• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên bị lạnh nhạt

Hạ Tùng chưa bao giờ nghĩ đến có thể nghe được Hoắc Văn Việt tỏ tình giống như vậy, trong lòng anh kϊƈɦ động, một lúc cảm thấy hưng phấn đến luống cuống, một lúc lại hơi lo lắng cho tương lai, nhưng tất cả thứ này đều bị cỗ ngọt ngào dâng lên trong lòng kia bao trùm, anh cùng nam nhân ngủ một đêm, nghe tiếng tim đập mạnh của đối phương, tim cũng vì vui sướиɠ mà ngứa ngáy.

Tỉnh lại từ trong mộng đẹp, Hạ Tùng còn phải đưa vợ cùng con trai ra trạm tàu hỏa, anh đương nhiên không thể nói đến chuyện ly hôn cùng vợ ngay được, tốt nhất vẫn để đến sau kỳ nghỉ rồi trao đổi cẩn thận, dẫu sao cách đến kỳ nghỉ cũng chỉ còn có hơn một tháng mà thôi.

Ngược lại Vương Nhu đúng kiểu được vụ mùa lớn trở về, tay xách đồ bao lớn bao nhỏ, trêи mặt còn cố tình trang điểm thật đậm. Có lẽ do tâm trạng Hạ Tùng quá tốt, nhìn cô ta cũng cảm thấy cô ta so với bình thường xinh đẹp hơn không ít, chỉ có lúc đối mặt Hạ Hiểu Quang lại có phần lo lắng.

Nếu ly hôn, con trai nên làm sao bây giờ? Vương Nhu tuyệt đối không phải là một người mẹ trách nhiệm, điều này trong khoảng thời gian hai năm sống chung anh đã hiểu quá rõ, cô ta thích đánh mạt chược, thích ra ngoài chơi cùng đám chị em hàng xóm kia, trêи quan hệ nam nữ lại hỗn loạn không chịu nổi, trêи phương diện kinh tế, ngoài trừ dựa hơi vào đàn ông, không có một suy nghĩ muốn tự chủ tài chính chút nào, nên con trai đi theo cô ta chắc chắn không được. Nhưng giữa hai người không có liên hệ máu mủ, nếu như anh muốn ly hôn cùng vợ, có thể giành quyền nuôi dưỡng con trai sao?

Trong lúc vội vàng tạm biệt, Hạ Tùng không có cơ hội suy nghĩ nhiều, anh đưa hai mẹ con lên xe, mới về trường, lúc ngồi trêи tàu điện ngầm, anh cúi đầu, miệng không nhịn được cong lên, muốn kéo một nụ cười ra. Anh nghĩ đến Hoắc Văn Việt, trong lòng lại dâng lên một trận ngọt ngào, cũng có phần lo lắng. Hai người chênh lệch quá lớn, cho dù có thích nhau đến mấy, nhưng thật sự có thể chỉ đơn giản sống chung một chỗ vậy thôi sao? Cho dù là tuổi tác hay giới tính, đều có quá nhiều khoảng cách, tương lai sẽ đi về đâu đây?

Hạ Tùng mê mang, nhưng anh biết mình chắc chắn thích người đàn ông này, yêu người đàn ông này, con tim luôn vì hắn mà đập nhanh, dòng máu cũng vì hắn mà nóng ran hơn, ngay cả ham muốn trong cơ thể, mỗi một góc đều vì hắn mà hưng phấn lên, Hạ Tùng đã hoàn toàn giao trái tim cho đối phương.

Hạ Tùng về phòng trọ, Hoắc Văn Việt đã đi học, Hạ Tùng nằm trêи giường của hắn, như một thiếu nữ mới yêu vật ngửi mùi nam nhân lưu lại trêи giường, trong lòng lại nhộn nhạo. Anh nằm một lúc, bật dậy nhanh nhẹn dọn dẹp cả phòng trọ sạch sẽ, sau đó chuẩn bị thức ăn ngon, đang mong đợi Hoắc Văn Việt về dùng cơm.

Nhưng nhận được câu trả lời là, hắn muốn ăn ở canteen.

Hạ Tùng thấy tin nhắn Hoắc Văn Việt gửi, cỗ xao động kia thoáng dập tắt, trong lòng như trống rỗng, nhưng anh mau chóng an ủi mình, canteen cách phòng học khá gần, hắn vì tiết kiệm thời gian, nên không về ăn. Sau khi an ủi mình xong, Hạ Tùng tự mình giải quyết chỗ thức ăn, buổi chiều soạn giáo án cùng đọc sách. Đến buổi tối, anh tắm thật sớm, đống sách vở trước mặt anh thực sự không xem nổi, anh luôn mở điện thoại ra xem thời gian phía trêи, muốn nhìn xem Hoắc Văn Việt bao giờ mới về, đến gần mười một giờ, ngoài cửa mới truyền tới tiếng mở cửa.

Toàn thân Hạ Tùng run lên, trêи mặt lộ ra vui mừng, anh vội vàng đi ra phòng ngủ của mình, đến phòng khách thấy nam nhân cao lớn đang đổi giày. Hạ Tùng vội vàng đi tới, nhẹ nhàng nói, “Văn Việt, em về rồi?”

Động tác Hoắc Văn Việt dừng một chút, mau chóng như không có chuyện gì thay xong giày, lúc ngẩng đầu lên, tầm mắt chỉ dừng trêи mặt anh một giây đồng hồ, liền tách ra, nhàn nhạt đáp một tiếng, “Ừ.”

Hạ Tùng sững sờ, thái độ đối phương lạnh nhạt quá mức rõ ràng, rõ ràng mới hôm trước vừa bộc lộ tâm ý, hai người họ hẳn có thể coi là người yêu? Hồi còn làm bạn giường, Hoắc Văn Việt còn ôm cả người anh rồi hôn một lúc lâu, mà bây giờ trực tiếp lướt qua người anh đi vào phòng ngủ của hắn, bộ dạng còn không muốn thân cận anh, thái độ này làm Hạ Tùng còn không tin.

Mọi chuyện ngày hôm qua, chẳng lẽ là anh đang nằm mơ sao?

Hạ Tùng luống cuống không biết làm sao, trong lòng lại phát hoảng, anh đi theo, vì bước chân không đủ anh, cũng không đuổi kịp Hoắc Văn Việt, cách cửa kia bỗng nhiên đóng lại ngay trước mắt mà ngừng lại. Anh mơ màng, hoàn toàn không biết đây là tình huống gì, tại sao thái độ Hoắc Văn Việt lại thay đổi rõ ràng như vậy, do quá mệt mỏi sao?

Chắc chắn do quá nhiều bài tập nên cảm thấy áp lực?

Hạ Tùng tự mình mượn cớ trong lòng như vậy, muốn cảm giác sợ hãi cùng bất an trong lòng từ từ bình phục lại, tự an ủi mình sẽ đưa đến hiệu quả, anh dần bình tĩnh lại, xoay người sững sờ ngồi trêи ghế salon, cũng không biết qua bao lâu, cánh cửa kia lại được mở ra, Hoắc Văn Việt đi ra, cầm khăn tắm trêи tay, dáng vẻ hiển nhiên là muốn đi tắm. Hạ Tùng thấy hắn, mắt sáng lên, há miệng một cái đang muốn gọi hắn, nhưng còn không anh phát ra tiếng, Hoắc Văn Việt đã vội vàng vào trong phòng tắm, lại PHANH một tiếng đóng cửa lại.

Bên trong rất nhanh truyền ra tiếng nước chảy, toàn thân Hạ Tùng đều trong trạng thái mơ màng, hoàn toàn không biết tại sao Hoắc Văn Việt lại như vậy, thái độ cũng quá mức lạnh nhạt, rõ ràng tối hôm qua, tối hôm qua, Hạ Tùng mọi chuyện tối hôm qua, sắc mặt lập tức đỏ bừng, tim đập nhanh hơn. Anh ngồi đợi ở đó, chờ đến khi Hoắc Văn Việt đi ra, lần này anh nắm bắt cơ hội, nhanh chóng xông tới, thành công chặn Hoắc Văn Việt lại.

Nhìn sắc mặt đối phương, vẻ mặt vẫn lãnh đạm, như hồi hai người họ mới gặp mặt vậy. Không, cũng không giống lắm, mới đầu sắc mặt đối phương còn mang theo đùa cợt, mà bây giờ là lạnh như băng, không có gì cả. Hạ Tùng không biết có phải mình đã làm sai điều gì rồi không, anh cắn môi một cái, đang muốn hỏi, Hoắc Văn Việt đã nói: “Em mệt, ngủ trước.”

“À, à, được.” Hạ Tùng ngẩn người, nam nhân như trận gió vòng qua người anh vậy, vào phòng ngủ mình, lại đóng mạnh cửa lại.

Tiếng đóng cửa như một tiếng rung trong tim Hạ Tùng, nhưng nếu như Hoắc Văn Việt vừa giải thích, chắc là không có chuyện gì chứ? Hạ Tùng thở phào, cố gắng điều chỉnh biểu cảm trêи mặt, trở lại trong phòng ngủ của mình.

Hôm sau anh bắt đầu đi làm, mới từ kỳ nghỉ trở lại, giờ học của học sinh còn hơi xao động, sắc mặt cũng mang theo vui sướиɠ, đương nhiên mấy ngày nghỉ này rất vui vẻ. Hạ Tùng biết gia đình của học sinh trong trường này cũng gọi là giàu có không cùng đẳng cấp, mỗi một kỳ nghỉ sẽ ra ngoài du lịch, thậm chí còn ra nước ngoài du lịch, không giống như những đứa trẻ ở nông thôn, ngày lễ Quốc Tế lao động là thật sự lao động, cho dù tuổi nhỏ, cũng đã lưng đeo rất nhiều việc nhà.

Hạ Tùng rất có cảm động trêи phương diện này, mặc dù anh đã quen với cuộc sống dạy học, quen dụng cụ tân tiến trong phòng học, cũng quen sự tồn tại của camera trong phòng học, nhưng luôn nghĩ đến công việc cũ, những đứa trẻ nơi đó. Thật ra giờ học hôm nay anh không được tập trung, chỉ là đám học sinh phấn khích cũng không nhận ra được, hoặc là phát giác cũng lễ phép cũng có ý muốn chỉ trích anh, điều này là Hạ Tùng vô cùng xấu hổ.

Rõ ràng đã là một tên đàn ông sắp ba mươi tuổi, lúc nói chuyện yêu đương lại giống một con chó nhỏ xù lông vậy? Sẽ lo được lo mất, đối phương chỉ là vì quá mệt mỏi nên thái độ mới hơi lạnh nhạt chút mà thôi, anh đã không chịu nổi.

Hạ Tùng cố gắng điều chỉnh tâm tình mình, trước bữa cơm trưa cũng gửi tin nhắn hỏi đối phương có cần anh về phòng trọ nấu cơm không, nhưng không được đáp lại. Trong lòng Hạ Tùng mặc dù hơi khó chịu, nhưng vẫn nói với mình rằng Hoắc Văn Việt quá bận, lớp mười hai áp lực lớn như vậy, anh đã từng trải qua, nên phải thông cảm với đối phương mới đúng.

Đã lâu Hạ Tùng không đến canteen ăn cơm, ăn có phần nấc nghẹn không nuốt được, vợ con đã về đến nhà, gọi điện cho anh, Hạ Tùng nghĩ đến chuyện ly hôn, lại cảm thấy lúc này quả thật không tiện lắm, nên vẫn nhịn xuống.

Sau khi tan việc, Hạ Tùng vừa muốn rời khỏi phòng làm việc, Lý tiên sinh đến tìm anh, nói bên hiệu trưởng có việc muốn gọi anh qua một chuyến.

Hạ Tùng ngạc nhiên, thần kinh toàn thân cũng căng thẳng, trong đầu lập tức hiện ra ba chữ Hoắc Văn Việt, anh biết Hoắc Văn Việt cùng bên hiệu trưởng có quan hệ, thậm chí người góp vốn to nhất trong người chính là ba hắn, nên biết chuyện tình của hai người họ, mới gọi anh qua sao? Hạ Tùng nghĩ tới đây, mặt lập tức tái nhợt, nhưng anh cố gắng trấn định lại, “Xin đợi tôi chút.” Anh thu dọn giáo án, đi theo Lý tiên sinh ra cửa, lúc ra cửa gặp thầy Hác, thầy Hác liếc mắt nhìn anh, Hạ Tùng căn bản không chú ý, bước chân nặng nề đi theo Lý tiên sinh.

Ngược lại là sắc mặt Lý tiên sinh rất tốt, luôn mang theo nụ cười, ân cần hỏi anh có quen giảng dạy trong trường không, lại nói, “Tính cách thầy Hạ thật tốt, lúc đầu tôi sắp xếp ngài ở chung cùng Hoắc Văn Việt đã nói qua rồi, lo lắng hai người sẽ không sống được với nhau, lại không nghĩ rằng có thể chung sống tốt vậy, đây cũng sắp hơn hai học kỳ rồi, cậu ấy cũng không nhắc lại đến chuyện đổi phòng.”

Mặt Hạ Tùng hơi đỏ, nghĩ đến hai người đang qua lại, vốn là cỗ xấu hổ kia lại biến thành ngọt ngào ngượng ngùng, anh mím môi, ôn nhu nói, “Thật ra sống với cậu ấy cũng rất tốt.”

Lý tiên sinh kinh ngạc nhăn mày, khẽ cười nói, “Chắc chỉ có thầy Hạ mới nghĩ vậy thôi.”

Trong trường quá rộng, đi đến phòng làm việc của bên hiệu trưởng còn phải qua một sân tập, Hạ Tùng chú ý đến trong sân tập có rất nhiều người, một đám học sinh đang vây xem chơi bóng rổ, thỉnh thoảng trong đám người phát ra một trận hoan hô, Hạ Tùng không nhịn được nhìn về hướng đó, liếc mắt đã thấy Hoắc Văn Việt chạy như bay trêи sân bóng rổ.

Hoắc Văn Việt mặc đồ chơi bóng, cánh tay trần lộ ra, có một đôi chân thon dài lại cường tráng. Vóc dáng của hắn rất đẹp, có lẽ do dậy thì quá sớm, thân thể đã hoàn toàn trong trạng thái của người trưởng thành, tay chân thon dài, bả vai rất rộng, lúc chạy nhảu động tác đều vô cùng lưu loát. Hạ Tùng không nhịn được dừng lại bước chân, nhìn hắn lau mồ hôi, tim đập lại tăng nhanh.

Lý tiên sinh chú ý tới anh dừng lại, cũng dừng lại, theo ánh mắt anh nhìn sang, lập tức thấy được Hoắc Văn Việt. Y khẽ cười nói, “Còn có thời gian chơi bóng rỗ, nhưng mà cũng đúng, từ trước đến giờ thành tích của cậu ấy vẫn rất tốt, thi vào đại học cũng chẳng có gì, hơn nữa nói không chừng còn không cần thi vào trường đại học ấy chứ? Dù gì nghe nói trong nhà muốn đưa cậu ấy ra nước ngoài du học.”

Hạ Tùng nghe được câu này, hơi ngẩn người, “Thật không?” Cổ họng anh khô khốc, da thịt toàn thân cũng hơi căng lên, trêи mặt miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, “Sao tôi nghe thấy cậu ấy nói qua?”

“Cũng không phải chắc chắn, đây chẳng qua là tôi suy đoán thôi. “Lý tiên sinh hơi ngượng ngùng, mắt y nhìn Hoắc Văn Việt, thấy hắn chạy bật nhảy cao lên ném một quả bóng, cũng phấn khích kêu lên, “Chơi bóng tốt thật.”

Hạ Tùng tỉnh hồn, mắt liếc trêи người nam nhan anh tuấn một vòng, không nỡ thu hồi tầm mát, “Chúng ta đi thôi, Lý tiên sinh.”

“À, vâng.”

Trong lòng Hạ Tùng rối bời, chuyện Hoắc Văn Việt muốn đi du học chưa bao giờ hắn nói cùng anh, chắc cũng sẽ không cần phải đi chứ? Thành tích học tập của hắn rất giỏi, muốn thi mấy trường đại học tốp đầu trong nước cũng không phải việc khó gì, hẳn không có vấn đề mới đúng, không chắc chắn thế nào nhưng nhất định phải đi nước ngoài.

Anh vừa đi vừa nghĩ, đến khi Lý tiên sinh nói một câu “Đến rồi.” Anh mới đột nhiên ngừng lại. Anh còn chưa bao giờ đến phòng làm việ của hiệu trưởng, cho đến khi tiến vào, bên trong có mấy người ngồi, đều là người lãnh đạo của trường, thông qua nói chuyện, Hạ Tùng mới hiểu được sao lại tìm anh đến.

Nhà trường muốn giữ anh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK