Tin nhắn vừa gửi qua, mấy giây sau Cố Miểu đã trả lời: “Chúc ngài mã đáo thành công! Nhanh chóng bổ nhào tới lão đại! Fighting!”
Nhìn thấy câu nói này, Lục Niệm Niệm không nhịn được cười, liếc nhìn về hướng nhà vệ sinh, buông điện thoại di động, cầm máy sấy đi qua, đợi Tống Kim Triêu tắm xong đi ra, chắc sẽ cần đến cái này.
Khi người ở trong bước ra, liền nhìn thấy cô gái nào đó mặc áo ngủ mỏng manh đứng đợi ở ngoài cửa, áo ngủ tơ tằm màu hồng không xem là vừa người, nhưng mơ hồ phác họa ra trước ngực lồi lõm lên, còn có đôi chân dài thẳng tắp như ẩn như hiện.
Con ngươi Tống Kim Triêu trở nên thâm trầm, trong lòng loại cảm giác bức thiết nào đó lại lần nữa xuất hiện, trên hông của cậu chỉ quấn một chiếc khăn tắm, mái tóc ướt nhẹp còn chưa kịp lau, nước như trân châu óng ánh theo đường viên gò má, chảy xuống cơ bắp đầy đặn của cậu, một đường chảy xuống lưng.
Nghe được tiếng đẩy cửa, Lục Niệm Niệm vừa ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trong tấm gương trước mặt, không cần xoay người, Tống Kim Triêu vừa mới tắm xong, đứng ở sau lưng, thân hình cân đối xuất hiện ở trong gương, làn da trắng nõn, cần có cơ bắp đều có, giống như thiếu niên xinh đẹp bước ra từ trong truyện tranh.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tống Kim Triêu bán khỏa thân, rốt cuộc mặt Lục Niệm Niệm đỏ lên, rốt cuộc là vì sắc mê hoặc, mặc dù xấu hổ, vẫn như cũ không quên đem Tống Kim Triêu từ trên xuống dưới nhìn đủ một lần.
Tóc Tống Kim Triêu vẫn còn nhỏ nước, tóc đen dán vào gò má vô cùng gợi cảm, Lục Niệm Niệm vô ý thức liếm môi, đối diện với ánh mắt người đàn ông ở trong gương, sau đó cậu duỗi tay ra, tiếp nhận máy sấy tóc từ trong tay cô.
“Vì sao lại đợi ở đây.” Người phía sau trầm giọng mở miệng, dường như kìm nén loại cảm xúc nào đó, thuận tiện mở máy sấy lên.
Sau lưng Lục Niệm Niệm gần như dán vào cậu, nghe thấy lời này nuốt ngụm nước bọt, nhỏ giọng lúng túng đáp: “Tớ đến đưa máy sấy cho cậu...”
Lời vừa dứt, Lục Niệm Niệm sợ cậu không tin, lại vội vàng bổ sung một câu: “Để làm khô tóc, nếu không sẽ cảm lạnh.”
“Nhìn xem tớ đối với cậu có tốt không.”
Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu nhẹ cười ra tiếng, sao lại nghe không ra giấu đầu hở đuôi trong đó chứ, tiếng cười của cậu rất nhạt nhanh chóng chìm trong tiếng ông ông của máy sấy tóc, chỉ có đôi mắt đen nhánh, long lanh nhìn thấy cần cổ trắng nõn của cô gái chầm chầm nổi lên một tầng đỏ ửng.
Đầu Lục Niệm Niệm nóng đến hôn mê, âm thanh bên tai đột nhiên dừng lại, vẻ mặt Tống Kim Triêu bình tĩnh buông máy sấy tóc, ôm vòng eo người phía sau mình, chỉ có ôm như vậy, cậu mới phát hiện Lục Niệm Niệm gầy gò, yếu ớt, và vùng bả vai nhẹ nhàng run rẩy.
Cậu cúi người, bờ môi lạnh thỉnh thoảng chạm vào dái tai trắng nõn, giọng nói trầm thấp: “Sợ sao?”
Nếu như Niệm Niệm từ chối, cậu sẽ lập tức dừng lại.
Cậu không nói còn tốt, vừa nói chuyện, mặt Lục Niệm Niệm nhanh chóng đỏ đến chảy máu, xoay người đem đầu chôn ở trong ngực của cậu, rầu rĩ nói: “Ăn được đắng trong đắng, mới là người cao thượng.”
Câu này vừa nói ra, lông mày hẹp dài của Tống Kim Triệu nhẹ nhàng nhướn lên, nhìn người trong ngực có chút dở khóc dở cười, “Bỏ qua lần này, sau này mới không có cơ hội.”
Cố chấp như cậu, quyết định không buông tay, sẽ vĩnh viễn khắc trong xương máu, lại không giữ lại.
Môi mềm mại, lành lạnh chạm vào nhau, Tống Kim Triêu ngấm ngầm kiềm chế tâm tình, rốt cuộc miệng đê bắt đầu tháo nước, bất chấp tất cả mà hôn, đem Lục Niệm Niệm ép ở trên cửa, sau nụ hôn dài mang tính chiếm hữu và xâm lược, Lục Niệm Niệm chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, lòng bàn chân như giẫm trên bông đứng không vững.
