• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Úc dựa vào văn tự bán mình mà nàng đã viết trước khi vào phủ, phái người đi thăm dò thân phận của Doãn Nặc, quê nhà của nàng vào năm năm trước bởi vì một trận ôn dịch khiến người dân cả thôn đều chết hết, từ trong miệng người dân thôn bên cạnh mới biết được chỉ có một nữ hài tử tên là Doãn Nặc ra ngoài tìm người thân mới may mắn sống sót, chỉ có điều cũng không rõ tung tích. Tính ra bây giờ có lẽ nàng đã hai mươi tuổi, tại sao lại vẫn mang bộ dáng mười lăm tuổi, năm năm nay nàng đi nơi nào? Một mảnh trống rỗng. Đáp án nhận được đã ít lại càng ít, nàng đột nhiên xuất hiện ở trong ngôi miếu đổ nát kia, điều khó hiểu là căn bản không có người thấy nàng đi vào thế nào.

Khiến người ta không thể tưởng tượng nổi chính là năm năm trước, Sở Úc bị người đuổi giết, bị ám hại bằng cách hạ độc làm hai mắt mù, trốn vào trong miếu đổ nát gặp một thiếu nữ.

Có lẽ ông trời không muốn để hắn cô đơn chết đi, trong cõi u minh an bài một nữ tử mà thân thể của hắn không bài xích cùng hắn đi xuống Hoàng Tuyền.

Hắn muốn biết nàng trông như thế nào? Dùng tay sờ lấy gương mặt thiếu nữ, trong đầu tưởng tượng ra dung mạo của nàng, chắc hẳn là một cô nương xinh đẹp, sau đó vuốt ve đồi núi mềm mại của nàng, mật huyệt của nàng, làm cho hạ thân hắn phản ứng, hăng hái nhô cao.

Bởi vì hai mươi năm qua, từ nhỏ hắn đã không có hứng thú mà ngược lại chán ghét nữ nhân.

Có thể để cho hắn trở nên tự nhiên xúc động không thể buông tha nữ tử này, chỉ có thể thuộc về hắn! Sợ sát thủ truy sát tìm đến, thời gian gấp rút căn bản không đủ để hắn làm xong chuyện kế tiếp.

Chỉ có thể giết nàng, không để cho nàng rời khỏi mình, đến Địa Ngục lại làm phu thê với nàng.

Ai ngờ thuộc hạ của hắn kịp thời chạy đến cứu hắn, Sở Úc giấu di thể thiếu nữ ở đằng sau tượng thần, ở trong miếu đổ nát xảy ra một trận chém giết, sát thủ bị bọn hắn tiêu diệt toàn bộ, chờ đến lúc tìm lại di thể thiếu nữ, lại có thể không cánh mà bay, chỉ để lại một khối ngọc bội Kỳ Lân.

Sau khi trở về Sở Úc liền hướng Hoàng thượng xin phong cho thiếu nữ danh vị Chính phi theo họ của hắn gọi là Sở thị. Cũng chữa khỏi đôi mắt. Liền làm cho đám người sau này loan truyền đi câu chuyện phu thê tình thâm.

Thật sự là một người sao? Sở Úc nhắm mắt lại cẩn thận sờ lấy gương mặt nàng cảm thấy gần như giống người đó, càng chắn chắn hơn là, ngay cả tiếng kêu mị hoặc hay rên nhẹ đều giống nhau, hơn nữa... Hơn nữa hắn cũng không bài xích việc tiếp xúc thân thể với nàng.

Trên người nàng có quá nhiều nghi vấn.

Nếu sau này Doãn Nặc biết lúc trước mình chết uất ức như vậy, đoán chừng muốn hộc máu mà chết luôn.

Doãn Nặc đang suy nghĩ: Ngủ cùng là một việc cần kỹ thuật, còn là giúp đỡ một kẻ giết mình ngủ đã khó càng thêm khó, sai một tí thì khó đảm bảo cái mạng nhỏ của nàng.

Sở Úc tắm rửa xong, ra lệnh cho nàng đi vào tắm rửa.

Doãn Nặc thấy hắn không hề có ý muốn rời đi, cúi đầu uyển chuyển nói: "Vương Gia có thể tránh một chút hay không?"

Sở Úc cầm lấy khăn tay bên cạnh xé thành hai nửa. "Ta. . . Ta cởi, lập tức. . . Cởi", tuyệt đối đừng nổi điên.

Hắn nhìn thấy nàng cởi từng lớp quần áo bằng vải thô, lộ ra eo nhỏ, làn da trắng tuyết, tháo dây buộc tóc xuống, một mái tóc dài như mây đen ôm lấy thắt lưng. Hơi nước bên trong mông lung như sương mù, nàng ngồi ở trong nước, thấm ướt khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, thêm phần diễm lệ.

Sở Úc chợt cảm thấy bụng dưới nổi lửa, hô hấp hỗn loạn, ánh mắt không dịch chuyển.

Hắn dùng một tay ôm nàng từ trong nước ra, làm nàng hoảng sợ ôm chặt lấy cổ hắn, thân thể ướt sũng bám trên người hắn, bất lực dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn.

Năm năm trước hắn có vẻ hơi trẻ con, đôi mắt đen nhánh thâm thúy của hắn, hiện ra màu sắc mê người; kia là lông mày rậm, sống mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt mỹ, mọi thứ đều toát lên vẻ đường hoàng, cao quý và ưu nhã. Yêu nghiệt a, dung mạo ngươi đẹp như thế làm gì? Là muốn làm cho ta không hận ngươi nổi hay sao?

Sở Úc ném nàng lên trên giường, nàng cấp tốc nhảy lên, cầm lấy ga giường quấn lấy mình, muốn chạy tới cửa nhưng nhanh chóng bị Sở Úc bắt được, trở lại trên giường lần nữa. Nàng lại giãy dụa, hắn trực tiếp rút ga giường đang quấn ở trên người nàng ra, xé một mảnh vải ở trên giường, trói tay chân của nàng lại.

"Chạy nữa, ta sẽ để ngươi không một mảnh vải che thân ném ra bên ngoài cho chó ăn." Sở Úc nổi giận nói.

Doãn Nặc không dám kích thích hắn nữa: "Ta. . . Nghe lời, không chạy. Ngươi... Ngươi bình tĩnh một chút."

Sở Úc nghiêng người đè trên người nàng dùng bàn tay che cái miệng ồn ào kia lại.

Doãn Nặc sợ mình lại chết ở trên tay của hắn, chỉ muốn làm cho hắn lấy bàn tay kia ra, duỗi cái lưỡi mềm trơn bóng ra, nhẹ nhàng liếm láp lòng bàn tay của hắn, cảm giác mềm mại, âm ấm ướt truyền đến trong lòng của hắn.

Sở Úc dừng lại, hô hấp nặng hơn nhiều, phun trên mặt nàng. Doãn Nặc liền biết, sơ sơ cách lấy lòng hắn là như vậy.

Nàng ở trong ngực hắn ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt hắn u tối, nơi đó có một ngọn lửa dục đang bùng cháy.

Hắn nhét một ngón tay vào trong cái miệng thơm tho của nàng, muốn nàng tiếp tục dùng lưỡi liếm láp ngón tay hắn. Cái lưỡi quấn lấy ngón tay nhỏ dài. Ngón tay linh hoạt khuấy lộng lấy cái lưỡi, quấn chặt lấy nhau.

Ngón tay bắt chước một loại động tác nào đó giữa nam nữ không thể miêu tả, ở trong miệng nàng ra vào. Doãn Nặc cố gắng phối hợp hắn, liếm láp hắn lòng bàn tay, hàm răng nhẹ nhàng ma sát.

Nước bọt không biết khi nào từ trong miệng nàng chảy ra, ánh mắt Sở Úc dõi theo càng thêm cực nóng. Dưới bụng siết chặt có một loại khát vọng khó có thể thỏa mãn đang kêu gào.

Sở Úc rốt cục chịu không nổi, rút ngón tay ở trong miệng nàng ra, cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi của nàng.

Có thứ gì đó trơn ướt chui vào trong miệng nàng, trong nháy mắt, cái hôn này mang theo cường thế chỉ mỗi hắn có, dường như hoàn toàn cướp đoạt hơi thở và sinh mệnh Doãn Nặc.

Hơi thở hai người đều rối loạn. Thân thể trắng nõn của Doãn Nặc ửng sắc hồng nhuận bóng loáng, nhiệt độ thân thể như bị lửa thiêu.

Hắn nhìn theo hô hấp lên xuống của Doãn Nặc thấy ngực phải nàng hiện ra một bức vẽ diễm lệ như mẫu đơn, bức vẽ này che kín toàn bộ ngực phải tròn trịa, đầy đặn, một đường kéo dài đến xương sườn và bụng dưới.

Cái này trước đây không có, nàng rốt cuộc là ai?

Lúc này ngoài phòng vang lên một tiếng: "Vương Gia, trong cung có người đến, mời Vương Gia đi qua một chuyến!"

Ở trong phòng truyền đến tiếng đồ sứ đập vào cửa vỡ nát, dọa cho người bên ngoài sợ đến không dám thở mạnh.

Hắn cầm tấm thảm bọc kín Doãn Nặc lại: "Chờ ta trở về, không cho phép mặc quần áo, không cho phép bước ra khỏi cánh cửa này, bằng không ta uống cạn máu của ngươi!" Ở trên trán nàng đặt xuống một nụ hôn.

Sở Úc mang sắc mặt khó coi đi ra ngoài.

Doãn Nặc bị quấn giống như tằm cưng, nhìn lên đỉnh màn ngẩn người, làm sao mới có thể rời khỏi cái tên yêu nghiệt lúc nào cũng có thể bạo phát này đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK