Cô không ngờ tin tức mà cánh săn ảnh viết bậy viết bạ lại khiến bạo quân hiểu lầm. Anh cho rằng cô đang ghen nên mới cố ý tung ra tin này?
Cố ý qua lại với nhiếp ảnh gia Từ Mạc Hành, cố ý bị chụp được, cố ý tung tin tức… mất bao nhiêu công sức như thế chỉ vì muốn đáp trả tin đồn lần trước anh và Trần Tình Sa bị chụp lén ở khách sạn.
Hàn Cẩm Thư: …
Trong đầu Hàn Cẩm Thư lúc này là một loạt dấu chấm hỏi to đùng.
Trong khoang xe tối tăm, Hàn Cẩm Thư căng thẳng lặng im nhìn Ngôn Độ.
Ngôn Độ cũng im lặng không lên tiếng nhìn cô chằm chằm.
Hai người nhìn nhau mấy giây, Hàn Cẩm Thư thật sự không nín nổi nữa, cô ngửa đầu bật cười lớn: “Ha ha ha ha ha!”.
Ngôn Độ: “…”.
Ngôn Độ lạnh mặt nói: “Em cười gì?”.
Hàn Cẩm Thư cười gần nửa phút mới dừng lại, hổn hển trả lời: “Anh, anh biết mình đang nói gì không?”.
Ngôn Độ trầm ngâm.
Vừa rồi cô cười rất khoa trương đến nỗi ch ảy nước mắt. Cô đưa tay lau nước mắt, hỏi cực kỳ nghiêm túc: “Anh cảm thấy em đang trả đũa anh à? Vì sao em phải trả đũa?”.
Ngôn Độ bình thản nói: “Đương nhiên là em canh cánh tin đồn kia của anh”.
Hàn Cẩm Thư chỉ thẳng ngón trỏ vào mình: “Em? Canh cánh tin đồn của anh và cô Trần Tình Sa kia ấy hả?”.
Cô vốn đã xinh đẹp, nụ cười lúc này càng khiến vẻ đẹp đó thêm phần sinh động cuốn hút.
Ánh mắt Ngôn Độ dừng trên người Hàn Cẩm Thư, bỗng chốc không muốn rời mắt: “Đúng thế”.
Hàn Cẩm Thư im lặng, sau đó nói: “Nếu bây giờ chúng ta đang ở quán bar, em nhất định sẽ hát tặng anh bài <<Thời gian tỉnh mộng>>”.
Ngôn Độ: “…”.
“Được rồi, nói nghiêm túc”. Hàn Cẩm Thư nín cười, phẩy tay, giọng điệu trở nên bình tĩnh: “Hai năm trước chúng ta đã giao ước trước khi kết hôn, ngoại trừ những vấn đề nguyên tắc chủ chốt thì sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau. Anh yên tâm, tâm thái của em hiện tại vẫn giống khi đó, chỉ cần anh không khiến em ngột ngạt, em đương nhiên cũng không can thiệp vào bất kể chuyện gì của anh, càng sẽ không làm ra mấy chuyện vặt vãnh trả đũa anh”.
Cô dứt lời, không khí trong xe càng thêm tĩnh mịch, cảm giác nhiệt độ giảm đi mấy độ.
Ngôn Độ nhìn Hàn Cẩm Thư một lát, ánh mắt và giọng nói cùng lấy lại vẻ lạnh lẽo vốn có: “Xem ra anh tự mình đa tình”.
Hàn Cẩm Thư nghẹn họng.
Thẳng thắn mà nói thì câu “tự mình đa tình” không thích hợp dùng trong hoàn cảnh này, hơn nữa còn dùng với Ngôn Độ thật sự rất kỳ quặc.
Hàn Cẩm Thư có thể hiểu là vị bạo quân này từ nhỏ đã sống ở nước ngoài nên không hiểu hết được tiếng mẹ đẻ. Cô than thở bất lực, nói với anh: “Không đến mức tự mình đa tình, nhưng quả thật là anh nghĩ nhiều rồi”.
“Được rồi”.
Nghe xong Hàn Cẩm Thư nói, Ngôn Độ cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Anh thong thả thu quân, ngồi thẳng, kéo giãn khoảng cách với Hàn Cẩm Thư, sau đó lại lười biếng hất cằm. Hàn Cẩm Thư thấy động tác ám chỉ của anh bèn cảm thấy khó hiểu: “Lại có việc gì nữa à?”.
Ngôn Độ: “Nói đi”.
Hàn Cẩm Thư mông lung: “Lại nói gì nữa”.
“Nếu không phải vì trả đũa anh”. Ngôn Độ bình tĩnh lãnh đạm, “Vậy phiền Hàn Cẩm Thư tiểu thư giải thích tin này một chút, người đàn ông tên Từ Mạc Hành kia là thế nào”.
Cho nên vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn là đòi cô giải thích?
Chậc chậc, đúng là đàn ông.
Hàn Cẩm Thư thầm chửi thề mấy câu trong lòng. Cô cây ngay không sợ chết đứng, chẳng có gì phải giấu diếm. Vì thế cô kể lại toàn bộ câu chuyện xảy ra trưa nay cho anh, không sót chút nào.
“Mọi chuyện là vậy”. Hàn Cẩm Thư thao thao bất tuyệt một lúc lâu lại cảm thấy khát nước. Cô cúi đầu nhìn thấy chiếc bình giữ nhiệt màu đen giống hệt với chiếc để trên tủ đầu giường sáng nay.
Cô duỗi tay chỉ: “Đây là nước của anh à?”.
Ngôn Độ: “Ừ”.
Hàn Cẩm Thư hỏi: “Trên xe của anh có cốc giấy không?”.
Ngôn Độ: “Em hỏi cốc giấy làm gì?”.
Hàn Cẩm Thư: “Em muốn rót nước uống”.
Ngôn Độ lấy bình vặn nắp, tùy ý đưa cho cô, bảo cô cứ uống trực tiếp.
Hàn Cẩm Thư nhận bình, cúi đầu nhìn miệng bình sạch sẽ, do dự một lúc vẫn không uống.
Ngôn Độ nói: “Anh không ngại em uống nước của anh”.
Hàn Cẩm Thư:?
Hàn Cẩm Thư không còn từ ngữ nào để nói, vừa bực vừa buồn cười đáp trả treo: “Ai sợ anh ngại hay không ngại chứ? Anh có nhầm không thế, bây giờ rõ ràng là em đang chê bai anh đấy?”.
Ngôn Độ: “…”.
Ngôn Độ bất ngờ bị cô ghét bỏ liền vô cùng sửng sốt. Một lúc sau, anh nhìn đôi mi xinh đẹp cụp xuống trước mặt, trầm giọng nói, lặp lại từng chữ của cô: “Chê bai?”.
Hàn Cẩm Thư thấy anh như vậy chỉ cảm thấy bạo quân có lẽ không hiểu, kiên nhẫn giải thích cho anh: “Phụ nữ làm từ nước trên trời, đàn ông làm từ bùn dưới đất. Xưa nay chỉ có tiên nữ chê bùn đất chứ lấy đâu bùn đất lại để ý tiên nữ bao giờ?”.
Ngôn Độ: “…”.
Ngôn Độ bị lời lẽ ngụy biện không hề có logic này chọc giận đến mức bật cười thành tiếng.
Anh nhắm mắt day mày, ít giây sau mới thong thả nói: “Vậy thì tiên nữ làm từ nước ơi, bùn đất đang ngồi bên cạnh em tinh thông quyền anh, bắn súng, cưỡi ngựa và các môn chơi bóng vận động. Thời gian vận động mỗi tuần từ 12 tiếng trở lên, thân thể khỏe mạnh, kết quả khám sức khỏe định kỳ hàng năm đều tốt, không có bệnh truyền nhiễm. Chỗ này cũng chỉ có cốc nước đã bị anh “ô nhiễm” thôi, nếu chê bai thì em có thể không uống”.
Thôi vậy.
Đấu võ mồm với anh để chịu thiệt thòi làm gì.
Hơn nữa, cô thật sự rất khát, giọng nói đã lạc đi mất rồi.
Hàn Cẩm Thư cân nhắc, dứt khoát bê bình lên uống. Dòng nước ấm áp theo thực quản chạy vào dạ dày, cảm giác khô khốc ở cổ họng vơi dần, chớp mắt đã thoải mái hơn rất nhiều.
Cô lại uống ngụm thứ hai, ngụm thứ ba, cho đến khi uống sạch nước trong bình của Ngôn Độ.
Ngôn Độ nhận lấy chiếc bình trong tay cô, bỏ về chỗ cũ. Dừng lại giây lát, anh lên tiếng hỏi: “Sau này gặp chuyện như vậy không được tự xông lên nữa”.
Hàn Cẩm Thư ngốc hai giây mới quay đầu sang nhìn anh: “Anh nói chuyện tên bi3n thái chụp lén hôm nay ấy hả?”.
Ngôn Độ gật đầu: “Ừ”.
Cô hỏi: “Em không xông lên thì phải làm gì? Chả nhẽ nhìn kẻ đó chạy mất?”.
Anh trả lời: “Em có thể gọi cho anh, để anh đến xử lý chuyện tiếp theo”.
“Người kia vừa nhìn là biết đã tái phạm nhiều lần. Nếu hôm nay em không ngăn lại mà để ông ta chạy mất thì sẽ có nhiều cô gái khác bị hại”. Hàn Cẩm Thư hoàn toàn không cảm thấy việc làm của mình có vấn đề gì, “Em làm em chịu, em không nghĩ hành động của mình có gì sai”.
Ngôn Độ nói: “Em không sai, nhưng cũng không đúng hoàn toàn”.
Nghe xong Hàn Cẩm Thư càng thêm hoang mang.
Ngôn Độ: “Nếu kẻ đó có mang hung khí, nếu ông ta sinh ý xấu với em, nếu không gặp được người khác giúp đỡ, em có nghĩ mình sẽ gặp phải nguy hiểm thế nào không”.
Hàn Cẩm Thư im lặng vài giây, bị anh thuyết phục, rầu rĩ nói tiếp: “Được rồi, quả thật em đã xem nhẹ chuyện đó”.
“Tương tự, em cũng không nghĩ xem nếu em gặp phải nguy hiểm thì người làm chồng như anh sẽ lo lắng thế nào”.
Hàn Cẩm Thư bỗng sửng sốt, nhất thời không biết trả lời ra sao, rất lâu sau cô mới lên tiếng: “Xin lỗi, sau này em sẽ suy nghĩ thấu đáo”.
Ngôn Độ: “Chúng ta là vợ chồng, sau này quyết định chuyện gì cũng mong em nhớ em không chỉ có một mình, em còn có anh, còn có gia đình của chúng ta”.
Hàn Cẩm Thư gật đầu: “Ừ, em hiểu rồi”.
“Sẽ không có lần sau”.
Trong bóng tối u ám, khóe miệng Ngôn Độ hơi cong lên mang theo nụ cười nửa miệng tự giễu, tiện tay vứt điếu thuốc vẫn chưa châm vào thùng rác rồi khởi động xe rời đi.
…
Mặc dù Hàn Cẩm Thư trả lời đã hiểu nhưng thực tế, cho đến khi về nhà, cô vẫn chưa thật tỉnh táo. Trong đầu cô không ngừng lặp đi lặp lại câu nói của Ngôn Độ: Em không chỉ có một mình, em còn có anh, còn có gia đình của chúng ta.
Gia đình… của chúng ta…?
Trong trí nhớ của Hàn Cẩm Thư, Ngôn Độ rất ít khi nhắc đến chữ “gia đình”. Cô còn nhớ có lần vô tình nghe thấy Ngôn Độ và quản gia của Ngôn phủ bàn chuyện lễ tế tổ, anh dùng cả họ và tên nhắc đến anh chị ruột của mình, hoàn toàn không có tình cảm.
Thế nên lúc này Hàn Cẩm Thư không thể tưởng tượng nổi.
Tắm rửa lên giường xong, cô thậm chí còn mở di động đặt đồng hồ báo thức 6 giờ sáng mai, chuẩn bị nhìn xem liệu ngày mai mặt trời có mọc phía Tây hay không.
Đặt báo thức xong, cô lại nằm dài lướt vòng bạn bè như thường lệ.
Mở vòng bạn bè, tin đầu tiên lọt vào mắt cô là một bạn học thời phổ thông đăng ảnh đăng ký kết hôn. Cô kéo đến phần bình luận, bên dưới đều là lời chúc phúc hạnh phúc trăm năm, sớm sinh quý tử.
Nhìn ảnh kết hôn của bạn học, Hàn Cẩm Thư nghĩ: Đây mới là dáng vẻ nên có của hôn nhân. Bình thường, ấm áp, bao lời chúc phúc vây quanh.
Còn cô thì sao.
Kết hôn hai năm, Ngôn Độ chưa từng xuất hiện trên vòng bạn bè Wechat của cô. Thứ nhất là vì hai người đã giao ước sẽ giấu chuyện kết hôn, không công bố ra ngoài. Thứ hai là ngoại trừ chụp ảnh chung hôm đăng ký ở Cục Dân chính thì đến giờ cô và Ngôn Độ vẫn chẳng có bức ảnh chụp chung nào tử tế.
Là một đôi vợ chồng hờ điển hình.
Cho nên bọn họ có được tính là “người nhà” của nhau không?
Hàn Cẩm Thư hơi thất thần, tiện tay nhấn thích cho bạn học. Trong lúc lơ đễnh, cô lướt thấy một chiếc túi cực kỳ đẹp.
Túi da lộn, tua rua, Gucci, vừa xinh đẹp thần tiên, vừa nóng bỏng quyến rũ.
Hàn Cẩm Thư cũng giống Du Thấm là một người cuồng mua túi, thích mua túi mới, đồng thời cũng thích sưu tầm những mẫu cổ đã không còn sản xuất nữa. Vì vậy, ngoại trừ những SA của các thương hiệu, Wechat của cô còn có không ít chủ tiệm cửa hàng đồ cũ.
Chiếc túi này xuất hiện từ một cửa hàng đồ cũ tên là “Về nhà thăm bố mẹ”.
Chiếc túi đúng gu của Hàn Cẩm Thư, hai mắt cô sáng long lanh, nhanh chóng mở khung thoại gửi tin nhắn.
Cao thủ họa mặt: Chủ tiệm!!! Chiếc túi đỏ trên vòng bạn bè của tiệm! Tôi muốn!!!
Về nhà thăm bố mẹ _ Dịch vụ khách hàng: Ôi… xin lỗi bạn thân mến, quý khách chậm chân mất rồi! Chiếc túi này đã bán rồi [Cười ra nước mắt].
Cao thủ họa mặt: [Khóc lớn]
Cao thủ họa mặt: Xin hỏi có thể tìm chiếc khác không?
Về nhà thăm bố mẹ _ Dịch vụ khách hàng: Chiếc túi Gucci này là sản phẩm ra mắt hơn mười năm rồi, số lượng hạn chế, toàn cầu chỉ có mấy chục chiếc, cực kỳ hiếm gặp, chúng tôi có thể tìm lại giúp quý khách.
Cao thủ họa mặt: OK… hu hu.
Về nhà thăm bố mẹ _ Dịch vụ khách hàng: Bạn thân mến, gần đây tiệm có rất nhiều túi cổ, có thời gian hãy đến tiệm xem nhé, chưa biết chừng còn có thể chọn được chiếc túi ưng ý!
Hàn Cẩm Thư cuộn mình trong chăn, lạch cạch gõ chữ trả lời. Một cảm giác mát lạnh bất chợt lướt qua gò má cô.
Hơi lạnh quen thuộc, cảm giác ngứa ngáy cũng quen thuộc.
Hàn Cẩm Thư vô thức rụt cổ, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt phóng to trước mắt mình:
Đôi mắt đen sâu thẳm, khuôn mặt không cảm xúc, đôi môi mở nhẹ thản nhiên tùy ý, khoảng cách của Ngôn Độ với cô không đến hai cm.
Hàn Cẩm Thư hoảng hốt nhận ra ánh mắt của người này… dừng trên màn hình di động của cô.
Hàn Cẩm Thư rất coi trọng sự riêng tư, cô lập tức tắt màn hình di động, sau đó hỏi anh: “Anh lại gần như vậy làm gì?”.
Ngôn Độ tắm xong trở lại giường, vài giọt nước bám trên tóc chảy xuống trán, ung dung trả lời cô: “Nhìn em chứ làm gì”.
Hàn Cẩm Thư bị đốp lại một câu, tức giận trả lời: “Thôi đi, rõ ràng là anh đang nhìn lén em nói chuyện với người khác”.
Ngôn Độ: “Nhìn em, đồng thời quang minh chính đại nhìn thoáng qua di động của em”.
“…”.
Những người có chỉ số IQ cao dường như rất thích chơi chữ thì phải. Hàn Cẩm Thư không thèm để ý đến anh, đặt điện thoại lên tủ đầu giường cắm sạc, sau đó kéo chăn nhắm mắt đi ngủ.
Đột nhiên một bàn tay từ bên ngoài mò vào trong chăn mang theo cảm giác mát lạnh, khẽ chạm nhẹ lên cánh tay cô, từ từ nắm lấy.
Mấy ngày không làm chuyện kia nên ban đầu Hàn Cẩm Thư còn không hiểu anh muốn làm gì. Ngây ngốc vài giây, cho đến khi bàn tay của Ngôn Độ tóm lấy cô kéo khỏi chăn ôm chặt trong lòng mình.
Còn anh không hề mặc quần áo.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Trong hoàn cảnh này, nam nữ trưởng thành, hỏi anh muốn làm gì có vẻ quá thừa thãi. Cô dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết ông chồng mình muốn làm gì.
Khuôn mặt vành tai và cổ của Hàn Cẩm Thư thoáng chốc ửng đỏ. Đôi mắt xoe tròn, cả người tránh đi muốn từ chối, thấp giọng nói với anh: “Em mệt”.
Ngôn Độ nhìn cô chăm chú, ngón tay thong thả vuốt v e vành tai nóng rẫy của cô, cũng nhẹ giọng thì thầm: “Biết phải làm sao, anh đói”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Anh nhướng mày, dễ dàng giữ chặt hai tay của cô sau lưng khiến cô áp sát vào anh, da thịt tiếp xúc, không thể tách rời. Anh ghé sát bên tai cô, lời nói mờ ám: “Thư tình, cho anh ăn”.
Gian phòng chìm vào bóng tối khiến người ta nghẹt thở. Trong bóng đêm, Hàn Cẩm Thư cảm thấy như mình bị ném vào lò luyện đan đang nhóm lửa hừng hực, còn bản thân cô chính là đan dược nằm trong tay Ngôn Độ, đợi anh đến thưởng thức.
Trong lúc dập dìu theo cơn sóng, Hàn Cẩm Thư mơ màng suy nghĩ: Nhìn thế nào cũng không thấy cô và Ngôn Độ giống người nhà của nhau.
Người nhà yêu quý của cô đều luôn che chở cho cô, coi cô như công chúa, chiều chuộng cô, không ai mất kiềm chế bắt nạt cô khiến cô phải rưng rức mỗi đêm.
Trong lúc cô mất tập trung, bạo quân bỗng nhiên cắn một cái lên cổ cô.
Hàn Cẩm Thư vừa xấu hổ vừa giận dữ, nghĩ thầm: Bảo Ngôn Độ làm người nhà của cô thì khỏi đi, bảo làm con chó lớn của cô thì còn tạm được.