Giọng hắn mang theo trêu chọc bước tới, đôi mắt đào hoa ngậm ý cười: “Ngày hôm nay mặt trời mọc phía tây hay sao?”
Tống Kim Triêu đang vẽ tranh, nghe thấy lời này thì nhướn mày, liếc nhìn hắn.
“Chú còn tưởng rằng, ngày cuối tuần cháu sẽ đi cùng cô bạn gái nhỏ.”
“Hôm nay lại có thể không đi, thực sự là hiếm thấy.”
Tống Duẫn Hành vừa nói vừa bước tới ngồi một bên trên ghế sô pha, ánh mắt rời tới trên giá vẽ của Tống Kim Triêu, thuận tiện đem hai phần hợp đồng đặt lên bàn trà.
Tống Kim Triêu để bút xuống, đi đến phòng thay quần áo, đem toàn bộ bản vẽ tay bên trong lấy ra, giao cho Tống Duẫn Hành.
Cậu nhàn nhạt mở miệng: “Đây là nội dung yêu cầu của hợp đồng, chú nhìn xem có cần sửa chỗ nào không.”
Nghe thấy lời này, Tống Duẫn Hành không khỏi ngồi thẳng người, nhìn về phía cậu ánh mắt có chút sững sờ, không ngờ tới tên nhóc này làm việc lại hiệu suất như vậy, chính là vẻ cuồng công việc.
“Tốc độ của cháu so với dự đoán của chú nhanh hơn một tháng.”
Bản thảo đối tác đó yêu cầu sẽ phải hao phí rất nhiều bản lĩnh, lẽ nào tên nhóc này không ngủ để vẽ tranh?
Đối mắt với ánh mắt kinh ngạc của Tống Duẫn Hành, Tống Kim Triêu không chút để ý, khuôn mặt bình tĩnh: “Đây là tốc độ bình thường của cháu.”
Thật sao? Tống Duẫn Hành nhíu mày nhìn cậu, giờ khắc này khuôn mặt anh tuấn của cậu thiếu niên trịnh trọng giống như yêu cầu một lời tán dương.
Tên nhóc này so với bạn cùng trang lứa, luôn là bộ dáng âm trầm, Tống Duẫn Hành nhìn cậu nhịn không được nở nụ cười, tiếp tục nói: “Tiền trong tấm thẻ này đều là tiền lương của cháu, ngoài ra, nếu như không tiện gặp mặt đối tác, chú sẽ giúp cháu tìm trợ lý, cháu chỉ cần điều hành từ xa là được rồi.”
Tống Duẫn Hành nói xong, đem hai bản hợp đồng mới đẩy về phía cậu, “Đây là văn kiện của Tinh Ảnh Xã đưa tới, bọn họ cần một bức tranh ở trung tâm triển lãm, thù lao là sáu con số.”
“Cái này cần cháu đích thân tới, nhưng công việc bảo mật sẽ được sắp xếp hợp lý, tiếp theo s
đó tiền trợ cấp tính ra cũng không tồi.”
Cân nhắc Tống Kim Triêu không tiện tiếp xúc cùng người khác, Tống Duẫn Hành suy đi tính lại vẫn là vì cậu mà giành hợp đồng này, còn về những vệ sỹ kia của Thẩm Mạn, phải nghĩ cách rời đi.
Xác nhận hợp đồng không có vấn đề gì, Tống Kim Triêu bỗng nhiên mở miệng: “Người cháu muốn tìm đã tra ra được chưa?”
Nghe thấy lời này, ý cười trong mắt Tống Duẫn Hành tản đi, mặt mày sâu sắc có thêm mấy phần sắc bén, hắn thu lại giọng điệu cà lơ phát phơ khi nãy, vẻ mặt nghiêm túc không ít: “Mẹ cháu rất có thể đang ở Thụy Sỹ, nhưng vị trí cụ thể trước mắt không rõ ràng lắm.”
Tống Duẫn Hành nhỏ giọng nói, ngữ khí nặng nề nói xong, mày khẽ nhăn.
“Thụy Sĩ?” lời của hắn vừa nói xong, Tống Kim Triêu không tự giác nhíu chặt lông mày, một khắc đó trong lòng như có tảng đá chậm rãi rơi xuống đất, cho dù không rõ vị trí cụ thể, nhưng tốt xấu gì cậu biết mẹ của mình còn sống.
Bảy năm trước, Tống Kim Triêu bị bắt cóc, khi hai vị lão gia Tống gia nghe được tin tức, sau khi hôn mê qua đi, giống như người điên phái người đi tìm kiếm, nhưng bị Tống Trí Viễn ngăn lại, chuyện tìm Tống Kim Triêu bị lùi lại.
Sau đó Tống gia không có tuân theo giờ hẹn bọn cướp đề ra, đám cướp thẹn quá thành giận quyết định trừ khử con tim, lại không biết vì sao, tên cầm đầu chỉ đem người nhỏ tuổi nhất là Tống Kim Triêu đánh cho một trận, máu lưu lại đầy trên đất, cuối cũng không chút tin tức mang cậu rời đi.
Trong hai năm đó, Tống Kim Triêu cùng một đám người không quen biết sống cùng một chỗ, nơi đó là vùng đất cực kỳ cằn cỗi nghèo khổ, ở chỗ đó còn có một người phụ nữ điên khùng đem cậu nhận là con của chính mình.
Con của người phụ nữ đó chết yểu, sau đó bị người trong thôn từng bước từng bước ép thành kẻ điên, một thành viên trong nhóm bọn cướp chính là chồng của bà, bởi vì hai vợ chồng không có con, cho nên khi người đàn ông đó đang định giết Tống Kim Triêu, động lòng trắc ẩn.
Khi nhìn thấy bé trai này, người đàn ông đột nhiên nhớ tới người con đã mất của mình, nếu như nó còn sống, tuổi tác có lẽ cũng như vậy.
Sau đó Tống Kim Triêu một đường tròng tranh đến chỗ này, khi người phụ nữ đó lần đầu tiên nhìn thấy cậu, biểu hiện cùng người bình thường không khác là bao, thậm chí bà còn lấy đồ tốt nhất trong nhà đem đi lấy lòng cậu bé xinh đẹp.
Phần lớn thời gian người phụ nữ đó, đều trong trạng thái điên điên khùng khùng, sẽ ôm một con búp bê cũ nát của trẻ con ngồi ở trong sân, ánh mắt tan rã nhìn Tống Kim Triêu, thỉnh thoảng cầm con búp bê trong tay hướng về phía cậu khoe khoang.
Người đàn ông mang Tống Kim Triêu về làng, lúc đầu lo lắng cậu sẽ chạy đi, liền đem cậu nhuốt trong lồng sắt, cho rằng thời gian trôi qua lâu, đưa trẻ xa lạ này sẽ không phản kháng lại, chậm rãi thích ứng với tất cả mọi thứ nơi này.
Thỉnh thoảng khi người phụ nữ đó tinh thần tỉnh táo, người phụ nữ đó sẽ đem Tống KimTriêu từ trong lồng thả ra, đau lòng mà nhìn đứa trẻ toàn thân khắp nơi đều là vết thương, sau đó gào khóc, cuối cùng mặt rơi đầy lệ bôi thuốc cho Tống Kim Triêu.
Gặp phải lúc phát điên, người đó vừa lôi kéo tóc cậu, vừa ấn cậu vào trong chậu nước, liều mạng dằn vặt cậu.
Tối tăm không có ánh mặt trời, tĩnh mịch, nặng nề trải qua hai năm, Tống Kim Triêu sống ở nơi đó, đa số thời gian đều là thương tích khắp người sống trong lồng nhỏ hẹp mà vượt qua.
Hai năm cả ngày lẫn đêm, cậu vô số lần nghĩ cách chạy trốn, mà toàn bộ làng đó như một nhà tù kiên cố, mọi người đều mắt lạnh nhìn cậu chạy trốn, cuối cùng đem cậu bắt trở về.
Nhưng hậu quả của mỗi lần chạy trốn kết quả đều là đánh đập ngày càng nghiêm trọng hơn, người đàn ông đánh mệt, sẽ em cậu khóa vào trong lồng, khi người phụ nữ tỉnh táo, sẽ ôm cậu gào khóc tan nát cõi lòng.
Đồng thời khi cậu rơi xuống vực sâu, mẹ của cậu cũng ở một góc nào đó, mỗi giây mỗi phút đều là giày vò.
Nghĩ tới chuyện cũ, cậu thiếu niên trước mặt trầm mặc không nói gì, dung nhan anh tuấn trói chặt, hàm răng vì kích động mà cắn chặt.
Tống Duẫn Hành không biết phải an ủi cậu như thế nào, không thể làm gì khác là vỗ vỗ vai cậu, giọng nói nhàn nhạt: “Nếu như cháu muốn đi tìm, chú sẽ ủng hộ cháu.”
“Còn Thẩm Mạn và bố cháu, cháu nên tự mình suy nghĩ kỹ càng.”
Hai người đó kiên trì đưa Tống Kim Triêu đi Mỹ, ai biết Thẩm Mạn có thể làm ra chuyện xấu gì.
Ngày tháng sau đó, Tống Kim Triêu chuyên tâm vì Tinh Ảnh Xã mà vẽ tranh, Lục Niệm Niệm gấp rút cho kỳ thi học kỳ, hai người liền mấy cái cuối tuần cũng không có gặp nhau, chỉ có thể thỉnh thoảng trên wechat nói chuyện.
Bởi vì nguyên nhân chủ nhiệm lớp gọi điện thoại cho Lục Hoài Quân, Lục Hoài Quân tuy rằng bận bịu, nhưng vẫn bớt chút thời gian quay về Lục gia, cùng Lục Niệm Niệm tiến hành một phen đối thoại sâu sắc.
Trong lúc Lục Hoài Quân nói bóng gió hỏi dò Lục Niệm Niệm, đối tượng giao du là ai, có phải là Trần Tương Xán, thấy cô không muốn nhiều lời, Lục Hoài Quân đành phải thôi, nhưng vì học tập của con gái, ông đem điện thoại của Lục Niệm Niệm tịch thu, chỉ cuối tuần mới có thể dùng.
Vì thế mỗi lần Lục Niệm Niệm cùng Tống Kim Triêu nói chuyện điện thoại, đều oán giận vài câu.
Chỉ vài ngày nữa là nghỉ lễ quốc khánh, Lục Niệm Niệm trong lòng chờ đợi, đếm ngón tay tính toán từng ngày, cùng Tống Kim Triêu hẹn ngày gặp mặt, chính là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ liền gặp mặt.
Phòng triển lãm tranh của Tinh Ảnh xã ở trung tâm thành phố, giữa đại sảnh rộng lớn toàn bộ đều là tranh do một mình Tống Kim Triêu hoàn thành, mà thời gian cậu làm việc đều là buổi tối, đối phương yêu cầu bên hợp tác cung cấp cho cậu không gian yên tĩnh, cùng với xung quanh không thể có người, cho nên khi Lục Niệm Niệm tới tìm cậu, toàn bộ phòng triển lãm trống rỗng, không có một người.
Vẫn luôn biết Tống Kim Triêu có công việc, chờ tới khi Lục Niệm Niệm tận mắt nhìn thấy cậu đang phác họa bức tranh trên tường, mới cảm thấy, mức độ hiểu rõ đối với bạn trai của mình, cũng chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm.
Lục Niệm Niệm không tin được mà nhìn nhân vật trong bức bích họa, mỗi một động tác, mỗi một biểu hiện đều vô cùng sống động, chính là giống như thật, sững sờ nói: “Kim Triêu, những thứ này đều là cậu vẽ sao?”
Cậu thiếu niên trước mặt gật đầu, ánh mắt nhìn thâm thúy mà ôn hòa, hai tuần không gặp, cảm giác giống như xa cách rất lâu rồi.
Hai người câu được câu không nói chuyện, Lục Niệm Niệm đều là nói chuyện phát sinh trong trường học, thỉnh thoảng còn tố cáo giáo viên một chút, nói đến chủ nhiệm lớp, Lục Niệm Niệm mặt nhất thời ủ rũ, khuôn mặt thanh tú tràn đầy ấm ức.
“Kim Triêu, kỳ học sau tớ sẽ phải thi vào đại học.”
Cô gái ngồi trên bậc thang, hai tay ôm đầu gối, ngồi sát bên cạnh Tống Kim Triêu, tóc xõa trên cánh tay.
Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu từ trong túi áo móc ra một viên kẹo hoa quả vị dâu tây.
Lục Niệm Niệm: “Bố tớ để tớ tháng sau bắt đầu ở tại trường, chờ thi đại học xong mới lại quay về nhà, để tớ chuyên tâm học tập.”
“Cậu nói, có phải ông biết quan hệ của chúng ta, cho nên mới để tớ ở tại trường không?”
Nói xong, Lục Niệm Niệm không nhịn được cau mày, trong lòng càng trở nên buồn bực.
“Nếu như ở tại trường, khẳng định sau này số lần chúng ta gặp mặt càng thêm ít ỏi.” Nghĩ lại đều thấy đau lòng.
Tống Kim Triêu bên cạnh lẳng lặng nghe cô nói xong, sau đó dịu dàng mở miệng: “Vậy cậu phải học cho thật tốt, có mục tiêu không?”
Tống Kim Triêu hỏi rất nghiêm túc, Lục Niệm Niệm sửng sốt một chút, có chút thất bại lắc đầu một cái, cẩn thận nghĩ lại chính là câu nói cá không ăn muối cá ươn.
Cậu thiếu niên cụp mắt trầm tư, sau khi suy nghĩ kỹ, quyết định nói với cô, “Tháng sau tớ sẽ xuất ngoại, không biết khi nào mới trở về.”
Nghe thấy lời này, Lục Niệm Niệm cả người sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, tin tức đến quá đột ngột, để cô một chút chuẩn bị cũng không có.
Dừng một chút, hỏi: “Cậu đi thời gian rất lâu sao?”
Vốn cảm thấy, chuyện ở tại trường học mà nói, đã đủ đả kích, không nghĩ tới hai người vừa mới trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, liền nhanh chóng bắt đầu yêu xa!
Tống Kim Triêu cũng không biết khi nào bản thân quay lại, lần xuất ngoại này là thuận theo ý của Thẩm Mạn và Tống Chí Viễn, xuất ngoại dưỡng bệnh, nhưng thực chất, cậu muốn đi Thụy Sĩ.
Cô gái trước mặt cúi đầu, giống như chịu phải đả kích mạnh mẽ, Tống Kim Triêu cụp mắt nhìn, không nhịn được đưa tay ra, nhẹ nhàng vân vê dái tai bóng loáng, mềm mại của cô.
“Cậu ngoan một chút, tớ sẽ rất nhanh quay lại.” Giọng thiếu niên trầm thấp, giọng nói dịu dàng giống như một đứa trẻ làm nũng.
Rất nhanh là khi nào chứ? Một ngày, một tháng, hay là một năm...
Rất rõ ràng người nói câu này, cũng không có đến an ủi.
Lục Niệm Niệm trong lòng lo lắng rất nhiều chuyện, cẩn thận tính toán, thời gian cùng Tống Kim Triêu qua lại cũng không lâu, tình cảm của hai người còn chưa đủ vững chắc, nếu như Tống Kim Triêu ở nước ngoài gặp phải một mỹ nữ ngực lớn, chân dài, tóc vàng mắt xanh, tình cảnh đó chẳng phải là rất nguy hiểm hay sao?
Vẻn vẹn chỉ là một ý nghĩ, Lục Niệm Niệm lại bắt đầu lo lắng, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Kim Triêu, đôi mắt trừng to không xác định: “Kim Triêu, nếu như ở nước ngoài có nữ sinh theo đuổi cậu, cậu sẽ làm như thế nào?”
Vấn đề này liên quan đến tương lai của hai người, bắt buộc phải hỏi!
Nghe thấy lời này, lông mày dài của thiếu niên trước mặt cau lại, liếc mắt nhìn sang, đôi mắt đen, thâm thúy lộ ra ý cười nhàn nhạt.
“Cậu hy vọng tớ sẽ làm như thế nào?” Cậu hỏi ngược lại, mỉm cười nói chuyện dường như tâm tình không tồi.
Vừa nghe lời này, Lục Niệm Niệm cuống lên, “Đương nhiên là quả quyết cự tuyệt!”
“Cần hành động trước, đem loại ý nghĩ này tiêu diệt từ trong trứng nước.”
Nghe xong câu này, Tống Kim Triêu không tiếng động nhếch khóe môi, ý cười dần sâu, ánh mắt chiếu qua đôi môi mở ra đóng lại của cô gái, trong mắt đều là dịu dàng.
Lục Niệm Niệm chợt nhớ tới, trước khi Tống Kim Triêu thêm cô làm bạn tốt trên Wechat, ảnh đại diện của cậu chính là một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh bốc lửa, nếu như thật sự gặp gỡ người đẹp như vậy, so với chết còn đáng sợ hơn, ngẫm lại đều thấy đáng sợ.
“Kim Triêu, cậu nhất định phải đáp ứng tớ, không thể bị sắc đẹp mê hoặc.” Lục Niệm Niệm nghiêm túc nói, con ngươi sáng ngời lóe lên, long lanh động lòng người.
Không đợi được đáp án, cô gái căng thẳng ngẩng đầu, môi hồng khẽ mím, mềm mại giống như kẹo bông gòn.
Tống Kim Triêu nhẹ nhàng nở nụ cười, nghiêng đầu qua, môi mỏng tới gần tai cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Có muốn ăn kẹo hay không?”
Lục Niệm Niệm chớp chớp mắt nhìn cậu, đề tài có phải là dịch chuyển quá nhanh?
Tống Kim Triêu cười lùi về sau một chút, mở lòng bàn tay ra, lộ ra một viên kẹo trái cây vị dâu tây.
Lục Niệm Niệm liếc nhìn cậu, đang chuẩn bị cầm lấy, động tác Tống Kim Triêu so với cô nhanh hơn một bước, ngón tay thon dài xé bỏ lớp vỏ bọc, liền thấy cậu đưa nó vào trong miệng.
Lục Niệm Niệm đáng thương nhìn cậu cắn cắn môi, “Lẽ nào không phải cho tớ ăn hay sao?” Sao lại cảm thấy Tống Kim Triêu có vẻ không thích hợp, giống như đang cố ý trêu đùa, còn ngửi thấy cả mùi vị dâu tây.
Tiếng nói vừa dứt, cậu thiếu niên trước mắt nghiêng người về phía trước, cánh tay dài bắt lấy gáy cô, một nguồn sức mạnh mạnh mẽ đưa người đến bên môi cậu, Lục Niệm Niệm trọng tâm không vững bổ nhào vào trong lồng ngực cậu.
Mùi kẹo hoa quả từng chút từng chút tiến vào khoang mũi, bờ môi cậu thiếu niên dán chặt, đầu lưỡi cuốn lấy viên kẹo hoa quả chậm rãi xâm nhập.
Ý thức được cậu nói “ăn kẹo” là như vậy, Lục Niệm Niệm mở to hai mắt, gò má ửng hồng nhìn cậu, nhuốt một ngụm nước bọt.
Dường như lo lắng sẽ trốn, nụ hôn của Tống Kim Triêu càng sâu hơn, một cái tay khác giữ chặt eo thon, tinh tế của cô gái, cạy hàm răng ra tiến vào, đầu lưỡi cuốn lấy viên kẹo hoa quả cùng nhau quấn quýt, tràn ngập hương vị dâu tây ngọt ngào.
Tim Lục Niệm Niệm đập thình thịch, nhắm mắt lại, trong mũi liên tục thở dốc, lòng bàn tay chống đỡ ở trước ngực cậu.
Rất lâu sau, cậu thiếu niên trước mặ t mới buông ra, chưa hết thòm thèm liếm môi, giọng nói nặng nề: “Chờ tớ quay lại.”