Nhìn hai má đỏ bừng, thở hổn hển, Tống Kim Triêu liếm môi cười khẽ, ôm ngang người đi tới phòng ngủ.
Lục Niệm Niệm ngây ngô, theo động tác của cậu tim đập như sấm, dường như hoàn toàn không biết được tiếp theo nên làm gì, hai người rõ ràng đều là người mới, nhưng Tống Kim Triêu rõ ràng thuần thục hơn nhiều, từ dục vọng chiếm giữ hôn môi, đến cuối cùng là ngậm, ngặm cắn những chỗ đặc biệt mẫn cảm, mặt Lục Niệm Niệm như bánh nướng, không nhịn được phát ra tiếng ưm, mỗi lần cậu chạm vào là mỗi dây thần kinh đều rung động, thoải mái.
Tống Kim Triêu cũng chẳng tốt hơn chỗ nào, vì sợ làm tổn hại đến cô, chỉ có thể kiềm chế độc tác của mình, chậm một chút, nhìn bộ dáng cô cắn nhẹ đôi môi, vô hình chung lại là sự cám dỗ chết người.
Nỗi đau xé rách chưa từng xuất hiện, động tác củaTống Kim Triêu rất nhẹ, nhưng mang theo dục vọng hung hăng chiếm giữ, từng chút, từng chút, đánh vỡ ý chí còn sót lại.
Tống Kim Triêu nặng nề thở hổn hển, khàn giọng kêu tên: “Niệm Niệm...”
Lục Niệm Niệm ôm cổ cậu, đôi mắt e lệ mở ra, đối diện với đôi mắt sâu sắc, cấp bách của cậu, trong lòng một trận run sợ.
Biết cậu nhịn rất cực khổ, liền vụng về đáp lại, môi hồng hôn cậu, nhẹ nhàng đáp xuống cần cổ trắng nõn, bóng loáng của cậu, nhẹ nhàng từng li từng tí, ánh mắt Tống Kim Triêu tối sầm, đỡ eo nghiêng người về phía trước.
Cuối cùng, thuyền nhỏ chạy nhanh tiến vào cảng, đang dựa vào sóng lớn cuồn cuộn để vào bờ, Lục Niệm Niệm cả người run rẩy, ngón tay thon dài, tinh tế vô thức nắm chặt lấy cánh tay của cậu, cuối cùng đem tất cả ánh sáng của mình ùn ùn kéo đến giao tất cả cho cậu.
Sáng ngày hôm sau, Lục Niệm Niệm tỉnh lại, vị trí bên cạnh trống không, nghĩ đến tối hôm qua to gan như vậy, Lục Niệm Niệm ngoại trừ chỗ nào đó có chút đau, những nơi khác vẫn còn tốt.
Tống Kim Triêu tuy nói là lần đầu tiên, cũng không biết từ đâu học được những thứ đó, tất cả những hình ảnh tối qua tái hiện lại trong đầu, gò má Lục Niệm Niệm khô nóng nhìn về hướng vai của mình, có một hàng dấu răng hồng nhàn nhạt, nghĩ đến người đó hà hơi ở bên tai cô nói, Lục Niệm Niệm mới cảm thấy, sợ là bản thân mình chèo lên thuyền giặc.
Sau chuyện tối ngày hôm qua, Kim Triêu ôm cô đi tắm qua một lần, ga giường với chăn gối cũng đổi, Lục Niệm Niệm chậm rãi xoay người, bò dậy đi rửa mặt, đi qua phòng khách, không quên liếc về hướng nhà bếp, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia đang ở trong nhà bếp bận rộn, lúc này cậu có đeo tạp dề, Lục Niệm Niệm không nhịn được cười khẽ, trong lòng từng trận ngọt ngào.
Lúc ăn bữa sáng, Tống Kim Triêu vô cùng tỉ mỉ đặt hai quả trứng gà vào bát của cô, Lục Niệm Niệm ồn ào muốn uống sữa chua, Tống Kim Triêu không đáp ứng, chỉ nói một cậu liền để cô gái trước mặt không phát ra âm thanh gì nữa.
Chỉ nghe cậu bình tĩnh mở miệng: “Ăn nhiều một chút, tối hôm qua tiêu hao quá nhiều.”
Mặt Lục Niệm Niệm trong phút chốc đỏ lên: “...”
Cơm nước xong rửa bát, Lục Niệm Niệm chung quy cảm thấy xấu hổ, vẫn là muốn giúp cậu phụ một tay, để Tống Kim Triêu có thể nhìn thấy, cô cũng có mặt nào đó hiền lành, tài giỏi.
Tống Kim Triêu cầm khăn lau, mặt mày anh tuấn ngậm ý cười, “Em nghỉ ngơi đi.”
Lục Niệm Niệm không rõ cho nên lắc đầu: “Em không mệt.”
Con ngươi Tống Kim Triêu sâu sắc, ý vị liếc qua, tiếp theo nhàn nhạt mở miệng: “Vậy tối nay tiếp tục?”
Lời vừa nói ra, Lục Niệm Niệm cuối cùng chậm chạp phản ứng lại, Kim Triêu đây là đang trịnh trọng trêu đùa trò gì vậy!
Nhìn thấy tâm tình biến hóa của cô gái, Tống Kim Triêu mặt không đổi sắc đi rửa bát, Lục Niệm Niệm chạy trốn như bay tới phòng khách.
Thực ra là cậu muốn để cô nghỉ ngơi thật tốt, dù sao tối hôm qua đòi hỏi nhiều lần, sau đó mệt mỏi làm ổ ở trong ngực cậu ngủ, Tống Kim Triêu ôm cô đến phòng tắm, tắm rửa, nhìn thấy chỗ đó sưng đỏ, mới cảm thấy động tác của mình có chút nặng, rõ ràng lần thứ nhất, thật không biết kiềm chế.
Sau đó hối hận, hôm nay Tống Kim Triêu Kim dậy rất sớm, làm bữa sáng, đặc biệt để Lục Niệm Niệm bồi bổ cơ thể.
Khi chuông cửa vang lên, Tống Kim Triêu vẫn ở trong bếp rửa bát, Lục Niệm Niệm vội vàng mang dép lê vào, chạy đi mở cửa.
Nhìn thấy ngoài cửa xuất hiện người đàn ông trung niên, Lục Niệm Niệm sững sờ, nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi chú tìm ai?”
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lục Niệm Niệm, phản ứng của ông Lâm còn khiếp sợ hơn, ông chớp chớp mắt, nhìn thấy cô gái Trung Quốc này có chút quen thuộc, trong văn kiện của ông Tần có kẹp mấy bức ảnh.
Không chờ lão Lâm mở miệng, Tống Kim Triêu đeo tạp dề từ phía sau Lục Niệm Niệm đi tới, nhìn người tới, sắc mặt cậu dần trầm xuống, theo bản năng đem cô gái trước mặt kéo ra phía sau.
“Ai bảo ông đến.” Tống Kim Triêu lạnh giọng mở miệng.
Lần đầu tiên nhìn thấy thiếu gia đeo tạp dề như vậy, sao lại có bộ dáng giống như ở nhà, lão Lâm ngây người chốc lát, phản ứng lại vội vã trả lời: “Thiếu gia, ông chủ mời cậu tối hôm nay về nhà cũ một chuyến.”
Ông Lâm là trợ lý theo bên mình của Tần Bỉnh Kiền, lần này ông Tần đặc biệt phái ông tới gọi Tống Kim Triêu, nhìn ra được quyết định,là đặc biệt mời cậu về.
Tống Kim Triêu nhíu mày, lại nghe người đàn ông trước mặt nói: “Ông chủ căn dặn, nhất định phải mang theo cô Lục tới.”
Nghe thấy lời này, con ngươi Tống Kim Triêu trầm xuống, con ngươi dài nhẹ nhàng nhíu lại, môi mím chặt lộ rõ sự tức giận, Lục Niệm Niệm bước từng bước nhỏ tiến về phía trước, duỗi tay ra nắm lấy tay của cậu, mặt mày thanh tú mỉm cười, đáp lại: “Cám ơn chú đã thông báo.”
Quan sát phản ứng của hai người, Lâm Sách mắt không chút dấu vết hướng về phía cô gái trước mặt, cuối cùng nở nụ cười lịch sự, ở dưới ánh mắt âm u, lạnh lùng của Tống Kim Triêu rời đi.
Cửa đóng lại, lông mày Tống Kim Triêu giãn ra mấy phần, nhìn về hướng Lục Niệm Niệm giải thích: “Ông ấy là người bên cạnh ông ngoại anh, chúng ta không cần nhất thiết phải qua đấy.”
Niệm Niệm là người cậu thích, không cần ông ngoại phải đồng ý, dựa theo thái độ của ông Tần, Tống Kim Triêu lo lắng Niệm Niệm tới sẽ chịu oan ức, người cậu yêu quý nhất làm sao có thể để người khác bắt nạt.
Lục Niệm Niệm ngược lại không cảm thấy gì, nắm tay Tống Kim Triệu nhẹ nhàng lắc qua lắc lại, “Em cái gì cũng không sợ, tuyệt đối đừng khinh thường em.”
Sau này kết hôn, ông ngoại cậu bất luận khi nào đều phải gặp, lại không thể trốn đi đâu.
Tâm trạng buồn bực của Tống Kim Triêu giảm đi mấy phần, dịu dàng nói: “Không sợ bị bắt nạt?”
Lục Niệm Niệm lắc đầu, con ngươi đen, lấp lánh hiện lên tia sáng rực rỡ, “Anh khẳng định sẽ giúp em bắt nạt lại, có đúng hay không?”
Người khác không rõ, nhưng Tống Kim Triêu như thế nào, cô hiểu rõ nhất.
Con ngươi thâm trầm trong giây lát, Tống Kim Triêu cười khẽ gật đầu, từ trước đến giờ ông Tần không chi phối được quyết định của cậu, đã muốn cưới Niệm Niệm, xuất phát từ lòng kính già yêu trẻ, cậu còn muốn mang cô dâu tương lai qua cửa để gặp ông Tần.
Phương Ngọc lái xe đưa hai người đến nhà lớn Tần gia, Lục Niệm Niệm tuy rằng không sợ bị bắt nạt, nhưng căng thẳng vẫn có, lần đầu tới cửa, có cần phải mang theo lễ vật tới? Nếu như ông Tần giống trong tiểu thuyết viết, cản trở Tống Kim Triêu ở cùng một chỗ với cô, có cần phải phản kháng lại?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Niệm Niệm sợ sẽ xảy ra mâu thuẫn, cân nhắc có cần mang đến cho ông Tần một ít thuốc trợ tim.
Nói hết với Tống Kim Triêu ý nghĩ của mình, người này không phúc hậu nở nụ cười, mắt thấy lập tức đến chỗ cần đến, Lục Niệm Niệm có chút luống cuống, không nhận ra thúc giục Tống Kim Triêu: “Hay là mua một ít, phòng ngừa bất trắc.”
Nhìn cô căng thẳng như vậy, Tống Kim Triêu chụp lấy bàn tay khua loạn của cô, nắm ở trong lòng bàn tay an ủi: “Yên tâm, ông Tần sức chiến đầu tốt vô cùng, tất cả đều đã có anh.”
Bị cậu nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay, Lục Niệm Niệm cuối cùng không lại nói những lời kỳ lạ nữa, ngoan ngoãn bị cậu nắm lấy, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh bộ dạng ông Tần hung tàn độc ác.
Cuối cùng đã đến Tần gia, ông Lâm đã sớm chờ ngoài cửa, nhìn thấy hai người xuất hiện, ông âm thầm thở phào một hơi, dựa vào tính cách của thiếu gia, Lâm Sách cho rằng cậu căn bản sẽ không đến.
Tống Kim Triêu mang Lục Niệm Niệm trực tiếp hướng về phía nhà ăn, không chỉ nhìn thấy ông ngoại, còn có một bóng hình quen thuộc, Chúc Lan Huyên cũng ở đấy.
Trong lòng biết đây là ông Tần cố ý an bài, lông mày Tống Kim Triêu cau lại, cũng chỉ trong một giây, cậu liếc về hướng Lục Niệm Niệm, theo bản năng mím chặt môi, có lẽ đang căng thẳng, cậu liền nhẹ nhàng miết miết tay cô, chú ý tới động tác mờ ám của cậu, Lục Niệm Niệm nâng mắt, chạm phải ánh mắt dịu dàng, sạch sẽ của Tống Kim Triêu, lo lắng trong lòng trong nháy mắt trở nên bình tĩnh.
Từ lúc hai người tiến vào cửa, Tần Bỉnh Kiền tuy rằng sắc mặt không đổi, tùy ý để cô gái kia bước tới gần, ánh mắt ông không biết đã đem cô gái nhỏ này đánh giá bao nhiêu lần.
Người giúp việc phía sau thay Tống Kim Triêu kéo ghế ngồi, Tống Kim Triêu cởi âu phục bên ngoài đưa qua, kéo vị trí bên cạnh để Lục Niệm Niệm ngồi xuống.
“Ông còn cho rằng cháu sẽ không đến, tại sao lại nghĩ thông suốt?” Ông Tần khẽ nâng mắt, ánh mắt không chút dấu vết từ người Lục Niệm Niệm chuyển sang Tống Kim Triêu, vẻ mặt vừa uy nghiêm lại lạnh lùng, thâm trầm.
Ông Tần vừa lên tiếng, Chúc Lan Huyên lập tức theo giọng nói nhìn hướng người tới, nhìn thấy hai người ngồi vào chỗ ngồi, ánh mắt từ vui sướng chuyển thành khiếp sợ, ánh mắt sững sờ cố định ở trên người cô gái bên cạnh Tống Kim Triêu mấy giây.
Nhìn bộ dáng người trước mắt vẫn còn rất non nớt, gương mặt sạch sẽ, trắng nõn không có trang điểm, khả năng do là tuổi còn nhỏ, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, bộ dáng không hiểu việc đời, thấy thế, Chúc Lan Huyên khóe môi khẽ nhếch, không để ý lắm nở nụ cười, không ngờ tới Tống Kim Triêu lại thích bộ dáng này.
Luôn cho rằng bạn gái nào đó trong miệng Tống Kim Triêu, chỉ là cái cớ, không ngờ tới người này không chỉ thực sự tồn tại, mà Tống Kim Triêu còn mang tới đây.
Không thèm để ý đến ánh mắt vẫn luôn dò xét của Chúc Lan Huyên, Tống Kim Triêu lấy một cốc nước sinh tố hoa quả đặt ở trước mặt Lục Niệm Niệm, nhắc nhở: “Gọi ông ngoại.”
Nghe được câu nói đó, tầm mắt Lục Niệm Niệm hướng về phía ông già ngồi ở vị trí trung tâm, đối diện với vẻ mặt uy nghi của ông, ngoan ngoãn gọi một tiếng “Chào ông ngoại””.
Tống Kim Triêu nghe xong rất hài lòng, nhếch môi cười nhẹ, giống như khen thưởng đem món sườn sào chua ngọt Niệm Niệm thích nhất đặt ở trong bát.
Nghe thấy nha đầu này gọi hắn là ông ngoại, Tần Bỉnh Kiền mặt không tỏ vẻ gì, không mặn không nhạt đáp một tiếng, coi như là để lại mặt mũi cho Tống Kim Triêu.
Chúc Lan Huyên nhìn ông Tần, khuôn mặt bình tĩnh dùng cơm, thỉnh thoảng nhìn đến hình ảnh Tống Kim Triêu thay cô gái kia gắp thức ăn, liền cảm thấy đôi mắt như bị đâm một cái.
Trầm mặc một lúc, Tần Bỉnh Kiền giống như lơ đãng mở miệng: “Cô gái nhỏ, tên gọi là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Nghe thấy lời này, Lục Niệm Niệm liền vội vã ngồi nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp giống như học sinh tiểu học đợi phát biểu, biểu hiện nghiêm túc trả lời: “Cháu tên Lục Niệm Niệm, năm nay 18 tuổi.”
Nghe Lục Niệm Niệm trịnh trọng trả lời, trên mặt Tống Kim Triêu tuy rằng không tỏ vẻ gì, nhưng trên mặt từ đầu đến cuối lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Lông mày ông Tần nhếch lên, giọng nói hờ hững: “Sao ông lại có cảm giác cháu chưa trưởng thành?”
Tần Bỉnh Kiền trước đó đã để Lâm Sách điều tra qua, cô gái này còn chưa trưởng thành, không chỉ tuổi còn nhỏ, dáng dấp cũng nhỏ, ông nhìn thế nào cũng thấy cô nương Chúc gia với Kim Triêu càng xứng đôi, ít nhất bằng tuổi nhau, ông không hy vọng Kim Triêu buông một phần tinh lực trên người tiểu nha đầu chưa trưởng thành này.
Nghĩ trong chốc lát, ánh mắt ông Tần nhàn nhạt, không quên dặn dò Chúc Lan Huyên bên cạnh ăn nhiều một chút.
Chúc Lan Huyên mỉm cười gật đầu, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía cô gái đối diện.
Mặt Lục Niệm Niệm nháy mắt đỏ bừng, sau khi suy nghĩ cẩn thận nghiêm túc sửa lại, khuôn mặt nhỏ mang theo ý cười: “Cháu tuổi mụ là 18, qua sinh nhật nhanh chóng sẽ trưởng thành.”
“Rất nhanh.”
Vừa dứt lời, Tống Kim Triêu cười khẽ gật đầu, đem tôm đã lột sạch bỏ vào trong bát.
Nhìn cháu ngoại giúp cô gái đó gắp thức ăn, ông Tần khẽ cau mày, môi mím chặt tỏ vẻ không thích.
Đem so sánh, thái độ của Tống Kim Triêu đối với Chúc Lan Huyên quá lạnh lùng, từ đầu đến cuối đều không nể mặt ông Tần, Tần Bỉnh Kiền nhẫn nhịn, mở miệng: “Sau bữa tối, cháu đưa nha đầu Chúc gia về, an toàn về nhà ông mới yên tâm.”
Nghe xong lời của ông Tần, Lục Niệm Niệm cuối cùng đã nhận ra điểm mấu chốt, cô gái ngồi đối diện dường như vẫn luôn không có nói chuyện, lúc nãy chỉ lo ăn, lúc này mới nhận ra, người này có khả năng là người thân của Tống Kim Triêu.
Chúc Lan Huyên nghe thấy lời này ngẩng đầu, không đợi Tống Kim Triêu mở miệng, hiểu ý uyển chuyển từ chối: “Không cần phiền phức như vậy, Kim Triêu cậu ấy có thể có chuyện cần làm.”
Ông Tần không để ý lắm cười: “Nó thì bận gì, đưa cháu về nó khẳng định có thời gian.”
Trên mặt Chúc Lan Huyên lộ ra nụ cười ngượng ngùng, hai mắt mỹ lệ hướng về người ngồi đối diện, mặt người đàn ông lạnh lùng, cả người tỏa ra khí thế an tĩnh, bức người, nhưng động tác đưa nước ép trái cây lại vô cùng dịu dàng, không chút dấu vết mang theo tia cưng chiều, đối với mọi việc coi như không thấy.
Tống Kim Triêu không lên tiếng, mặt mày khẽ động, trầm mặc coi như đáp lại.
Trong khi ông Tần còn nói những chuyện khác, Tống Kim Triêu thỉnh thoảng trả lời một hai câu, không hứng thú lắm, nhưng mắt luôn hướng về trong bát của Lục Niệm Niệm, sợ cô mất tự nhiên, ăn không đủ no.
Tần Bỉnh Kiền thỉnh thoảng khơi gợi đề tài, Chúc Lan Huyên cười đáp lại, thỉnh thoảng đem đề tài đẩy về người đàn ông đối diện, toàn bộ quá trình Tống Kim Triêu mặt lạnh không đáp, bởi vì ý tứ rất rõ ràng, nhưng vì người ông ngoại trước mặt, tâm tình đè nén trong lòng chỉ có thể nhẫn nhịn, khắc chế.
Cả bữa ăn, Lục Niệm Niệm vì tránh nói chuyện, vẫn vùi đầu ăn đồ ăn, nhưng tai đặc biệt nhanh nhậy, nghe được cuộc nói chuyện của ông Tần với Chúc Lan Huyên, đột nhiên cảm thấy suy đoán của mình có chút sai lầm.
Ăn xong ông Tần trực tiếp đi tới thư phòng, Tống Kim Triêu đợi ông ngoại rời đi, cũng chuẩn bị mang Niệm Niệm về chỗ ở.
Lục Niệm Niệm vừa mới nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, trong lòng tuy rằng không thoải mái, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Anh không cần tiễn Chúc tiểu thư về nhà sao?”
Nếu nhất định phải đưa, có thể ở đây đợi cậu quay lại, lúc đó bọn họ cùng nhau trở về cũng không muộn.
Nghe thấy lời này, bước chân Tống Kim Triêu dừng lại, liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh thấp hơn mình một nửa, môi mỏng khẽ mở: “Em không ghen?”
Lục Niệm Niệm ngẩng đầu, con ngươi trong suốt ngày càng to hơn: “Chẳng nhẽ anh thật sự cùng Chúc tiểu thư có một chân?”
Không biết vì sao, từ trong miệng cô nghe được những lời này, Tống Kim Triêu cười khẽ cúi người, đối diện với ánh mắt cô, không nhịn được trêu đùa: “Nếu là có một chân thì phải làm sao?”
Đây là lời gì vậy!
Lục Niệm Niệm nghe xong tức giận, đột nhiên cảm giác được tình huống nguy cấp, lập tức nghiêm mặt nói: “Nếu như anh thật sự cho em đội nón xanh, em liền, em liền...”
Đang ở Thụy Sĩ xa lạ, không người quen, Lục Niệm Niệm cũng không nghĩ tới sẽ phải làm như thế nào, vừa nghĩ tới Tống Kim Triêu thật sự trật đường ray, khóe mắt đột nhiên đỏ lên, môi mím chặt: “Anh thật không có lương tâm, em đã trải qua hàng ngàn khó khăn, xa xôi đến tìm anh, dễ dàng lắm sao...”
Xúc động của Lục Niệm Niệm ào tới, bộ dạng nước mắt, nước mũi tèm lem, Tống Kim Triêu tay chân hoảng loạn, vội vàng đem người ôm vào trong ngực, tim trở nên vỡ vụn, “Đừng khóc đừng khóc, anh không nên lừa em, Niệm Niệm...”
Tống Kim Triêu luống cuống tay chân thay cô lau nước mắt, Lục Niệm Niệm mắt đỏ hoe từ trong ngực cậu lui ra ngoài, “Vậy lời anh nói tính sao đây?”
Lục Niệm Niệm đột nhiên nghĩ tới chuyện lấy giấy chứng nhận kết hôn, phải nắm chặt thời cơ, nói là phải làm!
Trời mới biết, Tống Kim Triêu so với Lục Niệm Niệm còn gấp hơn, nghe được giọng nói mềm mại thúc giục, Tống Kim Triêu mặt mày ôn hòa, tim muốn hóa đá.
Cậu đưa tay lên, lau sạch nước mắt nơi khóe mắt, giọng nói trầm thấp mà kiên định: “Ngày mai đi.”
Nghe thấy lời này, mắt Lục Niệm Niệm sáng ngời, nước mắt cũng lui về, hít hít mũi, liền vội vàng nói: “Anh sẽ không bỏ chạy chứ? Nếu không bây giờ chúng ta đi.”
Tránh cho đêm dài lắm mộng.
Lần này Tống Kim Triêu không nhịn được, môi lành lạnh cong lên độ cong đẹp đẽ, thân mật vò đầu cô, giọng nói cưng chiều lại bất đắc dĩ: “Anh so với em còn gấp hơn, sáng sớm mai thì đi.” Bây giờ chỗ đăng ký kết hôn sớm đã đóng cửa rồi.
Chuyện lo lắng trong lòng đã được giải quyết, mặt Lục Niệm Niệm nhanh chóng thay đổi, khuôn mặt nhỏ lọt khỏi mây mù, đôi mắt trong suốt tràn đầy ý cười.
Hai người đang đùa giỡn trong vườn hoa, Lâm Sách không biết đi tới từ lúc nào, nhìn thấy tiểu thiếu gia đang giày vò gương mặt cô gái, ông có chút lúng túng đằng hằng một tiếng.
Lục Niệm Niệm lập tức thu tay về, gò má đỏ hồng trốn ở đằng sau Tống Kim Triêu.
Nhìn người tới, giọng nói Tống Kim Triêu lại khôi phục như ngày thường, lạnh lùng, trầm thấp: “Chuyện gì?”
Lâm Sách cung kính nói: “Lão gia mời cậu đến thư phòng tìm ông một chuyến.”
Tần Bỉnh Kiền sao lại không hiểu tính khí của Tống Kim Triêu, bề ngoài tỏ vẻ đáp ứng sẽ đưa Chúc Lan Huyên về nhà, đó là giữ lại mặt mũi cho ông, nhưng cụ thể làm hay không còn phải nhìn xem bản thân cậu có nguyện ý không, ông bèn phái Lâm Sách tới tìm, quả nhiên Tống Kim Triêu đang ở cùng Lục Niệm Niệm.
Tống Kim Triêu hơi thay đổi sắc mặt, hôm nay những lời nói ở trên bàn ăn, cậu đều nhớ, Niệm Niệm ngây thơ nghe không hiểu, nhưng cậu lại rõ ràng.
Biết rồi, đợi chút cháu sẽ tới.”
Nói xong, Lâm Sách xoay người rời đi, cũng không biết lần nói chuyện này cần bao lâu mới kết thúc, Tống Kim Triêu mang Niệm Niệm vào phòng, bố trí cô ở tầng một, thuận tiện dặn dò dì giúp việc trong nhà, nếu như Niệm Niệm muốn ăn gì, thì làm cho cô ăn.
Lục Niệm Niệm ngồi ở nhà ăn, vuốt bụng ăn no đến tròn vo, dõi theo cậu lên lầu, bữa tối vừa mới ăn, khẩu vị cũng không có lớn như vậy, Kim Triêu dường như luôn lo lắng cô ăn không đủ no.
Người làm của Tần gia đa số là người trung quốc, dì giúp việc theo lời dặn của Tống Kim Triêu đang bận rộn trong bếp, cũng mặc kệ Lục Niệm Niệm có đói hay không, trực tiếp mở bếp.
Thư phòng trên tầng hai, Tống Kim Triêu gõ cửa, cửa không khóa, cậu chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái, liền nhìn thấy ông ngoại đang ngồi trước bàn lật xem văn kiện.
Nghe được tiếng bước chân, ông Tần nâng mắt nhìn cậu, giọng nói trầm thấp không nghe ra được tâm trạng: “Nhanh như đã về rồi?”
Biết rõ Tống Kim Triêu căn bản không đưa Chúc Lan Huyên về nhà, Tần Bỉnh Kiền làm bộ không biết.
Tống Kim Triêu không biểu lộ tình cảm gì, lông mày tinh tế khẽ động, giọng nói hờ hững: “Cùng cháu không có quan hệ, không cần thiết.”
Nghe thấy lời này, ông Tần khinh thường hừ lạnh một tiếng, ánh mắt trầm mặc mà sắc bén nhìn Tống Kim Triêu, nhìn rất lâu, lông mày ông cau lại, đôi mắt u ám, tâm trạng không rõ.
Ngừng một lúc, lại mở miệng: “Cháu thật sự thích cô gái kia? Người ta vẫn chưa trưởng thành.”
Tống Kim Triêu nâng mắt nhìn ông ngoại, nghe thấy ông nhấn mạnh ba chữ chưa trưởng thành, ông ngoại đối với Niệm Niệm dường như hiểu rất rõ ràng.
Vẻ mặt cậu lạnh lùng nhẹ nhàng đáp: “Cuối năm nay, sẽ tròn 18 tuổi.” Không tới năm tháng nữa, chính là sinh nhật mười tám tuổi của Niệm Niệm, ở Thụy Sĩ, đủ tuổi có thể lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.
Thấy cháu trai mình suốt ruột như vậy, bữa tối hôm nay lại tỏ thái độ như vậy, biểu hiện của Tần Bỉnh Kiền rất khó nhìn ra, ông lật xem văn kiện trong tay, ông vẫn khó lòng mà chấp nhận.
“Cho nên cháu đã quyết định về nước?”
Thời gian chưa tới một năm, Tống Kim Triêu đem chi nhánh công ty thành lập ở thành phố B, chỗ đó có đế quốc thương mại thuộc về Tống Trí Viễn, cháu ngoại hắn đây là đang muốn gây khó dễ.
Ánh mắt rơi vào tệp văn kiện trong tay ông Tần, trong đầu Tống Kim Triêu vô cùng rõ ràng, mặt tỏ vẻ hờ hững.
Ngày tháng sau này từng bước cậu đã tính toán tốt, kết quả xấu nhất cậu cũng đã nghĩ tới, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ buông tay.
Hiểu rõ ý tứ của Tống Kim Triêu, Tần Bỉnh Kiền cũng không muốn giữ cậu lại, nhưng nghĩ đến cậu sắp về nước, vẫn không nhịn được nhắc nhở: “Lúc đi để bác sỹ Chúc theo cháu, có vấn đề gì cũng có thể giúp đỡ cháu.”
Bác sỹ Chúc là bác sỹ riêng của Tần Ương, hiện tại bệnh tình có chuyển biến tốt, Tần Bỉnh Kiền muốn phái ông đi cùng Tống Kim Triêu, dù sao bệnh tình của Tần Ương có 50% yếu tố di truyền, bác sỹ Chúc là người hiểu rõ nhất.
Lúc rời đi, Tống Kim Triêu từ chối đề nghị của ông ngoại, mở cửa ra mới nhìn thấy, cuối hành lang một cô gái đang đứng cúi đầu, đầu cúi xuống dựa ở trên tường, trong tay cầm một chiếc bát sứ, không biết đang suy nghĩ gì.
Tống Kim Triêu lẳng lặng nhìn vài giây, không khỏi mỉm cười, chân dài bước từng bước đi tới.
Dì giúp việc dưới lầu vô cùng nhiệt tình, mặc kệ Lục Niệm Niệm nói rất nhiều lần là bụng đã no rồi, nhưng vẫn bận rộn ở trong bếp rất lâu, nấu món cháo trứng ngọt, Lục Niệm Niệm ngượng ngùng uống một hớp, cảm thấy hương vị không tồi, nghĩ đến lúc nãy Tống Kim Triêu ăn không được bao nhiêu, cậu chỉ lo lột tôm cho cô, Lục Niệm Niệm liền múc một bát đem qua đây cho Tống Kim Triêu.
Sau đó Tống Kim Triêu từ thư phòng bước ra, nhìn thấy Lục Niệm Niệm đang cầm bát đợi cậu.
Bên tai truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng, Lục Niệm Niệm nhanh chóng ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt đen mà thâm thúy.
“Kim Triêu, cuối cùng anh đã ra rồi...” Lục Niệm Niệm nói xong, hạ thấp cái bát trong tay, cháo trứng đã nguội.
Tống Kim Triêu không để ý, cầm lấy bát cháo từ trong tay cô, ngửa cổ, hai ba ngụm uống hết, thẳng tới khi nhìn thấy đáy, cậu mới hỏi: “Đợi rất lâu rồi?”
Lục Niệm Niệm nhìn cậu sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng lắc đầu, “Mới vừa lên lầu.”
Tống Kim Triêu cong khóe môi, nghe ra được cô đang nói dối, ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng búng một cái trên mũi cô, “Chúng ta về nhà.”
Nắm tay Lục Niệm Niệm xuống dưới lầu, trước khi ra cửa Tống Kim Triêu tiện tay đưa cái bát cho dì giúp việc.
Trên đường về, Lục Niệm Niệm luôn lo lắng, có thể cảm giác được, ông ngoại Kim Triêu dường như không thích cô, hơn nữa có vẻ càng thích cô gái gọi là Chúc Lan Huyên, vừa nãy Kim Triêu vào thư phòng, có phải ông Tần cưỡng bức, dụ dỗ, khuyên cậu chia tay? Dù sao trên ti vi đều diễn như vậy.
Dọc đường đi đều suy nghĩ lung tung, chờ đến khi về tới biệt thư của Tống Kim Triêu, Lục Niệm Niệm mới cảm thấy, đêm nay Kim Triêu nhiệt tình đến đáng sợ.
Ban đêm, Tống Kim Triêu ôm cô hôn sâu, lúc bắt đầu sợ làm tổn thương cô, nhẹ nhàng chống đỡ một lúc còn hỏi có đau không, Lục Niệm Niệm mặt đỏ tới mang tai không nói lời nào, khi nào thì lại yếu đuối như vậy, tên này sợ là đã quên trước đây cô từng luyện Taewondo, chịu được đau!
Được Niệm Niệm ngầm đồng ý, động tác của Tống Kim Triêu cũng không giống với lần thứ nhất là nhẫn nhịn, kiềm chế, nụ hôn nặng nề rơi ở trên bờ vai trắng như tuyết của Lục Niệm Niệm, như muốn lưu lại dấu ấn của riêng mình, biểu lộ rõ ràng vật sở hữu của chính mình.
Lục Niệm Niệm lúc bắt đầu có chút đau, sau đó làm theo động tác của Tống Kim Triêu, liền có cảm giác không giống nhau, dằn vặt một đêm, Kim Triêu dường như dùng cũng không hết khí lực, người này bình thường trầm mặc ít nói, đối với chuyện này đặc biệt kiên trì, lại giống như người trẻ tuổi mới nhập môn hồ đồ, ôm cô hết lần này tới lần khác tìm kiếm, động tác lớn mật lại xấu xa.
Lục Niệm Niệm ban đầu là nghe theo cậu, sau đó thực sự không còn khí lực, Tống Kim Triêu lại ôm cô thay đổi động tác, lấy một tư thế bá đạo hung hăng chiếm giữ, Lục Niệm Niệm mềm nhũn không muốn động, nằm ở trên ngực cậu mê man thiếp đi, hơi thở nhẹ nhàng, yêu kiều như con mèo sữa nhỏ.
Trên làn da trắng như tuyết của cô gái hiện lên một tầng đỏ mờ ám đẹp mắt, hô hấp của Tống Kim Triêu ngừng lại, đối với hấp dẫn như vậy, cậu cũng không muốn kiềm chế, đến tận khi bến cảng xinh xắn, chật hẹp được lấp đầy, liền đợi ở bên trong không muốn ra ngoài, tư thế cứ như vậy, ôm cô ngủ.