Mới đầu khi nghe thấy tiếng bước chân ở phía cửa sân, Khương Thanh Vũ còn tưởng rằng lại có khách mới đến.
Cô khẽ dịch người sang bên cạnh để nhường đường, nhưng dường như bóng đen cao lớn kia lại đi về phía mình, chứ không đi đến quầy lễ tân hay phòng riêng.
''Anh Cố?''
Không khí ẩm ướt vào ban đêm khiến cơ thể người đàn ông tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, cặp chân dài thon gọn đi đến trước mặt cô, đôi mắt đang nhìn cô còn sâu thẳm hơn cả màn đêm.
Dưới ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn, cô như được bao phủ bởi một vầng hào quang mơ hồ. Góc nghiêng khuôn mặt được nhuộm bởi ánh sáng tinh tế và dịu dàng đặc trưng của ánh nến. Người đàn ông nheo đôi mắt hẹp dài lại, trong con ngươi vẫn luôn lạnh lùng và bình tĩnh lóe lên một tia cảm xúc phức tạp.
Khương Thanh Vũ mặc chiếc váy này đi ra ngoài vào ban ngày thì còn được, nhưng một khi gió đêm nổi lên thì trông hơi mỏng manh.
Anh khẽ đáp một tiếng ''ừm'', khoác áo khoác lên người cô.
Đi ra từ quán trà, được anh cầm suốt một đường, ít nhiều gì bên trong áo khoác cũng nhiễm nhiệt độ cơ thể của anh và mùi hương của trà.
''Anh chưa đi sao?''
Cố Vân Dực đột nhiên xuất hiện khiến Khương Thanh Vũ kinh ngạc. Cô vốn nghĩ rằng sau khi đưa mình đến đây xong anh sẽ trở về, hoặc đi đến một chỗ khác thăm thú thành phố nhỏ ở vùng Giang Nam này, tóm lại sẽ không đợi ở chỗ này.
Đèn ở quán trà bên cạnh sáng choang, cửa sổ lớn đang mở rộng khiến Khương Thanh Vũ hiểu được nguồn gốc của hương trà trên người anh.
Anh vẫn luôn ngồi ở chỗ đó đợi cô, vì sao lại không đi, anh không thấy nhàm chán sao?
Trong lòng Khương Thanh Vũ: Thiện cảm đối với Cố Vân Dực +1
''Tôi vừa mới ra ngoài đi dạo, không có chuyện gì nên mới quay lại. Phong cảnh ở nơi này không tồi đâu.''
Khương Thanh Vũ hơi nhướng mày, con người Cố Vân Dực này luôn như vậy, coi cô là một đứa trẻ hay sao, loại giải thích này làm sao tin được chứ.
Cô cúi đầu, ngọn cỏ ven đường lại mọc thêm chồi mới. Vì cô không trả lời lại nên bầu không khí nhất thời hơi mập mờ.
Cố Vân Dực đã săn sóc quá mức con gái của bạn cũ bề trên.
Nhưng chuyện trí mạng nhất là, những sự dịu dàng vượt quá mức bình thường này của anh đã xâm chiếm cuộc sống của cô với tốc độ như gây nghiện.
Tống Vũ Nhiên vẫn chưa quay lại, nhưng sân đình ở đây được trang trí rất đẹp, có vài bông hoa đã hé nụ, cành dương liễu rủ bên người cô đang nhẹ nhàng đung đưa.
Có một phòng riêng mở cửa ra, nhưng không phải phòng của bọn họ.
Mấy người đã uống say loạng choạng bước ra, mùi rượu xộc đến khiến Khương Thanh Vũ đau đầu. Cố Vân Dực nhìn cô gái nhíu chặt mày, lẳng lặng nghiêng người sang.
Một cánh tay vòng sang ôm lấy cô, như đang ôm nhưng lại giống như không ôm cô. Cả người cô được anh bảo vệ chặt chẽ ở trong lòng ngực, đến tận lúc mùi rượu đã tản bớt vẫn không buông ra.
''Anh Cố.''
Tư thế này trông quá mờ ám, cô phải nhắc anh rằng người ta đã đi từ lâu rồi.
''Ừ.''
Nhưng Cố Vân Dực vẫn không buông cô ra, nhịp tim của anh đập rất nhanh. Đây không phải là sự bất an mà một người đã gần 30 tuổi nên có, nếu như có vậy thì điều này chỉ có thể là vì đến gần cô.
''Làm sao vậy?''
Giọng nói của Cố Vân Dực hơi khàn khàn, không còn thản nhiên và trong trẻo như ngày thường.
''Không, không có việc gì đâu.''
Khương Thanh Vũ đột nhiên không biết có nên mở miệng nói là cảm xúc lưu luyến vào khoảnh khắc này là sai lầm trí mạng đối với cô hay không, nhưng cô không thể đẩy anh ra.
Cô đang lo lắng điều gì vậy, sợ bản thân sẽ hối hận hay sao.
''Cố—''
Cô ngẩng đầu, đúng lúc Cố Vân Dực cúi đầu xuống, trong mắt hai người đều thoáng qua tia kinh ngạc.
Môi cô chạm nhẹ qua khóe miệng của người đàn ông, nhìn qua trông như là cô đang chủ động.
Hai rặng mây đỏ dần bay lên từ trên gò má của Khương Thanh Vũ. Cô hơi giãy giụa, tia u ám trong mắt Cố Vân Dực đã biến mất, cuối cùng cũng buông cánh tay ra.
Anh kéo hai bên áo khoác thẳng lại, cài từng nút cho cô.
''Lạnh lắm đấy, đừng lộn xộn nữa, nhé?''
Âm cuối hơi kéo dài, cọ xát bên tai cô tạo ra dòng điện yếu ớt.
''Vâng.'' Khương Thanh Vũ mở to hai mắt, chỉ dám nhìn chằm chằm mặt đất.
Lúc này một góc hành lang chợt sáng lên, cánh cửa bị đẩy ra, ánh sáng lập tức chiếu vào đôi mắt của hai người họ.
Khương Thanh Vũ không có nhiều kinh nghiệm đối phó với loại cảm xúc này nên cô cho rằng cứu tinh đã đến. Ai dè người đi ra không phải là Tống Vũ Nhiên, mà là Trịnh Nham trong chiếc áo khoác thể thao màu xám.
''Thanh Vũ?''
Trịnh Nham bước đi trên hành lang, nhìn thấy rõ người đàn ông đứng trước mặt cô, ánh mắt dần ảm đạm.
Người đàn ông này có một đôi mắt sáng, ngay cả vào ban đêm cũng không hề thua kém. Không phải chỉ có con gái mới có giác quan thứ sáu, mà con trai cũng có sự nhạy bén nam tính của riêng mình, đặc biệt là đối với người hoặc chuyện mà họ quan tâm.
Hơn nữa, gương mặt của Khương Thanh Vũ đang đỏ bừng, rất khó để tin rằng giữa hai người này chưa xảy ra chuyện gì.
Khi nghe Khương Thanh Vũ hỏi về Tống Vũ Nhiên, rõ ràng đôi mắt của anh ta hơi dao động, rồi thoáng qua tia cảm xúc khó lường.
''Kỷ Quan Đình sợ cậu ấy bị lạc nên lát nữa sẽ cùng cô ấy ra ngoài sau.'' . Chu𝓎ên 𝒕𝐫ang đọc 𝒕𝐫u𝓎ện ⩵ 𝒯RuM𝒯RU Y𝒆N.vn ⩵
Đương nhiên đây là một câu nói đùa, nhưng cũng đúng là phong cách của Kỷ Quan Đình.
''Vị này là?''
Khương Thanh Vũ đứng ở giữa hai người, nói: ''Đây là bạn học cấp ba của tôi, Trịnh Nham, hiện đang làm cùng ngành với tôi. Còn đây là con trai của bạn ba mẹ tôi, cậu cũng gọi anh ấy là anh Cố đi.''
''Anh Cố.''
Cố Vân Dực mỉm cười và gật đầu. Dù sao Trịnh Nham vẫn còn trẻ, mặc dù sự cô đơn trên khuôn mặt anh ta chỉ xuất hiện khi Khương Thanh Vũ quay lưng lại nhưng biểu hiện vẫn rất rõ ràng.
Ít nhất theo anh thấy là vậy.
Người đàn ông hơi nhếch môi dưới, nhìn thấu toàn bộ tâm tư của chàng trai này. Nhưng anh cũng không mở miệng nói gì, mà chỉ đứng ở bên cạnh Khương Thanh Vũ, nhìn áo của mình đang khoác trên người cô gái, anh mới là người sở hữu vùng đất này.
Trịnh Nham còn có chỗ nào không hiểu nữa chứ, anh ta hơi cô đơn nhìn hai người trước mặt, trai tài gái sắc. Người đàn ông này nhìn qua vừa phong độ lại vừa dịu dàng.
Một lúc sau.
''Thanh Vũ.'' Trịnh Nham nở nụ cười gọi.
''Nếu có thời gian đến thủ đô, tôi sẽ tới thăm cậu.''
Trịnh Nham quay trở lại phòng riêng, vừa bước đến cửa lại liếc nhìn hai người lần nữa.
''Thế nào rồi?''
Kỷ Quan Đình đập vào bờ vai của anh ta. Trịnh Nham chợt nhớ lại ánh mắt của người đàn ông kia.
''Tôi chưa nói, làm bạn bè thôi cũng tốt lắm rồi.''
Khóe miệng Kỷ Quan Đình khẽ giật, chỉ thấy hận sắt không thành thép. Hai phút sau Khương Thanh Vũ quay lại, dường như trên hành lang bên ngoài có một bóng người mơ hồ, nhưng cậu ta cũng chỉ nhìn thoáng qua nên không để ý.
Chu Khả liếc qua đồng hồ nói thời gian cũng không còn sớm nữa, Tống Vũ Nhiên cũng cảm thấy hơi mệt nên mọi người quyết định đứng lên ra về sớm một chút.
''Đợi anh một chút, anh đi thanh toán.''
Kỷ Quan Đình bảo Tống Vũ Nhiên ở trong phòng đợi anh ấy, còn mình thì đi ra quầy lễ tân để trả tiền. Anh ấy nhìn về chỗ mình vừa mới nhìn thấy bóng người, nhưng giờ đã không còn ai, không khỏi nghĩ rằng mình đã bị ảo giác.
Vui lòng đọc truyện chính chủ Bách Thảo Chi Vương
Anh ấy lại đi về phía trước, đến góc rẽ để ra quầy lễ tân thì thấy một người đàn ông, thân hình và bóng lưng trông rất quen thuộc.
Anh ấy cảm thấy không thể tin nổi, dù sao nơi này cũng là Nam Thành nhưng thực sự quá giống, không có mấy người toát ra được khí chất xuất chúng như vậy.
Kỷ Quan Đình vẫn quyết định đi sang thử gọi một tiếng: ''Sếp Cố?''
Cố Vân Dực quay đầu lại, hơi ngạc nhiên, không ngờ lại gặp anh ấy ở chỗ này.
Nhà anh cũng có chút quen biết với nhà Kỷ Quan Đình, sau khi tốt nghiệp đã vào công ty nhà mình. Anh rất coi trọng thanh niên trẻ tuổi này, có điều tại sao Kỷ Quan Đình lại có mặt ở đây.
''Họp mặt bạn cấp ba.''
Cánh cửa phòng riêng mở ra, các cô gái sửa soạn đồ đạc xong cũng lần lượt bước ra ngoài.
''Cậu là bạn cùng lớp với Thanh Vũ à?''
Kỷ Quan Đình gật đầu đáp: ''Hai người quen nhau sao?''
Mọi người đã đi về hết, Cố Vân Dực liếc nhìn xung quanh nhưng Trịnh Nham đã rời khỏi tầm mắt của anh.
Bóng dáng của Khương Thanh Vũ được một dáng người lớn hơn bao trùm. Khi anh bước đến gần, nhiệt độ cơ thể khiến cho hương trà trên người anh càng tỏa ra rõ ràng hơn.
''Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi.''
Danh Sách Chương: