Đối mặt với tình huống đột nhiên phát sinh, mày Tống Kim Triêu nhíu chặt, môi mím thành một đường, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Lục Niệm Niệm.
Cô dường như rất khó chịu, ngồi xổm trên mặt đất ôm bụng.
Nghe thấy tiếng cô nôn khan, Tống Kim Triêu có chút phiền lòng, trong ngực giống như có tảng đá lớn, nặng nề đè lên khiến cậu hít thở không nổi.
Lục Niệm Niệm quay lưng về phía cậu, vừa nôn, vừa tống bỏ các thứ trong ruột ra sạch sẽ.
Cô cứ như vậy, ở trước mặt Tống Kim Triêu ói ra, ói ra!
Nguyên nhân chính là ăn no rửng mỡ.
Ói ra một trận, dạ dày giống như trống không, Lục Niệm Niệm rốt cục cảm thấy thoải mái chút, nhưng trên mặt xấu hổ giống như lửa đốt.
Cô không dám quay người, càng không dám nhìn vẻ mặt Tống Kim Triêu.
Dù sao, bây giờ cô cũng ghét bỏ bản thân mình, ghét đến nỗi không buồn nói chuyện.
Yên tĩnh một lát, người phía sau nhẹ nhàng đụng vào cách tay của cô, một chiếc khăn trắng tinh được đưa ra trước mặt cô.
Tống Kim Triêu nhét nó vào trong tay của cô, đôi mắt thâm trầm mang theo chút dè dặt.
“Vẫn, vẫn ổn chứ?”
Ngạc nhiên vì trên người cậu lại mang theo chiếc khăn tay tờ tằm mỏng manh, Lục Niệm Niệm cầm ở trong tay, không biết có nên lau không, làm bẩn không tốt.
Nghe vậy, cô vội vã lắc đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, “Chúng ta đi thôi.”
Tống Kim Triêu đi tới trước mặt cô, ngửi thấy mùi khó chịu, khuôn mặt bình tĩnh, chuẩn bị đỡ cánh tay cô dẫn cô đi.
Lục Niệm Niệm đỏ mặt không dám nói chuyện, Tống Kim Triêu lại không có ghét bỏ cô.
Đi không được bao lâu, người bên cạnh đỡ cô dừng lại, Lục Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn lên, là cửa hàng thuốc.
Ý tứ của Tống Kim Triêu rất rõ ràng, cảm thấy cô bị bệnh, cần phải uống thuốc.
Lục Niệm Niệm kéo cậu, xấu hổ mở miệng: “Tớ chỉ là ăn quá nó thôi, không cần uống thuốc.”
Tống Kim Triêu cau mày, nhìn chằm chằm mặt cô vài giây, sau đó trực tiếp xem nhẹ cô, ngữ khí không dễ kháng cự lại: “Chờ tớ.”
Cậu thiếu niên rất nhanh tiến vào trong cửa hàng thuốc, nhân viên cửa hàng nhìn thấy cậu, hỏi cậu cần gì.
Tống Kim Triêu mặt không cảm xúc bước tới, nhìn quanh bốn phía một vòng, dường như cái gì cậu cũng không cần.
“Tôi, Tôi, muốn trị, trị đau dạ dày.”
Đối mặt với người lạ, cậu mỗi câu mỗi chữ đều nói rất khó khăn, đứt quãng, từ trong kẽ răng bật ra.
Nhân viên bán hàng nghe rõ ràng lời cậu nói, từ tầng cuối cùng lấy ra một chai omeprazole đưa cho cậu.
Nhận biết cậu thiếu niên có thể bị cà lăm, nhân viên cửa hàng báo giá, thân thiết nói vài việc cần chú ý.
Tống Kim Triêu trả tiền, trong tay cầm chai thuốc chạy như bay ra ngoài.
Lục Niệm Niệm ngồi ở trên ghế dài trước cửa tiệm, tranh thủ thời gian tới cửa hàng tiện lợi, trong tay cầm hai chai nước với một chiếc bánh mì.
Tống Kim Triêu đưa thuốc cho cô, sau đó ngồi ở bên cạnh cô.
Mặt cô gái như cũ vẫn đỏ bừng, vẻ mặt có chút biến hóa, cùng lúc nãy không giống nhau.
Tống Kim Triêu hạ mắt, không nghĩ nhiều: “Cậu cần phải uống thuốc.”
Lục Niệm Niệm đỏ mặt nhận thuốc, đưa nước và bánh mì mua cho cậu, người này từ bữa trưa đến giờ chưa có ăn, cũng không biết đói.
“Cho cậu, lấp đầy bụng.”
Dạ dày đã không còn khó chịu nữa, Lục Niệm Niệm uống thuốc, trịnh trọng nói lời cảm ơn với Tống Kim Triêu.
Tống Kim Triêu chăm chú nhìn bánh mì và nước trong tay, ánh mắt khẽ động, cuối cùng không nói gì.
Thư viện cách chỗ bọn họ còn mấy điểm dừng, Lục Niệm Niệm sờ sờ túi áo, tiền lẻ còn thừa đủ để hai người ngồi xe bus.
Bánh mì của Tống Kim Triêu vẫn chưa động, chỉ uống mấy ngụm nước, cô chỉ có thể bọc cái túi lại.
Thời tiết này, người ra ngoài rất ít.
Lục Niệm Niệm lôi kéo Tống Kim Triêu lên xe bus, trên xe có rất ít người, vì vậy hai người ngồi ở vị trí phía sau.
Trong xe rất mát mẻ, trên đỉnh đầu gió lạnh của máy điều hòa thổi từng trận, Tống Kim Triêu ngồi gần cửa sổ, Lục Niệm Niệm ngồi bên cạnh cậu, bác tài vẫn rất hoài cổ, bài hát Radio trên xe đang phát chính là của Mai Diễm Phương “Người yêu thân mật”.
Người bên cạnh không nói lời nào, Lục Niệm Niệm hiếm khi cũng như vậy, cảm thấy thời khắc này rất tốt.
Kính trong suốt phản chiếu dung mạo anh tuấn của cậu thiếu niên, vẻ mặt Tống Kim Triêu bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt thâm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.
Bỗng nhiên, cô gái bên cạnh vươn ngón tay, đầu ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng chọc chọc mu bàn tay cậu.
Tống Kim Triêu liếc mắt, ánh mắt lạnh nhạt mang theo tia nghi hoặc.
Cô gái bên cạnh cúi đầu, mí mắt thanh tú hạ thấp, vừa dài vừa cong bao trùm hạ xuống, giống như hai cái bàn trải nhỏ.
Giây tiếp theo, cô chậm chạp ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt trầm mặc kia.
Lục Niệm Niệm liếm liếm môi, nhỏ giọng mở miệng: “Kim Triêu, cậu về sau đừng nói những câu không liên quan.”
“Chỉ cần cậu cho tớ một ánh mắt, tớ khẳng định có thể hiểu.”
Vừa nãy khi Tống Kim Triêu đi mua thuốc, cô ngồi ở bên ngoài nhìn thấy hết, khi cậu cùng người lạ nói chuyện rõ ràng rất căng thẳng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, trắc trở nói ra một câu, nhưng hao tổn rất nhiều tâm sức của cậu.
Giọng của cô gái ôn nhu giống lông vũ, một đường mềm mỏng, nhẹ nhàng mềm mại chui vào trong tai cậu.
Tống Kim Triêu sửng sốt một chút, bình tĩnh nhìn về phía cô, sững sờ mấy giây, mới rầu rĩ ừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Đợi đến khi cậu đáp ứng, Lục Niệm Niệm hài lòng ngồi xuống.
“Cậu nói, tớ có phải đặc biệt hiểu lòng người?” Lục Niệm Niệm giống như không ngồi yên, máy hát mở ra, miệng cũng không dừng được.
Gáy Tống Kim Triêu quay về phía cô, trước sau cũng không có quay đầu lại.
Lục Niệm Niệm nhịn không được cảm khái một tiếng: “Có phải có một loại cảm giác ‘”cùng chung hoạn nạn”?”
Tống Kim Triêu nghe xong, mặt mày lành lạnh, môi mỏng không nói biến thành một đường.
“Tớ là cùng cậu trốn đi, cậu phải có trách nhiệm với tớ.” Nói xong, Lục Niệm Niệm im lặng, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Tống Kim Triêu, đáy mắt vui vẻ.
Tống Kim Triêu liếc cô một cái, không nói gì.
Lục Niệm Niệm không tha, bỗng nhiên ngồi dậy, cả người tiến đến sau lưng cậu, dùng ngữ khí u ám hù dọa cậu: “Cậu không chịu trách nhiệm?”
Hơi thở thiếu nữ ấm áp điềm tĩnh tới gần, Tống Kim Triêu cả người cứng đờ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ dần trở nên thâm trầm.
Biết rõ là cô vô ý, nhưng cậu bị khoảng cách như vậy, làm cho có chút luống cuống.
Lục Niệm Niệm trong lòng muốn chêu trọc cậu, đối với hai chữ “trách nhiệm” không buông tha, thấy cậu không trả lời, sau đó dùng gót giày chạm vào giày của cậu.
Tống Kim Triêu không quay đầu lại, chỉ lưu lại cái gáy về phía cô, Lục Niệm Niệm nhìn thấy rõ ràng, lỗ tai của cậu đỏ lên.
Đặc biệt là khu vực đằng sau tai, đỏ một mảng lớn.
Ý thức được gì đó, Lục Niệm Niệm thoáng lùi về sau, ngồi vào chỗ cũ.
Cuối cùng xuống xe, Tống Kim Triêu đi ở trước mặt cô, bước nhanh như bay, Lục Niệm Niệm chỉ có thể chạy bước nhỏ đuổi theo.
“Kim Triêu, vì sao mặt cậu đỏ như vậy?” Lục Niệm Niệm biết rõ còn cố hỏi, Tống Kim Triêu dừng lại, lạnh lùng nhìn sang.
“Tớ là lo lắng cậu, có phải cậu bị say nắng...” Lục Niệm Niệm dừng một chút, nhỏ giọng nói thầm mấy câu, chậm rì rì theo sau.
Tới thư viện, cần quẹt thẻ mới có thể vào.
Tống Kim Triêu xoay người nhìn Lục Niệm Niệm, thấy cô sợ soạng nửa ngày, sau đó bĩu môi vô tội ngẩng đầu: “Quên mang theo rồi...”
Hai người đứng ở cửa thoát hiểm, hai mặt nhìn nhau.
Bảo vệ lên tiếng nhắc nhở, hai người đi tới lầu hai, đăng ký bằng số chứng minh thư mới có thể vào khu đọc.
Trải qua một phen thăng trầm, rốt cuộc yên lặng ngồi xuống, Tống Kim Triêu cầm quyển sách, lật không tới hai trang, cô gái bên cạnh móc từ trong cặp quyển bài tập vật lý, đẩy tới trước mặt cậu.
Người nào đó chắp tay thành hình chữ thập, mắt hạnh hiện ra ánh sáng trong suốt.
“Lão đại, còn nhớ giao ước về bài tập vật lý chứ?”
“Cậu đáp ứng tớ.”
Những chuyện trước khi nhảy khỏi cửa sổ, cô đều đem tới.
Lục Niệm Niệm mặt vô tội nói: “Chúng ta trước đấy đã đạt được giao ước.”
“Lừa gạt tình cảm của tớ, không thể tính là người đàn ông tốt.”
Tống Kim Triêu liếc mắt, thật sự không ngờ tới, trên đời lại có người vô sỉ như vậy.
Khi người nào đó cưỡng bức dụ dỗ, Tống Kim Triêu đen mặt, bắt đầu động bút.
Lục Niệm Niệm bổ sung toán học, còn không quên tới gần khen ngợi cậu.
“Chữ viết rất khéo tay, không làm bài tập quả là đáng tiếc.”
Tống Kim Triêu cụp mắt, không để ý tới cô, mũi anh tuấn hừ lạnh một tiếng.
Lục Niệm Niệm cong môi, mắt hạnh cười híp mắt, có một số người là như vậy, tư thế làm bài tập cũng đẹp như vậy.
Cầm lấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình vừa mới lấy, Lục Niệm Niệm tiện tay lật vài tờ, liếc về đoạn miêu tả vẻ ngoài của nam chính.
Cô nhìn lướt qua, không nhịn được nhìn về phía Tống Kim Triêu, sau khi so sánh trong đầu một phen, ghét bỏ lắc đầu.
“Kim Triêu, cho cậu xem cái này.”
Lục Niệm Niệm đem cuốn tiểu thuyết đặt lên trên quyển bài tập, chỉ vào mấy câu miêu tả vẻ ngoài của nam chính, trịnh trọng hỏi: “Cậu thấy bộ dạng người đó như thế nào?”
Tống Kim Triêu nhàn nhạt nhìn lướt qua, trên đấy viết: Thiếu chủ mắt lạnh, cao ngạo nhìn nàng, mái tóc dài màu tím giống thác nước, trút xuống! Con ngươi màu tím long lanh uốn lượn như ngọc lưu ly, phóng ra tia sáng lạnh lẽo, khuôn mặt sắc lạnh giống như thần chết giá lâm, nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt.
Cái này là gì vậy?
Tống Kim Triêu không nhịn được cau mày, trong đầu hiện ra một sinh vật tóc màu tím không rõ ràng.
Lục Niệm Niệm lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Có phải rất giống cậu không?”
Nhìn ánh mắt người này quả thực giống nhau như đúc!
Nghe vậy, Tống Kim Triêu vẻ mặt khó chịu bỏ bút xuống, mày cau lại, đôi mắt đen trong suốt không tiếng động nhìn cô, khóe môi cứng ngắc, giống như đang tức giận.
“Giống thì giống, nhưng cậu so với hắn ta vẫn đẹp trai hơn.” Lục Niệm Niệm ăn ngay nói thật, bình tĩnh khép lại cuốn tiểu thuyết tiếp tục làm toán.
Tống Kim Triêu: “...”
Đôi khi, Tống Kim Triêu rất muốn dùng giấy niêm phong dán miệng cô lại, dường như cậu không hề nghĩ tới những lời đó, có thể từ trong miệng cô tuôn ra.
Năm giờ chiều, là giờ thư viện đóng cửa.
Hai người từ thư viện đi ra, Lục Niệm Niệm nói với Tống Kim Triêu, trên người mình không có đống nào.
Ý tứ chính là, lộ trình lái xe gần là 20 phút, bọn họ chỉ có thể đi bộ trở về.
Cả một ngày chưa ăn cơm, Tống Kim Triêu chỉ uống có một chai nước.
Sau đó, Tống Duẫn Hành lái xe tới đón bọn họ.
Tống Kim Triêu dùng điện thoại công cộng gọi điện, Lục Niệm Niệm báo địa chỉ.
Nhìn thấy hai người ở cùng nhau, Tống Duẫn Hành dường như không kinh ngạc chút nào, trên mặt mang ý cười nhìn người trước mặt, mặt đang đen lại, không nói lời nào với Tống Kim Triêu.
“Hai người trốn nhanh thật đấy, Thẩm Mạn đang tìm người khắp nơi.”
“Buổi trưa, còn gọi điện cho chú.”
Tống Duẫn Hành vừa nói rõ tình hình, vừa để cho Tống Kim Triêu chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Dù sao Tống Trí Viễn đem mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều giao cho Thẩm Mạn, trong đó bao gồm cả Tống Kim Triêu.
Lục Niệm Niệm ở một bên lắng nghe, đột nhiên cảm thấy bất an, so với người trong cuộc còn sốt sắng hơn: “Vậy giờ cậu ấy trở lại, có gặp nguy hiểm không?”
Tống Duẫn Hành cười nhìn cô, mặt mày anh tuấn thu hồi vẻ sắc bén, có thêm mấy phần ôn hòa, “Không có chuyện gì, cháu yên tâm.”
“Còn không đến mức nguy hiểm tới tính mạng.”
Lục Niệm Niệm đứng ngồi không yên, ánh mắt rời tới Tống Kim Triêu bên cạnh.
Cậu có vẻ đặc biệt bình tĩnh, những tia nắng còn sót lại tiến vào cửa sổ xe, một tầng ánh sáng nhàn nhạt, phác họa đường nét ôn nhu của cậu.
“Kim Triêu, cậu có muốn trở về không?”
Nếu như không muốn, cô sẽ bồi cậu, đợi ở bên ngoài một lúc.
Dư quang đuổi theo bóng hình cô, Tống Kim Triêu quay đầu lại, ngữ khí nhàn nhạt: “Trở về.”
Nghe được câu nói này của cậu, Lục Niệm Niệm ngậm miệng, rất nhanh lại nhỏ giọng dặn: “Vậy cậu phải chú ý an toàn.”
Tống Kim Triêu sửng sốt một chút, đáy mắt u ám, nhẹ nhàng buông lỏng rồi lại nắm chặt lại, đem lo lắng trong lòng giấu đi, từng chút từng chút một chôn vùi đi.
Nhìn thấy tâm trạng Tống Kim Triêu nhẹ nhàng biến đổi, sắc mặt Tống Duẫn Hành trở nên nhu hòa, nửa đùa nửa thật nói: “Kim Triêu à, người bạn gái nhỏ này của cháu rất quan tâm cháu.”