• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Úc đáp ứng Thái Hậu mang Doãn Nặc tiến cung bồi bàn, hai người tiến cung từ rất sớm, sau khi Hoàng Thượng và Sở Úc thương nghị xong chuyện quan trọng, cùng nhau bồi Thái Hậu dùng bữa, vui vẻ hòa thuận.

Ăn cơm xong, Sở Úc dẫn Doãn Nặc đi dạo khắp nơi, đi vào một chỗ yên tĩnh, cây cối um tùm, xung quanh không có bất kỳ người nào.

Sở Úc dựa lưng vào đại thụ, một chân gập lại, một chân khác duỗi thẳng, Doãn Nặc dựa vào đầu gối hắn, ngồi trong ngực hắn, cầm một bó hoa còn có cành bện lại thành vòng hoa. Thấy Doãn Nặc cúi đầu chơi thật vui vẻ, hắn từ từ nhắm hai mắt dưỡng thần.

Doãn Nặc dựa vào ngực hắn líu ríu nói chuyện, cho dù Sở Úc đối với việc nàng nói nhảm không cảm thấy hứng thú, nhưng hắn vẫn không

ngăn nàng lại, nàng vui vẻ là được rồi.

Đại lão hổ ôm bé thỏ trắng ngồi ở trên bụng của mình, trên đầu còn đội vòng hoa bé thỏ trắng bện xong, ở dưới bóng cây chợp mắt, hình tượng "hoàn mỹ, hài hòa" biết bao.

Đang lúc lơ đãng, Doãn Nặc bỗng nhiên từ trong lùm cây trông thấy có bóng người đi đến bên này, trong lòng nàng khẽ động, vội vàng định thần nhìn lại, là Hoàng Đế và một vị phi tử trẻ tuổi, cười cười nói nói đi hướng bên này. Dung mạo Hoàng Đế và Sở Úc rất giống nhau, hai đầu lông mày tôn quý cùng cuồng ngạo, khí chất như rồng, dáng dấp như phượng, khí độ lỗi lạc.

Doãn Nặc vội vàng đẩy Sở Úc, muốn gọi hắn. Nhưng hiển nhiên đã không kịp, bởi vì bóng cây quá rậm rạp, người bên ngoài không nhìn thấy Sở Úc và Doãn Nặc ngồi bên trong, Hoàng Đế đã cách nơi này không xa. Khi nàng đẩy Sở Úc, Hoàng Đế và phi tử đã đi vào trong bụi cây này.

"Ái phi, chỗ này cảnh sắc hài hòa, không có những người không liên quan kia, chúng ta có thể tận hứng rồi hay không?"

"Bệ hạ... Ngài thật đáng ghét!"

"Ha ha... Ái phi đây là muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào sao?"

Hoàng Đế ôm lấy phi tử như hoa như ngọc, ấn nàng lên trên thân cây, đột nhiên hôn lên. Thanh âm nam tử thở dốc cùng tiếng rên rỉ yêu kiều của nữ tử đan xen trong cùng một chỗ, quanh quẩn ở trong rừng rậm này.

". . . !" Doãn Nặc bị dọa sợ muốn thét lên, sau lưng một bàn tay đưa đến liền bụm miệng nàng lại.

Sở Úc tại bên tai nàng nhẹ giọng, "Đừng lên tiếng."

Doãn Nặc gật đầu, thân thể cứng ngắc, toàn thân toát mồ hôi lạnh, bị ép nhìn trận Xuân cung sống kia, nghe tiếng thở dốc đè nén của bọn hắn kia. Hoàng Đế thật không hổ là huynh trưởng Sở Úc, cái tác phong càn rỡ này, cùng với Sở Úc thật sự giống nhau như đúc.

Sở Úc cúi đầu nhìn nàng, bàn tay che lấy đôi mắt nàng. Một tay hắn ôm eo nàng, thần sắc bình tĩnh. Có thể cảm giác được thân thể thiếu nữ trong ngực khẽ run lên, hắn ôm chặt nàng, không để cho nàng sợ hãi như thế.

Đây thật là một trận dày vò, chỉ hi vọng có thể nhanh lên kết thúc, nhưng càng đáng sợ hơn là, Doãn Nặc cảm giác nam nhân phía sau dần dần cương cự vật lên chống đỡ lấy khe mông của mình, mà chính nàng dưới thanh âm kích thích đó, hai chân như nhũn ra, chỉ có thể dựa vào cánh tay Sở Úc đỡ lấy trọng lượng của mình, dựa vào trong ngực hắn, cảm thụ nhịp tim dần dần dữ dội của hắn, cùng chỗ kia càng ngày càng cứng rắn, nóng rực rõ ràng.

Hai mắt tỏa sáng, Sở Úc rốt cục buông đôi mắt nàng ra. Xoay người nàng lại, đối mặt chính mình."Nặc Nặc. . ." Hắn lại khẽ gọi một tiếng, sau đó dán sát vị trí trung tâm của thân thể nhỏ của nàng.

"Ừm..." Doãn Nặc run rẩy ngâm khẽ một tiếng.

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của nàng ướt sũng, ủy khuất mong đợi nhìn hắn, cũng không biết có phải nàng mới khóc mà hơi nước bao phủ hay không. Đôi môi phấn nộn của nàng không tô mà đỏ thắm, khẽ mở ra như hai cánh hoa hé chào, còn thỉnh thoảng run rẩy vài lần.

Mắt phượng hẹp dài của Sở Úc nhìn nàng, ánh mắt u ám.

Nàng quá quen thuộc với cái ánh mắt này của Sở Úc, vội vàng muốn chạy ra bên ngoài, cổ tay bị Sở Úc giữ lại, kéo một cái liền bị đặt ở dưới thân Sở Úc, hắn cúi đầu hôn môi son nàng, tay xé mở cổ áo của nàng luồn vào, dán vào áo lót đè ép bộ ngực, một đường tìm kiếm.

Doãn Nặc không dám hô to, chỉ nắm lấy tay của hắn, thấp giọng gọi, "Chàng điên rồi ư? Mau dừng lại, không thể ở chỗ này."

Lúc này, Sở Úc thật sự có ý nghĩ muốn thỏa mãn từng cái nguyện vọng của nàng, vô luận nàng nói ra cái gì, hắn đều nguyện ý vì nàng đi xông pha khói lửa!

Nhưng riêng điều này thì không được.

Hắn kéo thân thể nàng kề sát ở trước ngực mình, sau đó tiến đến bên tai nàng: "Đời này, cái gì ta cũng có thể dung túng cho nàng, nàng chỉ dung túng cho ta lần này được hay không?"

Rõ ràng trong lòng trong miệng Doãn Nặc đều muốn cự tuyệt, nhưng lại nói không nên lời. Nàng chỉ cảm thấy thân thể mềm mềm bất lực, trong đầu cũng trống rỗng, nhìn thấy gương mặt hại nước hại dân kia, nàng tựa như hít phải thuốc mê, thể xác tinh thần dần dần trở nên yếu mềm...

Nàng biết, thời điểm khi hắn nổi điên, mình tám phần là không ngăn cản hắn được. Ban ngày thì sao, hoang dã lại như thế nào, Sở Úc hoàn toàn không quan tâm.

Đem thân thể thiếu nữ mềm mại, tràn trề xuân thủy lật lại, trút bỏ quần áo hai người, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, hắn từ phía sau tiến vào.

Doãn Nặc tận lực phối hợp hắn, hắn vừa tiến vào, liền được thiếu nữ chặt chẽ bao bọc, thoải mái muốn hắt ra.

Hắn ra sức rong ruổi ở trên người nàng, từng giọt mồ hôi rơi xuống trên tấm lưng trơn bóng của nàng, nhuộm một vầng sáng óng ánh. Áo nàng lộn xộn, nhũ hoa đầy đặn bị hắn nắm trong tay, thịt sữa phân tán.

Sở Úc đột nhiên tăng mạnh thủ đoạn trở nên kịch liệt hơn, tại xương sống lưng mẫn cảm của nàng, hắn liếm láp hôn xuống, vào thời khắc nàng run rẩy mạnh mẽ nhấn thật sâu vào nhụy sen yếu ớt.

Nhìn nàng bị mình đè gắt gao quỳ gối dưới thân, dùng loại phương thức này thừa nhận công kích mạnh mẽ đến từ hắn, hắn cắn chặt răng, gân xanh trên trán nhảy lên, chống đỡ lại sự siết chặt bóp lấy của nàng.

Một lần lại một lần va chạm nhanh chóng lại mãnh liệt, trực tiếp tấn công vào tận sâu linh hồn nàng, nàng bị những cái thúc sâu mãnh liệt này kích thích trong nháy mắt cao triều nhiều lần xuất hiện.

Nàng rốt cục nhịn không được, không chịu nổi tấn công của hắn. Thấp giọng nức nở khóc lên, thân thể đã bị bạo phát, khoái cảm xuất hiện giày vò đến sắp tan vỡ.

"A. . . Sở Úc chàng đồ khốn nạn. Chàng khi dễ ta. . . Không muốn, a. . . Không cần!"

Bụng dưới của nàng co chặt, mật huyệt dùng sức hút một cái, luồng nhiệt nóng bỏng trào ra không dứt, toàn bộ ở trong mật huyệt nàng, hắn phủ phục trên lưng nàng, thở hồng hộc, nhịp tim mạnh mẽ hữu lực tựa như từng tiếng trống nện lên bộ ngực của hắn.

Toàn thân hắn mồ hôi đầm đìa, nàng cũng thế, hai người dính sát vào nhau, hơi động đậy, dường như có thể nghe được âm thanh da thịt ma sát không rời.

Sau khi xong việc, hắn giúp nàng sửa sang lại y phục, mà nàng chôn ở trong ngực hắn, ngửi khí tức trên người hắn.

Hắn quyến luyến mùi của nàng, vùi đầu trong tóc nàng thấp giọng nói, "Vĩnh viễn không nên có ý định rời khỏi ta!"

Doãn Nặc không biết làm thế nào rời cung, dù sao nàng vẫn luôn mê man trong ngực hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK