Hạ Tùng nhân lúc sau khi con trai ngủ, một mình đi vào trong phòng tắm, anh rửa sạch toàn thân, mỗi tấc da thịt đều được xoa nắn thành màu hồng, anh mới cầm điện thoại lên, gửi yêu cầu video call cho đối phương.
Giá chiếc điện thoại này hiện tại cũng phải lên đến mấy ngàn, vợ Vương Nhi cũng từng truy xét rồi, Hạ Tùng mượn cớ nói điện thoại mình bị hỏng, nên học sinh ở cùng đưa điện thoại cũ cho anh mượn dùng. Vương Nhu đối với cậu học sinh “Tốt bụng” này vô cùng ngạc nhiên, truy đuổi nhiều lần hỏi gia cảnh đối phương, đều bị Hạ Tùng ấp úng ứng phó được, may mắn không bị nhìn ra manh mối nào.
Video mau chóng kết nối được đường dây, Hạ Tùng hô hấp hơi gấp rút, anh thấy trêи màn hình lộ ra khuôn mặt quen thuộc, tim đập lại không kềm hãm được đập vài cái. Anh còn chưa mở miệng, Hoăc Văn Việt đã mang theo tiếng cười nhạo truyền đến, “Tiểu tao hóa, cuối cùng cũng không nhịn được?”
Mặt Hạ Tùng đỏ bừng, theo bản năng muốn tắt video call, luôn cảm thấy bị gọi như vậy quá xấu hổ. Hoắc Văn Việt dường như có thể nhìn ra được suy nghĩ của anh, hơi nheo mắt lại, trong giọng nói mang theo chút đe dọa, “Nếu anh dám treo máy, em lập tức gọi điện thoại cho vợ anh.”
Hạ Tùng bị nghẹn, mặt cũng đỏ bừng lên, anh nhỏ giọng nói: “Không được. . .”
” Vậy thì ngoan ngoãn nghe lời.” Hoắc Văn Việt hướng về phía cậu lộ một nụ cười tươi. Nam nhân sở hữu khuôn mặt thực sự quá mức đẹp trai, trong video còn tăng thêm vài hiệu ứng lọc ảnh, dáng vẻ nhìn càng đẹp trai, tim Hạ Tùng đập lại không nhịn được tăng nhanh. Hoắc Văn Việt nhìn anh, thấp giọng nói: “Nhớ em không?”
Sự thật là Hạ Tùng rất nhớ hắn, nhưng không thể nào trực tiếp nói những lời này ra, cảm thấy nếu như thừa nhận, chắc chắn sẽ bị đối phương nhìn ra ý nghĩ của mình vậy. Anh mím môi không nói, Hoắc Văn Việt biết tính anh, cũng sẽ không thúc ép, chỉ nói: “Thầy đúng là không có lương tâm, chẳng bù cho em ngày ngày đều nhớ đến anh, nhớ anh đến mức không ngủ được, thầy khẳng định ở nhà với vợ con lâu ngày không gặp quá hạnh phúc rồi chứ gì? Nói cho em biết, anh cùng chị ta có làᘻ ȶìиɦ không?”
Nam nhân thẳng thắn nói như thế làm Hạ Tùng căn bản không biết trả lời như thế nào, anh hít sâu một hơi, khẩn trương quay đầu chỗ khác, nhưng không cẩn thận bị Hoắc Văn Việt thấy được bên tai đỏ bừng của anh. Anh biết mình nên nói dối, tạo nên một diễn cảnh vợ chồng thân mật, nhưng không biết tại sao, anh vẫn thành thật trả lời, “Không làm.”
“Thật không?” Hoắc Văn Việt hơi không tin nhưng rõ ràng rất hưng phấn, trong giọng nói cũng mang theo vài phần nhảy nhót.
“Ừ.” Hạ Tùng đỏ mặt, anh ôm tóc, vì không đeo mắt kính, hàng lông mi dài dậm cũng có thể bị nam nhân đối diện nhìn thấy rõ ràng. Hoắc Văn Việt gần như lập tức cứng rắn, hắn đang ở trong phòng mình, sau khi nghe được Hạ Tùng nói, hắn khẽ cười, “Vì sao không làm?”
Hạ Tùng cắn môi, nên không biết xấu hổ trả lời vấn đề của nam nhân, hay do dự nghĩ nếu không đem hiệp nghị vợ chồng của mình cùng vợ nói ra, nhưng còn chưa chờ anh quyết định xong, nam nhân đối diện đã ác liệt nói: “Hay bây giờ thầy phải được thao mới có thể cứng được? Hửm?”
“Mới không phải!” Chuyện liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, Hạ Tùng không đoái hoài tới những thứ khác, mặt đỏ lên, vội vàng chối cãi, “Mới không có, cô ấy, cô ấy chẳng qua là thân thể không tiện, nên mới không làm.”
Hoắc Văn Việt nghe được câu trả lời của anh, cũng không hoài nghi tính chân thực trong đó, dẫu sao phái nữ đúng là cũng có những lúc không tiện. Trước kia hắn không thích tìm nữ sinh làᘻ ȶìиɦ cũng vì nguyên do này, đang lúc thích thú đối phương lại nói tới mấy cái kia, không thể làm, nhưng lấy tay cùng dùng miệng an ủi lại chưa hết hứng. Mà nam nhân cũng rất phiền, không thể mọi lúc mọi nơi làm được, thường xuyên phải đợi súc ruột, thời gian chờ đợi cơ hồ muốn héo mòn. Hắn cảm thấy mình mê đắm thân thể thầy như vậy, có lẽ cũng vì thân thể anh quá dễ dàng.
Hoa huyệt thuộc về phái nữ nhưng không đến kỳ kinh nguyệt, một tháng ba mươi ngày, ngày nào muốn làm cũng được, bất cứ lúc nào tụt quần giơ súng lên cắm, hoàn toàn không cần đến dầu bôi trơn. Mà lúc nào nhàn rỗi lại có thể hưởng thụ hậu huyệt chặt khít được dọn dẹp đầy đủ phía sau, thong thong thả thả đi vào, làᘻ ȶìиɦ như thế mới gọi là hoàn mỹ. Hoắc Văn Việt chỉ cần nghĩ đến thân thể lão sư, lập tức sẽ cứng rắn lợi hại, hắn cách quần vuốt ve tính khí cương lên của mình, thấp giọng nói, “Tốt lắm, không nói đến mấy chuyện ham muốn chán rồi, thầy đang làm gì?”
Hạ Tùng đỏ mặt, “Đang tắm.”
“Bây giờ thầy mặc quần áo chưa?” Hoắc Văn Việt chỉ nhìn thấy đầu to của Hạ Tùng, trong màn hình không xuất hiện dáng người anh.
Mặt Hạ Tùng lại đỏ hơn, anh cắn môi, do dự chốc lát, ngoan ngoãn lắc đầu một cái. Hoắc Văn Việt biết ngay anh bây giờ căn bản không mặc quần áo, toàn thân lập tức hưng phấn, giọng cũng trầm thấp, “Không mặc phải không? Thầy, để em nhìn anh khỏa thân chút đi.”
Hạ Tùng nhìn ánh mắt mong đợi của nam nhân, mặc dù biết mình hành động như vậy quá mức vô liêm sỉ, nhưng không biết tại sao, anh vẫn run run tay từ từ kéo ống kính rời xuống.
Trêи màn hình xuất hiện cổ thon dài của thầy, còn có xương quai xanh tinh xảo, Hoắc Văn Việt càng thêm hưng phấn, giảm thấp giọng nói, “Xuống nữa đi, thầy, để xem nhìn đầu иɦũ ɦσα của anh.” Rất nhanh, hai viên đầu иɦũ ɦσα màu hồng đào xuất hiện trêи màn hình, mặc dù bằng phẳng, không có độ cong quá lớn, nhưng nhìn trong mắt Hoắc Văn Việt, so với bất kỳ mấy loại иɦũ ɦσα to gì đó còn muốn cho hắn nhiều hứng phấn hơn. Hai viên đầu иɦũ ɦσα kia quá mức đẹp, nho nhỏ xinh xắn vừa vặn, mỗi lần hắn đều muốn ᘻút̼ chúng nó, thế nào cũng phải cố gắng tiến tới mới có thể ngậm đầu иɦũ ɦσα kia ngậm vào trong miệng mài ᘻút̼. Hắn nhìn đầu иɦũ ɦσα trêи màn hình, thấp giọng nói: “Đầu иɦũ ɦσα ɖâʍ của thầy lại cứng à?”
Từ ngữ hạ lưu của nam nhân lại làm thầy giáo nghiêm túc đứng đắn cảm thấy hưng phấn không thôi, thân thể cũng trào lên một trận tê dại, Hạ Tùng thở dốc một tiếng, nhỏ giọng nói, “Mới không có. . .”
“Đặt ngón tay anh lên, xoa xoa nó là sẽ cứng rắn ngay, thầy ơi, xoa cho em nhìn đi ~ ” Hoắc Văn Việt nuốt nước miếng một cái, mắt chăm chú nhìn chằm chằm màn hình. Tựa hồ cách tầm mấy giây, hắn mới nhìn thấy một bàn tay trắng nõn nho nhỏ xuất hiện trong màn hình, hơi run rẩy sờ một viên đầu иɦũ ɦσα trong đó. Ống kính nhích tới gần hơn, càng có thể để hắn thấy rõ được ngón tay vuốt ve viên đầu иɦũ ɦσα nhỏ kia như thế nào, đầu иɦũ ɦσα nhỏ dưới sự soi mói của hắn mà cứng lên, ưỡn thẳng tạo ra một độ cong nhọn, nhìn cực kỳ mê người.
“Thật ɖâʍ, thầy xoa dùng sức một chút, giống như bình thường em làm ấy.” Hoắc Văn Việt hướng dẫn Hạ Tùng đùa bỡn mình, nhìn đầu иɦũ ɦσα kia bị hai ngón tay lôi kéo, hận không thể tự mình đưa tay ra xoa nắn lên, “Thế nào? Thoải mái không?”
Hạ Tùng đã hoàn toàn bị mê hoặc, thân thể rơi vào trong bể ɖu͙ƈ không thể tự mình kiếm chế, mặc dù biết động tác của mình quá mức phóng đãng lại thấp hèn, nhưng căn bản không nhịn được, anh thở dốc một tiếng, mơ màng nói, “Thật thoải mái. . .” Anh đùa bỡn hai viên đầu иɦũ ɦσα mình, như Hoắc Văn Việt bình thường hay làm vậy, ngón tay xoa xoa hay chúng nó, vuốt ve chúng nó đến hoàn toàn cứng rắn ưỡn thẳng lên, cũng xoa núm vụ đến đỏ lên. Mắt anh nhìn gương mặt đẹp trai của nam nhân trong màn hình, đầu lưỡi cũng không an phận ngọ nguậy trong cổ họng, tựa như đang mong đợi được hôn môi cùng nam nhân vậy.
Đột nhiên, ống kính đối diện rời xuống, phơi bày không còn là ngũ quan anh tuấn của nam nhân, mà là một cây ƈôи ȶɦϊ.t thô to. Cây ƈôи ȶɦϊ.t kia vừa dài vừa thô, quy đầu dường như so với tinh hoàn còn lớn hơn một chút, mã nhãn ở giữa đã chảy ra ít ɖâʍ dịch, mắt Hạ Tùng nhìn chằm chằm, động tác trêи tay cũng dừng lại.
” Nhìn thấy không? Điếm ɖâʍ, em vì anh mà cứng rắn kinh khủng.” Hoắc Văn Việt thấp giọng nói, giọng khàn đặc, ngón tay thon dài của hắn đang cầm cự bổng, tự mình đùa bỡn lột động, lại nói: “Thầy, để em nhìn lồ* anh đi, xem nó có muốn ăn đại kê không nào!”
Hạ Tùng từ lúc thấy cây gậy kia chiếm giữ toàn bộ màn hình, tiểu huyệt đã bắt đầu ướt, ɖâʍ thịt bên trong còn không an phận ngọ nguậy. Anh thở hổn hển, lại xấu hổ, nhưng trong cổ họng không nhịn được tràn ra một vài tia rêи rỉ.
Anh rêи bị Hoắc Văn Việt nhạy bén bắt được, Hoắc VĂn Việt mang theo một nụ cười truyền tới, “Lồ* ɖâʍ khẳng định ướt rồi phải không? Thầy, cho em xem đi.”
“Ô. . .” Hạ Tùng cắn môi, đuôi mắt đã bắt đầu ửng đỏ, côn thịt dưới sự kϊƈɦ thích của nam nhân đã sớm cương, tiểu huyệt phía dưới cũng vừa ướt vừa nóng. Cuối cùng anh vẫn là không nhịn được dạng hai chân ra, để hoa huyệt trần trụi phơi bày, sau đó ống kính rời xuống nhắm ngay vị trí giữa hai chân mình. Hạ Tùng làm ra động tác ɖâʍ loạn này, anh chỉ mừng thầm, rằng ống kính chỉ có thể quay đến tiểu huyệt mình mà thôi, sẽ không lộ ra gương mặt đầy xấu hổ của anh cho đối phương xem.
Hoắc Văn Việt nhìn nhục huyệt phơi bày trong màn hình, âm phụ phì nộn non nớt lồi lên chiếm hết toàn bộ màn hình. Hắn không biết đã ɭϊếʍ cái lồ* ɖâʍ này bao nhiêu lần rồi, dùng môi lưỡi thưởng thức, dùng ngón tay đùa bỡn, càng nhiều hơn chính là dùng đại kê thô to của mình hung hăng đị* vào, rõ ràng chơi qua nhiều lần như thế, nhưng bây giờ thấy âm phụ, hắn vẫn bị kϊƈɦ thích không chịu được, hận không thể trực tiếp bắt mặt hàng ɖâʍ này, đặt đại kê mình cắm sâu vào trong huyệt ɖâʍ. “Lồ* thầy quả nhiên ướt rồi, ướt thật lợi hại, nước ɖâʍ cũng chảy ra, thực sự thèm ăn đại kê thế à?”
Mấy lời hạ lưu của nam nhân làm Hạ Tùng cực kỳ xấu hổ, anh thở dốc một tiếng, nhỏ giọng nói, “Không muốn, không nên nói vậy. . .” Nhưng hoa huyệt anh vì mấy lời của nam nhân mà kϊƈɦ thích hung hăng co rút lại vài cái, một cỗ ɖâʍ thủy lớn từ miệng huyệt chảy ra.
Phản ứng của anh đương nhiên không thể tránh khỏi ánh mắt của nam nhân đối diện, Hoắc Văn Việt khẽ cười, “Thầy rõ ràng sướиɠ điên rồi? ɖâʍ như thế, ngoài mặt là giáo viên chính trực, ở nhà còn có vợ có trẻ con, nhưng đồ đâm đãng này lại thích ăn đại kê thô to của học sinh, chẳng qua thấy đại kê em cứng rắn nên mơ hồ ướt ngay được? Thầy ɖâʍ thật, thầy, vạch lồ* ɖâʍ của anh ra, em phải để đại kê chọc vào.”
Hạ Tùng bị hắn kϊƈɦ thích cả người run rẩy, ngón tay gần như đã không nắm chắc được điện thoại. Nghe lời nam nhân nói, anh mặc dù không biết cách xa như vậy, đối phương đưa ƈôи ȶɦϊ.t vào kiểu gì, nhưng vẫn mê muôi dùng ngón tay lột miệng huyệt non mềm của mình ra, để mị thịt đói khát ngọ nguậy bên trong được lộ ra hoàn toàn.
“Thật ɖâʍ, lồ* ɖâʍ của thầy quá đói rồi, nuốt đại kê của em vào đi.” Hoắc Văn Việt điên cuồng lột động tính khí mình, chóp đỉnh nhục nhận to dài đang không ngừng chảy ra nước.
Hạ Tùng chăm chú nhìn chằm chằm đại kê trêи màn hình, tựa như có thể ngửi được mùi vị căn tính khí tỏa ra vậy. Anh nuốt nước miếng một cái, trong cổ họng tràn ra rêи rỉ, khom ba ngón tay dò vào bên trong hoa huyệt mình, “Vào đi. . .ưm. . .”
Nghe được lão sư phối hợp, Hoắc Văn Việt càng thêm hưng phấn, hắn lột động đại kê tốc độ càng lúc càng nhanh, giữa lúc va chạm thậm chí còn phát ra tiếng vang, “Sướиɠ không? Cƈôи ȶɦịt̼ của học sinh thầy to chứ?”
“Quá to. . . Ưm. .. Toàn bộ đều tiến vào được. . .a. ..” Mắt Hạ Tùng mơ màng nhìn chằm chằm căn tính khí kia, ba ngón tay đều bị thịt huyệt đói khát ngậm ᘻút̼ thật chặt, trực tiếp nuốt đến phần gốc, lúc rút ra, mặt trêи ướt dầm dề, toàn bộ đều là ɖâʍ dịch.
“Thầy ɖâʍ thật, cƈôи ȶɦịt̼ to như thế cũng có thể ăn hết vào ngay được được? Có phải lồ* đã quen ăn đại kê rồi?” Hoắc Văn Việt thấp giọng hỏi thăm, cố tình nói mấy lời đủ làm Hạ Tùng hưng phấn.
Hạ Tùng rõ ràng không nên đáp lại mấy từ ngữ hạ lưu như vậy, nhưng không biết tại sao, anh cảm thấy mình thật giống như bị trúng lời nguyền vậy, lại không nhịn được trả lời, “Đúng. . . Quen ăn rồi. .. Sướиɠ quá. . .Ô. . .” Hạ Tùng nhìn nam nhân lột động đại kê, ngón tay cũng phối hợp dùng tốc độ rút ra cắm vào tiểu huyệt mình, ba ngón tay hoàn toàn không to lớn như cây tính khí kia, nhưng anh cảm thấy mình giống như đang thật sự bị cây tính khí kia gian ɖâʍ đị* nát vậy, thân thể hưng phấn tới cực điểm.
Hoắc Văn Việt cũng hưng phấn chết người, “Lồ* ɖâʍ của thầy nuốt đại kê em sâu chút nữa, anh muốn hung hăng đị* lồ* ɖâʍ của thầy, đị* lồ* thầy đến thịt ɖâʍ cũng phải nhảy ra ngoài, đị* lồ* ɖâʍ thầy đến không khép lại được, sau này cũng chỉ biết ăn đại kê của em!”
“A. . .Đị* thầy đi. . .” Hạ Tùng đón ý hùa theo nam nhân, ngón tay dùng sức đâm vào điểm nhảy cảm của mình, côn thịt cũng cứng rắn càng ngày càng lợi hại, “Đị* thầy a . . .”
“Đị* chết anh, lồ* ɖâʍ chặt quá, muốn bắn. . .”
“Ô. . .ô. . . Anh cũng sắp bị thao bắn. . .” Hạ Tùng hét lên một tiếng, theo ngón tay nhanh chóng va chạm, thân thể sướиɠ đến cực điểm, mà Hoắc Văn Việt bắn so với bình thường cũng nhanh hơn, lúc tϊиɦ ɖϊƈh͙ bắn trêи màn hình, Hạ Tùng cảm thấy, đống tϊиɦ ɖϊƈh͙ sền sệt kia chắn hẳn bắn vào trong miệng t.ử ƈυиɠ mình rồi, làm bẩn toàn thân mình.
Anh cũng đạt đến triều thổi.