bộ dạng Hoắc Văn Việt không giống như đang nói đùa, thân thể mặc dù mệt mỏi vẫn như xe đẩy đong đưa qua lại, nghiêng đổ siêu vẹo, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, dùng hai tay giữ trêи bụng cường tráng của Hoắc Văn Việt, sau đó bắt đầu chủ động cưỡi.

Tư thế làᘻ ȶìиɦ này đương nhiên làm Hoắc Văn Việt rất hưng phấn, hắn nhàn nhãn nằm trêи giường, hai người giờ phút này ngủ trêи giường Hạ Tùng, vì một chiếc giường khác hoàn toàn đã bị chất lỏng tình ái của hai người làm bẩn, nên sau khi Hoắc Văn Việt làm thỏa thích xong ôm lấy thầy ra ngoài. Thực tế cho thấy, giờ phút này chiếc giường dưới người này có lẽ rất nhanh sau đó cũng sẽ không tránh khỏi số phận bị làm bẩn. Hoắc Văn Việt xem bộ dạng Hạ Tùng làm có chút tốn sức, thịt huyệt ướt mềm kia cũng chỉ nhàn nhạt phụt ra phụt vào tính khí mình, hơi bất mãn nói: “Thể lực thầy đúng là quá kém đi, biên độ phải kéo rộng hơn chút, ᘻôиɠ nâng cao hơn chút, không cần lo lắng là đại kê sẽ rơi ra, đại kê tôi dài thế này rồi, đủ cho anh ăn, đúng rồi, ngồi xuống đi, tốc độ có thể nhanh hơn chút.”

“Ô. . .”Loại chuyện bị hướng dẫn nên cưỡi như thế nào làm Hạ Tùng cực kỳ xấu hổ, nước mắt tràn đầy ra ngoài, miệng không kiềm chế được hơi chu lên, trêи mặt lộ ra một bộ bất mãn không thể không làm theo, khiến tâm tình Hoắc Văn Việt hài lòng đến trình độ max. Tay của nam nhân không còn đặt ngang hông anh nữa, mà nhàn nhã tự vào sau gáy mình, một bên hướng dẫn thầy giáo phải phục vụ ƈôи ȶɦϊ.t mình như thế nào.

Thể lực Hạ Tùng quả thật không đủ, nhưng bị người đàn ông trước mặt nài giằng co lâu như vậy, muốn suy xét đánh giá cũng rất khó. ANH thở hổn hển, sắc mắt đỏ bừng, cố gắng nâng ᘻôиɠ mình cao hơn một chút, nhả tính khí nam nhân ra một nửa đoạn, lại ngồi xuống, nuốt sâu cây tính khí kia vào trong t.ử ƈυиɠ mình, “A. .. Nhanh bắn đi . . .Ô. .. “

Thời gian dài cưỡi như vậy lại khiến Hoắc Văn Việt không hề có dấu hiệu muốn bắn, Hạ Tùng sắp muốn chết đi, anh không còn thể lực, hơn nữa rất muốn đi nhà vệ sinh, nước tiểu nhịn cả đêm vô cùng muốn giải thoát.

Khóe miệng Hoắc Văn Việt cong lên một nụ cười chế nhạo, “Tốc độ thầy chậm như vậy, lồ* ɖâʍ lại kẹp không đủ chặt, làm sao có thể để cho tôi bắn chứ? Thầy cố tình phải không? Muốn cho tôi bị muộn học sao? Tôi chín giờ mới phải đi học cơ.”

” Ô. .. Tôi không có. . .” Đối mặt nam nhân chỉ trích, Hạ Tùng cực kỳ khó chịu, chỉ đành phải cố gắng tăng thêm tốc độ một chút.

“Thật không có sao? Nếu như đi học muộn, thầy đảm nhiệm tiết học hỏi tôi nguyên nhân, thầy nói tôi có nên thành thật khai báo hay không đây?” Hoắc Văn Việt nhìn hình ảnh thịt huyệt ướt mềm kia phụt ra phụt vào tính khí mình, mắt híp lại, “Nói cho ông ấy biết, là vì lồ* ɖâʍ thầy kẹp chặt đại kê của tôi, làm tôi căn bản không có biện pháp đi học.”

“Không muốn, tôi, tôi sẽ nhanh hơn chút. . .” Mặc dù biết có lẽ nam nhân đang nói đùa, nhưng Hạ tùng vẫn không dám đối mặt với tình huống như vậy, anh chỉ có thể cố gắng gia tăng tốc độ của thịt huyệt nuốt vào thả ra ƈôи ȶɦϊ.t nam nhân. Cây ƈôи ȶɦϊ.t này rất lớn, mỗi một lần rút ra cắm vào đủ để va chạm đến điểm G của anh, làm anh thoải mái đến cả người tản ra nhiệt độ nóng bỏng, trêи da thịt trắng nõn cũng bắt đầu toát ra mồ hôi, sắc mặt đỏ ửng, bộ dạng hoàn toàn rơi vào trong tình ɖu͙ƈ.

Hoắc Văn Việt xem dáng vẻ anh cố gắng như vậy, tâm tình xấu xa được thỏa mãn, nhưng vẫn cố tình kiếm chế không bắn, muốn nhìn xem thầy rốt cuộc có thể làm đến mức nào.

Hạ Tùng cưỡi chừng thêm mười phút đồng hồ, thật sự hết hơi, chỉ có thể tạm thời dừng lại, “A, không được, thầy thật sự muốn đi nhà vệ sinh, Văn Việt, để cho tôi đi vệ sinh trước được không?”

Trong mắt thầy mang theo khao khát, bộ dạng thận trọng đó làm Hoắc Văn Việt cực kỳ hài lòng, hắn rút một tay ra, sờ vị trí bọng đá* của thầy, xấu xa nắn bóp nơi đó, “Thấy muốn đi tè ư?”

“Đúng, đừng bóp. . .” Ham muốn đi nhà về sinh càng ngày càng mãnh liệt, Hạ Tùng thật sự không nhịn được.

Hoắc Văn Việt nhếch miệng, “Được rồi, thế thì, tôi lập tức đưa thầy đi vệ sinh.” Hắn ngồi dậy, lúc Hạ Tùng còn chưa kịp phản ứng, ôm anh đổi một tư thế, từ phía sau tiến nhập vào anh, sau đó hai tay bóp chân anh, ôm anh thành tư thế cho em bé đi tiểu. Hạ Tùng sợ hết hồn, vừa xấu hổ vừa khó chịu, “Không, không nên như vậy. . .”

” Không phải thầy muốn đi tè à? Tôi vẫn là lần đầu tiên phục vụ người ngoài đến mức này, thầy không được lãng phí.” Thể lực Hoắc Văn Việt thật sự kinh người, lập tức dùng tư thế này xuống giương, ôm Hạ Tùng kể cả nặng hơn 100kg cũng không tốn một chút sức lực nào của hắn. Hạ Tùng sợ cả người run một cái, vì sợ ngã xuống, không thể không trở tay ôm cổ nam nhân, trong thanh âm đã mang theo chút run rẩy, “Không. . .”

Nam nhân một bên đi vào phòng tắm một bên làm động tác cắm vào, nhục nhận to lớn như đánh cọc đỉnh lộng vào trong thịt huyệt Hạ Tùng, thậm chí còn cố tình đâm vào chỗ bọng đái kia của anh, làm Hạ Tùng càng mắc tiểu hơn. Chờ đến khi nam nhân ôm anh đứng trước bồn cầu, anh dường như không thể nhịn được, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, “Không muốn, để thầy xuống, Văn Việt, thích tự mình đi tiểu cơ. . .”

“Thầy tiểu đi, có liên quan gì đâu, tôi cũng không chê cười anh.” Hoắc Văn Việt dưới háng một bên đâm vào trong thịt huyệt anh, trong miệng còn xấu xa huýt sáo. Tiếng huýt sáo như chỉ dẫn càng làm Hạ Tùng không nhịn được, bọng đái phồng lên như muốn nổ, theo động tác nam nhân kịch liệt rút ra cắm vào, anh không nhịn nổi, đồng thời thất thanh thét chói tai, trong huyệt hung hăng co rút lại đạt đến cao trào, mà cùng lúc phun ra một bãi nước tiểu.

“Không. . .A. . .” Nước tiểu màu vàng nhạt có đường parabol trút vào trong bồn cầu, cũng vì Hoắc Văn Việt vẫn còn cắm trong thịt huyệt anh, nước tiểu bắn qua tung tóe, thậm chí còn có một ít văng trêи sàn nhà. Hạ Tùng hận không thể ngất đi, liều mạng muốn ngăn cản mình mắc tiểu, nhưng hoàn toàn không có cách nào, chỉ có thể nhìn đống chất lỏng màu vàng nhạt không ngừng phun trào ra ngoài.

Không biết tại sao, thấy thầy giáo bị mình đị* tiểu, Hoắc Văn Việt không chỉ có không thấy ghê tởm, ngược lại còn hưng phấn đến bắp thịt toàn thân cũng căng cứng lên. Nhục nhận hắn hung hăng đị* vào trong thịt huyệt, đang mãnh liệt đỉnh lộng mười mấy nhát, bắn róc ra róc rách tϊиɦ ɖϊƈh͙ vào trong t.ử ƈυиɠ thầy.

“Thầy đúng là lợi hại, còn bị đị* tiểu cơ, tôi cũng muốn đi tiểu, tiểu trong lồ* ɖâʍ của thầy, được không?” Hoắc Văn Việt cắn lỗ tai anh, trêи mặt lộ ra biểu tình hưng phấn tới cực điểm.

Hạ Tùng còn chưa hiểu ý hắn, cũng cảm giác được trong thịt huyệt mình bị một cỗ chất lỏng mạnh mẽ nóng bỏng phun ra, những chất lỏng kia tràn đầy t.ử ƈυиɠ anh, lại lan tràn trong thịt huyệt, vì bị miệng huyệt chặn lại, căn bản không chảy ra ngoài được, cuối cùng bắn đến bụng anh từ từ phồng lên. Hạ Tùng trợn to hai mắt, chờ ý thức được đó là cái gì, anh kịch liệt giãy giụa, “Không muốn. . .A. . .Cậu. . .không. ..”

Bị nam nhân tiểu trong hoa huyệt, cảm giác sỉ nhục làm toàn thân anh run rẩy, mà thịt huyệt bị bắn nhanh hơi co quắp. Hạ Tùng nức nở nghe bên tai tiếng thở dốc của nam nhân nặng nề hưng phấn đến cực hạn, cảm nhận bụng mình bị bắn lớn, cuối cùng vì không chịu nổi xấu hổ như vậy mà thoáng hôn mê bất tỉnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK