Khương Thanh Vũ xách theo một cái túi lớn trở lại lầu hai. Lúc đi ngang qua căn phòng nhỏ bên cạnh phòng ngủ của cô thì bước chân thoáng dừng lại. Cố Vân Dực biết cô định làm gì, bèn xách cái túi lớn kia lên, mỉm cười đứng đợi cô ở cửa phòng.
Cô tìm kiếm trên kệ sách một hồi rồi lấy ra hai quyển truyện tranh như cách mà hoàng đế chọn lật thẻ tên. Lúc này, Cố Vân Dực mới chợt nhận ra giá sách trống trơn trước kia giờ đã gần như được lấp đầy với đủ màu sắc, ở dưới sàn còn có mấy món đồ vẫn chưa được xếp lên.
Xem ra Trần Đông đã hiểu sai ý của anh khi anh nói là "nhiều". Có điều chuyện này cũng khó mà trách Trần Đông được, có trách thì cũng phải trách anh vì đã không nói cho rõ ràng.
Số lượng truyện tranh thực tế của cô nhóc này vốn đã rất nhiều, còn cộng thêm hai thùng lớn mà cô mua vào hai ngày trước khi rời khỏi Nam Thành nữa, căn phòng này phải lắp giá sách phủ kín các mặt tường thì mới đủ cho cô dùng.
"Anh Cố?"
"Ừ? Em tìm được chưa?"
"Rồi ạ." Khương Thanh Vũ đi vào phòng sách, vừa đi vừa ngước mặt lên hỏi anh: "Anh đang làm việc hả?"
"Không phải." Cố Vân Dực mặt không biến sắc nói dối: "Anh chỉ đang xem một số tài liệu thôi."
Khương Thanh Vũ cũng không hỏi thêm gì nữa. Cái túi lớn đựng đầy đồ ăn vặt mà cô mang lên lúc nãy đã được đặt lên bàn nhỏ. Lúc này cô mới nhìn rõ, bên cạnh cái bàn để máy tính có thêm một cái bàn nhỏ hơn. Cố Vân Dực đã dời chiếc sofa ở trước cửa sổ qua cho cô, nhìn thấy hai bắp chân của cô lộ ra bên ngoài thì đầu chân mày anh hơi cau lại.
Anh đi ra ngoài, chưa đầy một phút đã quay trở lại, đưa cho cô một cái chăn.
"Là đồ mới, anh chưa dùng bao giờ."
"Em cảm ơn."
Thật ra sự do dự khi nãy của cô không phải vì vấn đề này. Với mối quan hệ bây giờ của họ, cô sớm đã không còn để ý đến việc anh từng dùng hay chưa, mà là vì cô thấy ngạc nhiên trước sự cẩn thận của người đàn ông này.
Cứ như thế, cô cuộn tròn trong chăn ngồi trên chiếc sofa nhỏ, vừa ăn đồ ăn vặt vừa đọc truyện tranh.
Cố Vân Dực đương nhiên sẽ không mở họp online nữa, anh mở một phần tài liệu mà anh đã không còn quan tâm là mình có đọc hay không ra, bởi vì khóe mắt của anh vẫn luôn chú ý đến mọi hành động dù chỉ nhỏ nhất của cô.
"Đọc cái này vào buổi tối không cảm thấy sợ à?"
Cố Vân Dực đột nhiên lên tiếng, Khương Thanh Vũ đọc say mê đến mức lúc này mới phát hiện anh đang ngồi kế bên cô, dường như anh cũng có hứng thú với quyển truyện cô đang cầm trên tay.
"Không đâu, em rất thích."
"Anh có thể xem thử không?"
Ánh mắt người đàn ông hơi tối xuống, Khương Thanh Vũ nhìn sang hai bên, mặt đỏ lên rồi dịch người sang một bên, chừa ra một chỗ trên sofa đủ cho một người trưởng thành ngồi.
"Anh ngồi đi."
Cô bé quàng khăn đỏ đi thăm bà ngoại đã bước vào trong nhà, nhưng mà cô ấy lại không biết rằng, người mở cửa lại chính là con sói xám đang giả dạng thành bà ngoại.
Cố Vân Dực khẽ lắc đầu, không biết vì sao đột nhiên câu văn đó lại xuất hiện trong đầu của anh, đây là một câu chuyện cổ tích anh được mẹ kể cho nghe trước khi đi ngủ từ rất nhiều năm về trước.
Chẳng qua là vào năm đó khi nghe được câu chuyện này anh đã toát mồ hôi hột thay cho cô bé quàng khăn đỏ, vậy mà hiện giờ bản thân anh lại biến thành con sói xám.
Anh liếm qua chiếc răng nanh, nhận lấy gói đồ ăn vặt Khương Thanh Vũ đưa cho. Cô vẫn đang cúi đầu, vô cùng nghiêm túc xem những bức hình gần như chỉ toàn hai màu đen trắng, cái cổ trắng như tuyết tỏa mùi vị ngọt ngào của máu, mê hoặc lòng người.
"Anh Cố, ngày mai anh có phải đi làm không ạ?". Khương Thanh Vũ nhìn đồng hồ, thời gian nói cho cô biết rằng cô không nên dùng từ "ngày mai" mà phải là "hôm nay".
Vừa mới qua mười hai giờ, cũng nên trở về phòng ngủ rồi, cho dù cô không cần nghỉ ngơi thì Cố Vân Dực cũng cần phải nghỉ ngơi.
Trông thấy cô sắp rời đi, anh nói: "Không cần phải lo đâu, anh nghỉ làm tới ngày kia."
"Buổi chiều ngày mai anh sẽ đến công ty một chuyến."
Nói đến chuyện đến công ty, bỗng nhiên trong ánh mắt người đàn ông vụt qua một tia gian xảo, nhanh như sao băng lóe sáng. Đợi đến khi Khương Thanh Vũ nhìn anh thì anh lại trở về dáng vẻ tao nhã như bình thường.
"Em có muốn đến đó không?"
"Em?" Khương Thanh Vũ lắc đầu: "Em thì thôi ạ."
Cô vẫn chưa quên việc Trần Đông gọi cô là phu nhân, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến cô cảm thấy xấu hổ rồi.
Cố Vân Dực nhìn gương mặt đột nhiên ửng hồng của cô, đại khái cũng đoán ra được trong đầu cô đang nghĩ đến chuyện gì. Anh không vội vàng, cũng chẳng thúc giục cô gì cả, chỉ cười nhẹ rồi không nhắc lại chuyện này nữa.
Mặt khác, anh lại cẩn thận ghi nhớ tên sách và tên tác giả. Thêm nửa giờ nữa trôi qua, tinh thần của Khương Thanh Vũ rõ ràng đã không còn tốt như vừa nãy, anh xoa đầu cô, bàn tay vừa to vừa ấm áp của anh mang lại cảm giác rất an toàn.
Khương Thanh Vũ kinh ngạc phát hiện ra hai người đang ngồi rất gần nhau, tư thế lúc này của họ trông vô cùng mập mờ.
Những cảnh tượng không phù hợp cho trẻ em cứ hiện lên trong đầu khiến cho cô thực sự không dám nghĩ thêm gì nữa. Trái lại, Cố Vân Dực lại lặng lẽ đứng lên, thái độ như không có chuyện gì của anh càng khiến dáng vẻ bây giờ của cô trông càng kỳ lạ hơn. Trong lòng cô không ngừng mắng bản thân là cái đồ không trong sáng, nhưng mà càng nghĩ mặt cô lại càng ửng đỏ.
"Em buồn ngủ rồi đúng không?"
"Vâng, em buồn ngủ rồi ạ."
Khương Thanh Vũ sắp xếp gọn gàng mấy quyển truyện lại, mang túi đồ ăn vặt đi xuống lầu đặt lại về chỗ cũ, sau đó đứng trước cửa phòng của mình nói chúc ngủ ngon với anh.
Trở lại phòng ngủ, cả người Khương Thanh Vũ ngã phịch lên giường.
Đã sớm biết phải đi ngủ mà nhất quyết muốn ra ngoài lấy truyện tranh làm gì cơ chứ.
Cô nhớ lại cảnh tượng vừa rồi khi hai người tựa vào nhau, xương quai xanh của anh nhô lên vô cùng rõ ràng, là sự kết hợp hoàn hảo với bóng tối mờ ảo xung quanh.
Cô khẽ nuốt nước miếng.
Không biết thân hình bên dưới lớp áo sơ mi đó sẽ trông như thế nào nhỉ? Phải chăng cũng giống như tính cách thật sự của anh? Vừa kiêu ngạo lại vừa quyến rũ khác hẳn với khuôn mặt?
Nếu như đêm nay anh không dừng lại...
Cô ôm mặt lăn lộn trên giường, có vẻ Cố Vân Dực đã nhìn ra cái gì đó rồi, mà có vẻ cũng chưa nhận ra gì cả. Có điều kiểu người như anh cho dù có nhìn ra điều gì thì cũng sẽ không nói ra.
Bên ngoài cánh cửa, Cố Vân Dực vốn nghĩ rằng có lẽ cô sẽ thấy khát vì ăn đồ ăn đồ ăn vặt, cho nên định đưa cốc nước vào phòng cho cô. Nhưng khi nghe thấy tiếng động nhỏ phát ra từ bên trong thì anh lại từ bỏ ý định này, khóe miệng anh giương cao, nở một nụ cười vừa gian xảo vừa thỏa mãn.
Anh là người mà một khi đã hình thành được thói quen thì sẽ không thể nào thay đổi.
Từ lúc mua căn chung cư này anh chỉ sống ở phòng ngủ chính, còn tất cả những phòng ngủ khác anh đều chưa sử dụng qua. Đây cũng là lần đầu tiên anh tắm trong phòng tắm này, anh phát hiện ra trần nhà phòng tắm này hình như cao hơn trần phòng bên kia một ít, hơi nước bay lên đến trần phòng tắm sẽ có nhiều không gian để tỏa ra hơn, dần dần biến thành hình dạng của một con người.
Danh Sách Chương: