Ngôn Độ bị bộ dạng hung dữ của cô chọc cười, khoé môi cong lên rất nhẹ: “Bây giờ còn buồn không?”
Hàn Cẩm Thư ngẩn ra, suy nghĩ một chút, trả lời ngay thẳng nói thật: “Bị anh quấy rầy một lúc, hình như tâm trạng không có buồn như vậy nữa.”
“Không buồn nữa thì tốt.”
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Ngôn Độ đưa tay nhéo khuôn mặt của cô, nhẹ nhàng nói: “Em muốn anh nghiêm túc, vậy thì anh nghiêm túc nói với em. Chuyện của Ngô Mạn Giai, mấy năm nay em đã cố gắng hết sức rồi, đừng có cố chấp nữa.”
Câu nói cuối cùng này của bạo quân, giọng nói vừa ấm áp lại trầm, quả thực nói rất nghiêm túc.
Hàn Cẩm Thư nhìn chằm chằm đôi mắt đen xinh đẹp kia của Ngôn Độ, một lúc lâu sau mới nói: “Em là vì Ngô Mạn Giai mới lựa chọn trở thành một bác sĩ chỉnh hình, chuyên chữa trị phục hồi. Nếu như không thể thay cậu ấy phục hồi vết sẹo trên khuôn mặt, đột nhiên em không biết bản thân mình nỗ lực nhiều năm như vậy còn có ý nghĩa gì.”
Ngôn Độ cũng bình tĩnh nhìn cô, đột nhiên gọi tên cô: “Hàn Cẩm Thư.”
“Hửm?”
“Em còn chưa hiểu sao?” Ngôn Độ nói: “Dung mạo luôn không bằng nội tâm. Vết thương thật sự mà Ngô Mạn Giai cần phục hồi không phải ở trên mặt.”
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là điện thoại của Tống Khâm.
Tống Khâm đang chạy xe, nghe thấy tiếng chuông, theo bản năng liền lấy một cái tay sờ túi quần. Không ngờ run tay, điện thoại trực tiếp từ ghế điều khiển rơi xuống, không nghiêng lệch rơi đúng vào bên chân của Ngôn Độ ở phía sau.
Hàn Cẩm Thư nhìn thấy, chuẩn bị khom lưng giúp Archin nhặt điện thoại, một cái tay trắng lạnh như ngọc lại trước cô một bước, thong thả ung dung nhặt cái điện thoại đó lên.
“Cảm ơn ông chủ.” Tống Khâm cung kính nói, sau đó để tay ra sau lưng nhận lại điện thoại.
Tay của Tống Khâm để ở giữa không trung, sau lưng một lúc lâu cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Hàn Cẩm Thư khó hiểu, quay đầu lại, lúc này mới chú ý ánh mắt của Ngôn Độ rơi vào trên màn hình điện thoại của Archin.
Sau khi nhìn rõ tên người gọi đến, Ngôn Độ híp mắt một cái.
Ánh mắt lạnh khắc vào trong xương, Hàn Cẩm Thư đã rất lâu không nhìn thấy trên khuôn mặt của Ngôn Độ.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Thâm trầm, thờ ơ, tràn đầy tàn ác của sự nguy hiểm nào đó.
Dưới thúc giục của sự hiếu kỳ, người Hàn Cẩm Thư nghiêng qua đưa đầu ra, lặng lẽ nhìn về phía trên tay của bạo quân một cái. Cái nhìn này, có chút mông lung.
Cuộc gọi đến hiện trên điện thoại của Archin không có chú thích tên. Chỉ có một dãy chữ số, không phải số điện thoại cũng không phải điện thoại nhà, được sắp xếp lộn xộn.
Hàn Cẩm Thư ngạc nhiên buột miệng nói ra: “Đây là số gì vậy? Sao lại kỳ lạ như vậy?”
Ngôn Độ: “Một cuộc gọi ảo đã qua xử lý mã hoá.”
Nghe xong câu trả lời của Ngôn Độ, Hàn Cẩm Thư liếc mắt, thuận miệng nói với Tống Khâm đang lái xe: “Archin, là điện thoại quấy rầy, cần chúng tôi giúp anh tắt đi không?”
Không ngờ Tống Khâm ở buồng lái lại hình như phản ứng lại gì đó, sắc mặt của anh ấy có chút thay đổi, ánh mắt quét về hướng chiếu hậu ở giữa kính chắn gió, từ trong đó nhìn trộm sắc mặt của Boss nhà mình.
Ánh sáng trong khoang xe vô cùng tối, Ngôn Độ rũ mắt, khuôn mặt chìm vào vũng bùn hắc ám bị ánh sáng lạnh của màn hình điện thoại chiếu sáng vài phần, cực kỳ hung ác nham hiểm.
Một lúc lâu, ngón tay của Ngôn Độ quẹt về phía bên trái, mặt không biểu cảm trực tiếp từ chối. Đem điện thoại trả lại cho Archin.
Tống Khâm một tay điều khiển tay lái, một tay cầm điện thoại, không nói gì.
Trong xe khó tránh yên tĩnh.
Ở bên đây, Hàn Cẩm Thư nhìn thấy sắc mặt của Ngôn Độ lạnh lùng lại nhìn thấy tâm trạng của Tống Khâm dường như có chút bất an, trong nháy mắt hoá thân thành con tra không tìm được dưa trong vườn, vô cùng hoang mang: “Hai người làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? Em bỏ lỡ điều gì rồi?”
Âm thanh của Hàn Cẩm Thư vừa nói xong, tiếng điện thoại lại vang lên. Lần này vẫn là điện thoại của Archin, nhưng mà người gọi đến đổi thành Frans.
Tống Khâm nghe điện thoại, vì để thuận tiện lái xe, tay tiện tay mở chế độ loa ngoài.
Trong khoang xe yên tĩnh, tiếng của trợ lý Frans vang lên, ngữ khí rất lạnh lùng: “Đến Lăng Thành chưa.”
Tống Khâm: “Ừm.”
“Sắp xếp cho Boss và Cẩm Thư tiểu thư xong.” Frans nói: “Có thể hôm nay anh cần ra ngoài một chuyến, thức khuya một đêm.”
Tống Khâm hỏi: “Ai muốn gặp tôi.”
Frans: “Đa Thọ Phật. Không ngoài dự đoán, tôi đoán bên đó đã tìm tới anh rồi.”
“Gọi điện tới rồi, không bắt máy.” Tống Khâm nói xong, cảm thấy không hiểu: “Sao Đa Thọ Phật muốn gặp tôi?”
“Có phải anh ở Naypyidaw xung đột với người khác không?” Giọng điệu của Frans lạnh lẽo mang theo vài phần chế nhạo.
Tống Khâm trả lời: “Có chuyện này.”
Frans thở dài một tiếng, nói: “Tên tiểu tử Miến Điện bị anh phế mất cánh tay là đàn em dưới trướng của Đa Thọ Phật.”
Tống Khâm im lặng một lúc, trả lời: “Biết rồi.”
Trước khi Frans tắt máy dường như lại nhớ đến điều gì đó, nói: “Đa Thọ Phật không phải là người dễ đối phó. Tối nay anh quá đó kính rượu, xin lỗi một tiếng, chuyện này xem như bỏ qua. Dù sao cũng đừng để cho Hàn tiểu thư phát hiện. Boss duy trì hình tượng chính phái ở trước mặt Hàn tiểu thư cực khổ, chặt chẽ trôi chảy, vô cùng không dễ dàng, chúng ta là cấp dưới không thể huỷ đài của anh.”
Tống Khâm: “...”
Hàn Cẩm Thư ở bên cạnh thoải mái nghe hết toàn bộ loa ngoài: “...”
Hàn Cẩm Thư:???
Hai giây sau, lại nghe thấy Frans ở đầu dây bên kia cuối cùng muộn màng phản ứng lại gì đó, hỏi: “Ồ, đúng rồi! Archin, bây giờ Boss có ở cùng với anh không?”
Tống Khâm có chút buồn bực, chân mày in dấu sẹo hơi cau, đang muốn trả lời đã nghe thấy Boss nhà bọn họ vô cùng lạnh lùng mở miệng, cắt ngang suy nghĩ lảm nhảm của Frans.
Ngôn Độ lạnh giọng: “Hẹn gặp ở đâu?”
Frans ở xa ngàn dặm: “...”
Frans mắc kẹt ít nhất một phút, mới ngơ ngẩn nặn ra một cái địa chỉ: “Benjamin, quán bar dưới lòng đất.”
Một giây sau điện thoại liền cúp.
Thành phố Ngân Hà tổng bộ Ngôn thị ở bên đây.
Frans: “...”
Trợ lý Frans cầm điện thoại hoá đá thành vụn: Xong rồi.
Boss trăm ngàn cay đắng ở trước mặt vợ mình duy trình hình tượng chính phái bị mấy câu nói hời hợt qua loa của bản thân làm cho sụp đổ rồi.
Còn tiền đồ của anh Frans Garcia vốn dĩ quang minh rực rỡ cũng bị tự tay bản thân huỷ hết rồi.
Trợ lý Frans sợ hãi, thậm chí muốn lập tức bỏ chạy về nước. Anh nghĩ chuyện đầu tiên Boss từ Lăng Thành trở về, có thể chính là giết chết đồng đội heo thân tín này.
Nghĩ đến đây, Frans tuyệt vọng nắm lấy mái tóc xoăn vàng dày đặc của bản thân, im lặng chảy nước mắt, nội tâm gào thét: A!!!
*
Ở bên này, Hàn Cẩm Thư đã hoàn toàn mờ mịt rồi. Cô nhìn khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng của Ngôn Độ lại nhìn cái ót của Tống Khâm ở phía trước, sau cùng lại lần nữa nhìn về phía Ngôn Độ.
Cô phát hiện ra nghi vấn: “Vừa nãy, trợ lý Frans đang nói gì vậy?”
Ngôn Độ nghe vậy, nghiêng mắt thong thả nhìn cô một cái: “Anh không nhớ lầm thì toàn bộ quá trình vừa nãy Frans nói tiếng Trung Quốc.”
Hàn Cẩm Thư: “...”
Hàn Cẩm Thư: “Không, ý của em là cái gì mà xung đột ở Naypyidaw, cái gì phế cánh tay của người khác còn có cái gì mà Đa Thọ Phật. Đó là cái gì vậy?’
Ngôn Độ co ngón trỏ lại, gõ nhẹ trán cô một cái: “Cô gái nhỏ nhà lành, lòng hiếu kỳ nhiều quá không phải chuyện tốt.”
“Ai nhỏ?” Hàn Cầm Thư trừng mắt: “Em cách mười tám đã qua chín năm rồi, em trưởng thành rồi.”
Ngôn Độ nghe thấy vậy, ánh mắt tự nhiên từ trên mặt cô di chuyển xuống, dừng lại ở dưới xương quai xanh trắng như tuyết mảnh khảnh, không nói gì cả.
“...” Hàn Cẩm Thư chú ý đến nơi ánh mắt của Ngôn Độ tập trung. Hai má đỏ bừng, tức đến nổi đưa tay nâng mặt anh lên, đẩy sang bên cạnh, đè thấp giọng trách mắng: “Không được nhìn bậy.”
Lúc này, Tống Khâm ở buồng lái cân nhắc giây lát, đột nhiên nói: “Ngôn tổng, chuyện bản thân tôi rước lấy bản thân sẽ tự xử lý, tôi đưa ngài và Cẩm Thư tiểu thư về khách sạn nghỉ ngơi trước.”
Ngôn Độ giống như không nghe lời của Tống Khâm nói.
Anh câu tay một cái, kéo cả cơ thể nhỏ nhắn của Hàn Cẩm Thư vào trong lòng, cúi đầu hôn chóp mũi thẳng của cô. Thấp giọng hỏi cô: “Tiểu thư Thư Tình, biết đặc sản của Lăng Thành là gì không?”
Hàn Cẩm Thư lắc đầu: “Không biết.”
“Cũng đúng.” Ngôn Độ lười nhác công khóe môi lên, ngoài cười nhưng trong không cười: “Dẫn bạn nhỏ trên mạng của nhà anh đến một chuyến Lăng Thành, không gặp một chút bọn đầu trâu mặt ngựa thì không thể nói gì được nữa.”
*
Mấy phút sau, Hàn Cẩm Thư theo Ngôn Độ đến trước cửa “quán bar dưới lòng đất” mà Frans nói.
Ở Lăng Thành này, do nhiều yếu tố, người có tiền cũng không nhiều nhưng khoảng cách giàu nghèo vông cùng lớn.
Chỉ cách khu ổ chuột hai con đường, là câu lạc bộ đêm cao cấp nhất của toàn thành phố - Benjamin.
Nơi đây ăn chơi trác táng ngập trong vàng son, không thiết kế ngưỡng cửa, không có sự hạn chế của địa vị xã hội và thân phận, chỉ cần trả tiền nổi, ăn mày hoàng đế đối xử bình đẳng.
Trước cửa có hai người lực lưỡng khôi ngô, khuôn mặt lạnh lùng. Tống Khâm lên trước thì thầm một câu, không biết nói gì, thoáng chốc khuôn mặt của đối phương đổi thành một nụ cười nịnh nọt cười làm lành, lễ độ cung kính dẫn nhóm Ngôn Độ vào trong cửa lớn.
Ở đây lầu một là khu vực chi phí thấp nhất, giống như các quán bar thông thường, ở giữa là sàn nhảy, DJ đánh đĩa có nam có nữ, nam thì thời thượng tuấn tú, nữ thì thân hình nóng bỏng, âm thanh nhịp trống rất nặng.
Hàn Cẩm Thư ở bên cạnh Ngôn Độ ngắm nhìn bốn phía, chỉ nhìn thấy ghế dài ở quầy bar không còn chỗ trống, các khách hàng có già cũng có trẻ, thế giới lả lướt.
Chưa đi được hai bước, một đám người tiến lên trước mặt đón. Nam nữ, chừng bốn năm người.
Người dẫn đầu mặt bộ vest màu xám đậm, từ nhỏ Hàn Cẩm Thư đã ngâm trong hàng hiệu lớn lên, vừa nhìn đã nhận ra giá của chiếc áo này không rẻ. Nhìn xong trang phục mới nhìn khuôn mặt ở phía trên cà vạt.
Chỉ nhìn thấy tuổi tác của người này khoảng năm mươi tuổi, trong tay cầm một cây xì gà, mặt vuông mũi tẹt, mặt mày hồng hào. Nhìn thấy Ngôn Độ, trên mặt đối phương tức khắc triển khai một nụ cười xán lạn, nói: “Ngôn tổng đại giá quang lâm, đúng thật là vẻ vang cho tiệm hèn này!”
Người này đang nói, muốn đưa tay lên bắt tay với Ngôn Độ.
Sắc mặt Ngôn Độ hờ hững, không nói chuyện, Tống Khâm ở bên cạnh lại trầm mặc đi lên phía trước, ngoài miệng cười như không cười: “Đào Lão. Quy tắc của tứ thiếu ông nên biết.”
Hai câu ngắn ngủi, lực uy hiếp lại thật.
Động tác của Đa Thọ Phật cứng đờ nhưng cũng không lộ ra vẻ buồn bực, vẫn là diện mạo cười tủm tỉm đó: “Ôi, lớn tuổi rồi trí nhớ kém, quên rồi quên rồi! Ngôn tổng anh mắc chứng sạch sẽ sao! Ha ha ha…” Nói xong ánh mắt chuyển một cái, nhìn sang Hàn Cẩm Thư ở bên cạnh Ngôn Độ: “Người đẹp này là..”
Ngôn Độ hờ hững cười một cái: “Phu nhân của tôi.”
“Ồ, chào Ngôn phu nhân.”
Đa Thọ Phật oai phong một cõi hơn mười mấy năm, là người tinh ranh trong số người tinh ranh. Ông và Ngôn Độ liên lạc mấy lần, biết chủ nhân nhà họ Ngôn này trước sau như một thủ đoạn độc ác mất hết tính người, đắc tội không nổi, cũng không có suy nghĩ sâu xa. Trường hợp hôm nay, Ngôn Độ dẫn theo một cô gái đến là có ý gì, chỉ là nhìn Hàn Cẩm Thư cười híp mắt thuần thục nói: “Tôi và Ngôn tổng là bạn bè cũ, phu nhân nhìn tôi thuận mặt thì cứ theo mọi người gọi tôi tiếng Đào Lão. Nếu nhìn tôi không thuận mắt thì cũng có thể gọi tôi là lão già thối. Ha ha, tôi là lão đầu hỏng việc này, hiền hòa nhất rồi!”
Ông già này, bề mặt biểu hiện bình dị dễ gần gũi áo mũ chỉnh tề, thật ra bụng bồ dao găm, vừa nhìn đã biết không phải người tốt rồi. Hàn Cẩm Thư nhìn thấy rõ không nói toạc cười cười: “Đào Lão chào ông.”
“Ồ, hôm nay quên xem hoàng lịch, là ngày đại hỷ gì, nhiều bạn bè của đều đến chỗ của tôi ủng hộ.” Đa Thọ Phật vừa nói vừa hút một hơi xì gà, chào hỏi nói: “Đi đi đi, về phòng hạng sang, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
Phòng hạng sang mà Đa Thọ Phật nói, vị trí ở tầng một dưới đất của quán bar này.
Trong lòng Hàn Cẩm Thư dâng lên tia bất an, hơi ngước mặt, dùng ánh mắt nghi vấn với Ngôn Độ: Rốt cuộc những người này là ai? Chúng ta đến đây để làm gì?
Ngôn Độ ôm chặt eo của cô, không có cho cô câu trả lời, chỉ cúi đầu xuống ở bên má của cô hôn một cái trấn an.
Cửa phòng hạng sang mở ra.
Bồng lai có khác. So với nhạc dạo bàn tơ động của quán bar hoàn toàn không giống, phòng hạng sang này quả thật rất “sang chảnh”, diện tích rất lớn, không gian rộng rãi, bình phong đặt ngang cửa, bên trên treo tranh thuỷ mặc mai lan trúc cúc, lò tai thú, đốt trầm hương, vô cùng cổ xưa.
Vòng qua bình phong, Hàn Cẩm Thư ở bên cạnh Ngôn Độ nâng mi mắt lên, lúc này mới chú ý tới, ngoài trừ đoàn người của Đào Lão, trong căn phòng này còn có những người khác. Có lẽ một đám khách quý khác đến sớm hơn so với bọn họ.
Sofa gỗ đỏ hai bên của căn phòng, bốn người thanh nhiên cao to thân hình lực lưỡng đứng ở bên cạnh, ai cũng áo vest giày da, thần sắc lạnh lùng mà cung kính. Vị trí chủ ở chính giữa sof
a gỗ đỏ là một người đàn ông bộ dạng uể oải đang ngồi.
Một người đàn ông vô cùng trẻ.
Ăn mặc chỉn chu giống nhau. Áo khoác vest màu đen chỉ thuận tiện vắt ở bên cạnh, chỉ mặc một cái áo sơ mi màu nhạt, không có đeo cà vạt, cổ áo hơi mở ra, lộ ra một mảng da ngực nhỏ màu trắng lạnh.
Người đàn ông cúi đầu, vừa nhai kẹo cao su vừa vô cùng buồn chán chơi một trò chơi mạng trên điện thoại. Ở trên mu bàn tay của một tay khác của anh ta, có thể thấy lờ mờ một vết sẹo cũ lâu năm, giống như là vết tích đạn sau khi trực tiếp xuyên qua xương thịt để lại.
Tiếng bước chân hiếm hoi từ xa đến, dường như làm phiền đến nhã hứng chơi game của anh ta, anh ta mới miễn cưỡng vươn mí mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo pha lẫn chút bực mình, nhìn ra phía cửa.
Bởi vì cái ngẩng đầu này, cuối cùng Hàn Cẩm Thư nhìn rõ khuôn mặt của người này.
Trong phút chốc, cho dù thường xuyên bị dung mạo tuyệt sắc của Ngôn Độ tiêm nhiễm, cô cũng không nhịn được kinh ngạc lần nữa.
Ngũ quan của người đàn ông trẻ tuổi sâu sắc, sóng mũi cao thẳng, một anh công tử sống sờ sờ không tiếc lăn lộn trong tranh dân quốc cũ. Hai mắt đen nhánh hẹp dài, cho dù đặt mình vào khoảng không gian sáng sủa này, cũng không chiếu vào trong một chút ánh sáng vụn vặt. Cả người chán nản uể oải, không chút kiêng nể gì cả.
Hàn Cẩm Thư chớp chớp mắt.
Ma sai quỷ khiến suy nghĩ, thì ra Ngôn Độ nói dẫn cô đến xem đầu trâu mặt ngựa là thật. Trước có đám người của Đào Lão là ngưu ma rắn. Anh soái ca siêu cấp này chính là “thần” đó.
Cô không khỏi hiếu kỳ, nhân vật thần tiên này là ai?