• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm trời tối lòng người cũng trở nên yên tĩnh hơn, Lý Tử Thần không khỏi nhớ tới đôi mắt linh động cùng dáng vẻ thanh tú kia của Mạc Vong, không giống với những đại gia khuê tú khác cứng nhắc, làm bộ làm tịch, đó là vẻ đẹp đặc biệt của nàng, hắn đây coi như mắc bệnh tương tư.

Hơn nữa còn không chỉ một lần mơ thấy nàng ở dưới người hắn vui sướng đê mê, thân thể thiếu nữ tinh tế, lả lướt, tản mát ra ánh sáng mê người, đôi chân trắng nõn quấn lên lưng hắn, ôm lấy hắn hướng hoa tâm đẩy vào sâu bên trong. Mấy ngày nay quần lót cũng không biết đã thay mấy lần.

Cảm giác, hương vị này thực sự tiêu hồn.

Lý Tử Thần dựa người trên đầu giường, cầm một bản thi tập chậm rãi lật xem. Cửa sổ không biết bị cái gì đập trúng, một tiếng vang nhỏ.

Lý Tử Thần đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, trước mặt đột nhiên nhảy ra một thân ảnh áo đen, Lý Tử Thần nhanh tay lẹ mắt cầm chặt cánh tay tặc nhân kia.

"Mỹ nhân, là ta này. . ." Tặc nhân kéo khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt mà hắn ngày đêm mong nhớ.

Lông mi, khóe mắt cười ngọt ngào, xinh đẹp đến có thể bóp ra nước, cái mũi nhỏ khoắn khéo léo, đôi môi nhỏ mỏng manh như cánh hoa anh đào, gương mặt tinh xảo, hoàn mỹ, phơi phới như gió xuân, đáng yêu động lòng người.

Trong lòng Lý Tử Thần tràn đầy vui vẻ nhưng lại che dấu vô cùng tốt, chuẩn bị mở cửa phòng để cho nàng đi vào, ai ngờ nàng nhẹ nhàng nhảy lên một cái, từ cửa sổ nhảy vào, nương tử nhà hắn quả nhiên không giống người bình thường, cách đi vào cũng là phong cách riêng.

"Đã trễ như vậy, Mạc tiểu thư đêm tối thăm dò An quốc công phủ, làm gì?" Giọng nói rõ ràng, trong trẻo của hắn truyền đến, khiến ấn đường Mạc Vong nhảy một cái.

"Ta chính là đến xem mỹ nhân!" Mạc Vong vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn, bước chân liền không rời nổi.

Lý Tử Thần đi qua như muốn dán sát vào người nàng, ánh mắt trong trẻo nhìn nàng."Thấy đẹp không?"

Mạc Vong khẽ ngẩng đầu, không lùi bước, đối mặt với hắn, phút chốc, trong mắt nàng hiện lên kinh ngạc. Trong mắt hiện chỉ chứa bóng dáng của Lý Tử Thần đang ôn nhu cười một tiếng."Đẹp..."

Hắn... Cười với nàng.

Đôi mắt phượng từng khiến người ta cảm thấy sâu thẳm u ám lộ ra ôn hòa, bị hắn nhìn như vậy, giống như gió xuân tháng ba lướt nhẹ qua mặt, ngay cả ánh mắt cũng mang theo độ ấm.

Toàn thân Mạc Vong tê dại, bàn tay cũng bị hắn cầm lấy, nhiệt độ cơ thể ấm áp nhiệt độ cơ thể bao bọc nàng, đột nhiên để lòng nàng thình thịch nhảy loạn. Cảm giác căng thẳng khiến trái tim đập rộn lên.

Nàng muốn rút tay về nhưng hắn lại nắm chặt hơn, nhìn nàng chăm chú nói: "Ta nghĩ ta thật sự thích nàng."

Hắn thấy ánh mắt Mạc Vong chấn động, tựa như mặt nước yên ả bỗng nhiên có hòn đá rơi xuống nổi lên gợn sóng.

Đây là hắn đang thổ lộ sao, hắn thích mình?

Mạc Vong hơi kinh ngạc, lại muốn dùng lực rút tay đi, hắn lại càng nắm chặt thêm, đột nhiên thân thể nghiêng về phía trước. Nàng chỉ cảm thấy tia sáng trước mắt trở nên tối lại, khuôn mặt tuấn tú của hắn phóng đại trước mắt, ngay cả lông mi sắc bén cũng trở nên rõ ràng. Ngay lập tức, hơi thở xa lạ quấn lấy hô hấp của nàng, môi liền bị người ta chạm vào nhẹ nhàng.

Nhẹ nhàng mềm mại, giống như lông vũ phất qua.

Xúc cảm mang theo tính xâm lược như thế, lại làm thân người tê dại, đồng thời lại để cho nàng chấn kinh.

Nhưng tại thời điểm nàng còn chưa kịp phản ứng, môi của hắn đã rời đi. Thân thể vẫn nghiêng về phía trước, cách nàng rất gần, hơi thở hai người vướng vít trong không gian nhỏ bé, trông thân mật và mập mờ vô cùng.

Mạc Vong mở to hai mắt, mặt mũi của hắn rõ ràng tuấn lãng, hắn lại cười một chút, tiếng nói chuyện giống như từ chân trời xa xôi truyền đến: "Nàng... Hiểu chưa?"

"Ta còn muốn..." Mạc Vong nhón chân lên cắn một cái, nụ hôn của nàng rất ngây ngô, cũng không thể gọi là hôn mà phải gọi cắn xé mới đúng, răng bạc đụng phải khóe miệng hắn chảy ra một vệt máu.

"Hít..." Lý Tử Thần đau đến hít một hơi.

Đưa tay đánh cái mông của nàng coi như trừng phạt, ai ngờ bàn tay chạm vào lại cực kì có xúc cảm, bàn tay không tự giác liền sờ, bóp mông nàng, chỉ cảm thấy vừa đàn hồi vừa mềm mại như bông, nhịn không được dùng sức một chút, làm nàng kinh hãi, hét lên thành tiếng, bị kích thích đến càng không thể tự kiềm chế.

Trong đầu lướt qua cảnh tượng trong mộng kia, nhất thời trở nên can đảm hơn, cũng không lo được gì khác, thuận tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, lôi kéo cưỡng ép hướng tới chỗ đã cứng đến nỗi như chùy kia, để nàng sờ lên, miệng tiến đến bên tai nàng thấp giọng dụ dỗ: "Nó cũng thích nàng, không tin, nàng sờ thử..." Thấy gò má nàng diễm đỏ như sắp nhỏ máu, hô hấp vỡ vụn, dáng vẻ xấu hổ bất lực, càng thêm tràn trề động tình không ai bì nổi, cưỡng chế bàn tay nàng nhẹ nhàng cọ xát phía dưới, mặc dù cách lớp vải, nhưng vẫn cảm giác được rõ ràng khoái cảm mất hồn khi bàn tay nàng vuốt ve mình, thân thể căng cứng, bụng dưới run rẩy thình thịch một trận.

Cách lớp vải quần Mạc Vong vẫn cảm giác được cự vật kia nóng rực phỏng tay, bàn tay nhỏ bé của nàng căn bản không nắm hết cái chày to dài kia.

"Vong nhi, mau mau. . ." Lông mày tuấn tú của Lý Tử Thần nhíu chặt, hô hấp lại nặng thêm giống như là ẩn nhẫn vừa như nét mặt hưởng thụ. Vùi trong cổ nàng. "Chàng rất khó chịu?"

Hắn hôn lên môi nhỏ ồn ào kia, lưỡi mềm trực tiếp xâm nhập, mút liếm quấn quýt, toàn thân Mạc Vong lập tức mềm nhũn. Bàn tay lớn nhanh chóng dẫn dắt bàn tay nhỏ kia động tác trên dưới, hơi thở hai người trở nên lộn xộn.

Một mảnh xuân sắc tràn đầy kiều diễm.

Sau khi xong việc, hắn ôm Mạc Vong ngồi trên chân, cầm khăn cẩn thận lau tay cho nàng. Trông thấy Mạc Vong tìm kiếm cái gì đó trên người ,sau đó, ra hiệu hắn đưa tay ra.

Lý Tử Thần có chút mờ mịt, sau đó đưa tay ra, Mạc Vong thả một vật vào lòng bàn tay hắn, mở ra nhìn xem, một lượng bạc.

Lý Tử Thần không hiểu hỏi: "Cho ta bạc làm gì?"

Vẻ mặt Mạc Vong giống như vô lại: "Tiền chơi gái. . . Ha ha ha!"

"Mỹ nhân, để Vong gia thương yêu ngươi. Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu a!" Lời còn chưa dứt, Mạc Vong bất ngờ bị hạt dẻ đập vào đầu.

"Đau quá . . ." Mạc Vong xoa đầu bị đau nói.

"Nói cái gì không đứng đắn, cô nương gia nhà học từ đâu mấy lời không đứng đắn như vậy, cũng không biết e lệ." Lý Tử Thần bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng.

"Trong quân doanh đó! Mọi người đều nói như vậy." Mạc Vong hừ một tiếng, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, bộ dáng ba phần yêu kiều, bảy phần linh hoạt.

Lý Tử Thần thấy vậy, tâm run lên. Nương tử nhà ta thật đúng là đáng yêu.

Lý Tử Thần thở dài một hơi, tính toán sau này vẫn không thể để nàng dâu đi chỗ kia nữa, một đám nhân vật cẩu thả miệng đầy lời thô tục. Thật không biết Mạc tướng quân làm sao buông thả nữ nhi mình như thế!

Nàng dâu nhà mình nên để mình từ từ chỉ bảo thôi.

Lúc này Mạc tướng quân nhảy mũi mấy cái, cũng không biết ai đang nói ông.

Nếu để cho Mạc tướng quân biết lúc này khuê nữ bảo bối đang đùa giỡn với người khác, đoán chừng ông muốn cưỡi ngựa xách đao chạy đến giết tiểu tử kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK