Khương Thanh Vũ gầy gò, tất nhiên không chịu được lực kéo mạnh như vậy. Cả người cô lập tức mất thăng bằng, sức mạnh đó kéo cơ thể cô ngã ra sau, ngay khi cô cho rằng mình sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất vào ngày lễ tình nhân thì lại ngã vào một vòng tay chặt chẽ ấm áp. . Cập nhậ𝒕 𝒕r𝓊yện nhanh 𝒕ại ~ 𝒕rùm𝒕r𝓊 yện.𝚅n ~
Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường như xé toạc màng nhĩ, cậu bé nhảy xuống khỏi xe đạp, vừa hay xe đạp ngã xuống ngay chỗ cô vừa đứng.
Tim người đàn ông đằng sau đập thình thịch, lồng ngực rộng lớn truyền hết sự ấm áp cho cô. Toàn thân anh được bao phủ bởi gió bụi, khí chất đặc trưng trầm ổn. Khương Thanh Vũ khó tin mở to mắt, từ từ quay đầu lại, Cố Vân Dực đang nhìn cô, đèn đường trên đỉnh đầu toả ánh sáng màu vàng nhạt phủ lên đường nét sắc sảo trên khuôn mặt anh.
Ngực anh phập phồng kịch liệt, hơi thở trầm thấp dồn dập. Gió đêm lạnh lẽo khiến da anh trở nên nhợt nhạt, đôi mắt đen ánh lên ngọn lửa, tựa như niềm vui đang nhảy nhót xen lẫn cảm giác khao khát mơ hồ.
"Sao anh về rồi?"
Hai lúm đồng điếu nhỏ xuất hiện trên khoé miệng Khương Thanh Vũ, vẻ ngạc nhiên mừng rỡ không thể che giấu.
Cố Vân Dực vén lại mái tóc rối bù của cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng quấn vài vòng. Lúc nãy nhìn thấy xe đạp lao tới, trong quãng thời gian ngắn anh đã chạy về phía cô bằng tốc độ nhanh nhất.
"Xong việc nên về luôn."
"Xin lỗi."
Đúng lúc này, một giọng nói cắt ngang hai người, là từ cậu bé đạp xe lúc nãy.
"Phanh xe bị hỏng, em không cố ý đâu ạ."
Cậu bé khoảng 13, 14 tuổi, sắc mặt hơi đỏ lên, theo sau là một cặp nam nữ trung niên cũng nhanh chóng đến trước mặt hai người cùng lên tiếng xin lỗi.
"Không sao đâu."
Khương Thanh Vũ vỗ vai cậu bé: "Sau này ở nơi đông người thì cẩn thận chút nhé."
Mẹ của cậu bé cảm thấy có lỗi nên đã nhét một cành bông hồng vào tay Cố Vân Dực, ra hiệu anh tặng nó cho cô.
Một nhà ba người rời đi, Khương Thanh Vũ ngước gương mặt trắng mịn lên, đôi mắt đen to tròn chầm chậm nhìn sang một bên, né tránh ánh mắt của anh.
Cố Vân Dực cài lại cúc áo khoác cho cô, ngoại hình nổi bật hiếm có của hai người đã bị một số thanh niên đi đường vây xem như phim thần tượng. Lễ tình nhân mà xuất hiện cảnh tượng này, đã giúp một số người bán hoa buôn bán đắt khách hơn.
"Lúc em nhắn tin cho anh, anh đang ở trên máy bay."
Hai người thuận theo dòng người đi về phía trước, lúc này Khương Thanh Vũ mới nhận ra anh tắt máy không phải vì đang họp mà là đang ở trên máy bay.
"Sao anh biết tôi đã đến đây?"
Quả thật trong tin nhắn gửi cho anh, Khương Thanh Vũ có nói sẽ tới hiệu sách và chợ đêm, nhưng lại không nói rõ là đi đâu. Nhưng chẳng mấy chốc cô đã hiểu ra, bởi vì điện thoại đang để trong túi áo khoác của Cố Vân Dực bỗng rung lên, là Khương Hoa gọi tới, hỏi anh đã tìm thấy Khương Thanh Vũ chưa.
"Cháu tìm được rồi ạ, chúng cháu đi dạo một lát rồi sẽ về nhà."
Khi nói chuyện với Khương Hoa, Cố Vân Dực vẫn giữ thái độ bình tĩnh và hướng nội. Chỉ là anh vừa nói vừa cụp mắt xuống nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm lại lộ ra chút gian xảo.
Hoá ra mẹ cô đã bán đứng cô, nhưng Khương Thanh Vũ cũng không ngạc nhiên chút nào, cô đã quen rồi.
Đi ngang qua vài cửa hàng, mùi thơm đặc trưng của đồ chiên bay ra từ khung cửa sổ bên cạnh. Tấm biển ở cửa tiệm này rất quen, nửa tiếng trước Khương Thanh Vũ đã mua khoai tây chiên ở đây, tiếc rằng cô còn chưa kịp ăn hết đã rơi xuống đất. Trong lòng cô buồn bã, cô vốn dành miếng to nhất đến cuối cùng mới ăn.
Sự xuất hiện của cửa hàng này lại càng khiến cô thấy tiếc hơn, cô định mua lại một phần khác, nhưng người bên cạnh đã nhanh chân hơn cô đứng trước cửa sổ.
Thân hình cao ráo của Cố Vân Dực nổi bật giữa đám đông, con người là động vật thị giác, nếu thấy vừa mắt, đương nhiên sẽ muốn nhìn nhiều hơn.
Anh vừa đi ngang qua đã thu hút rất nhiều sự chú ý, sắc mặt hai cô gái đứng đợi bên cạnh cũng lập tức thay đổi khi nhìn thấy anh.
Cố Vân Dực không có phản ứng gì khi bị chú ý như vậy, anh quét mã thanh toán, nhận lấy khoai tây chiên từ tay ông chủ rồi đi thẳng về phía Khương Thanh Vũ, cả quá trình đều không liếc nhìn xung quanh.
Khương Thanh Vũ không khỏi bật cười.
Cô chỉ chú ý nhận đồ của mình mà không để ý người đàn ông bên cạnh đang mang theo hành lý cá nhân.
— Bông hồng mà mẹ cậu bé vừa tặng được anh cầm trong tay và hộp đựng cùng tặng cho cô. Hoa hồng tươi thắm thơm ngát, trên cánh hoa còn đọng lại hạt sương, màu đỏ thắm dần chuyển sang màu trầm như quyến rũ ở viền cánh hoa.
Cô lẳng lặng nhìn chăm chú bông hoa tuyệt đẹp, trên đỉnh đầu là một tầm mắt trầm ổn.
Cảm giác tồn tại rất mãnh liệt, giống như hàng ngàn con kiến bò qua khiến cô thấp thỏm bất an.
Thực ra từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy anh, Khương Thanh Vũ đã biết anh không phải làm xong rồi về. Lịch trình vốn chưa đầy ba ngày đã bị rút ngắn chỉ trong một ngày, chắc chắn hôm qua anh đã thức cả đêm.
Nếu không thì làm sao anh lại mệt mỏi như vậy.
"Anh không cần phải gấp như thế đâu."
Cô đã nhận được vật đính ước của hai bên gia đình, thực tế họ đã là cặp vợ chồng chưa cưới.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng Cố Vân Dực sẽ bôn ba vì một ngày lễ tình nhân mà đến chính cô còn không nhớ.
Ngực cô ngứa ngáy râm ran, bóng đen trước mặt bất ngờ tới gần nhân lúc cô đang mải suy nghĩ. So với anh, cô nhỏ nhắn đáng yêu, cánh tay anh chỉ dùng chút lực đã có thể bao phủ toàn bộ cơ thể cô.
Cố Vân Dực cúi đầu, hơi thở phả vào tai cô, môi anh lướt qua một bên lông tơ mềm mại trên gò má cô.
Hành động tiếp theo của anh đã rất rõ ràng, Khương Thanh Vũ nhắm mắt lại, lông mi vì căng thẳng mà khẽ run lên.
Cố Vân Dực hơi nhếch môi, thò tay vào túi lấy ra thứ gì đó rồi vòng qua cổ cô. Khương Thanh Vũ chỉ cảm thấy mát lạnh, như bị nhỏ xuống một giọt nước đá vậy.
Cảm giác mát lạnh nhanh chóng tiêu tan, cô mở mắt ra, giữa xương quai xanh xuất hiện một viên pha lê hình giọt nước.
—
Đi dạo vài vòng, Cố Vân Dực tự nhiên nắm lấy tay cô, nhiệt độ cơ thể anh làm ấm cả cánh tay cô.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên anh đến đây, nhưng lại quen đường đến thế, chẳng hề chần chừ do dự đi thẳng đến tiệm mà Khương Thanh Vũ muốn ăn.
"Ăn mì ở tiệm này đi."
Hai người ngồi trong quầy hàng, Cố Vân Dực cầm thực đơn và gọi món mì tôm tươi mà bình thường cô thích ăn.
Khương Hoa chỉ biết Khương Thanh Vũ thích mua sắm ở đây, chứ không biết cụ thể cô thích quầy hàng nào. Không cần phải nói, chắc chắn là có một kẻ phản đồ khác, Khương Thanh Vũ không cần nghĩ cũng biết người này là Kỷ Quan Đình. Để dỗ Tống Vũ Nhiên, cậu ta đã nói ra hết sở thích của cô, sau đó lại nói toàn bộ cho Cố Vân Dực biết. Nghiễm nhiên biến thành người phàm vì lòng ích kỷ của mình mà không từ một thủ đoạn nịnh nọt ông chủ.
Cô gái mím môi đắm chìm trong suy nghĩ, ánh mắt giận dữ, trong đầu đưa ra vô số lời buộc tội Kỷ Quan Đình, dự định đến thủ đô rồi sẽ từ từ gây chia rẽ mối quan hệ giữa cậu ta và Tống Vũ Nhiên.
Từng nét mặt của Khương Thanh Vũ đều được Cố Vân Dực nhìn thấy hết, anh lặng lẽ nhướng mày, âm thầm ghi nhận công lao của Kỷ Quan Đình.
Danh Sách Chương: