Ngôn Độ biết thẻ ước nguyện thủ công này của Hàn Cẩm Thư đương nhiên không phải làm riêng cho anh. Ngày Quốc tế Thiếu nhi năm trước, anh đi Paris công tác, Hàn Cẩm Thư và Du Thấm cùng nhau đưa Lương Thừa Thừa đi Disneyland chơi. Khi đó cô đã hóa trang thành ông già Noel và tự tay vẽ một tấm thẻ ước nguyện tặng cho cháu trai.
Hôm đó cô chơi rất vui vẻ, buổi tối còn đăng trạng thái lên Wechat, hình như là chín tấm ảnh.
Ngôn Độ nhớ rất rõ ảnh thẻ ước nguyện này là tấm thứ bảy trong số chín tấm ảnh kia, trong bức ảnh đó còn có bánh và đồ uống.
Năm ngoái vẽ tặng cho cháu trai, vậy mà năm nay còn chụp tặng cho anh. Cháu trai thì được hàng thật, còn anh lại chỉ được một tấm hình.
Đúng là làm cho có lệ.
Mười giây im lặng trôi qua, Ngôn Độ trả lời một ký hiệu:.
Một nơi khác trong thành phố.
Bên phía Hàn Cẩm Thư, khung thoại nhảy ra một dấu “.”, đầu óc cô quay cuồng toàn dấu hỏi chấm… trái tim của bạo quân đúng là như kim đáy biển. Xin hỏi trả lời một dấu chấm câu là ý gì?
Cô nghiêm túc cân nhắc một lúc, quyết định bẩm báo sự thật, vì thế soạn tin nhắn khác trả lời: Em và chị họ đang ở cửa hàng Hermès tại trung tâm thương mại KIKO, vốn dĩ định chọn quà tặng cho anh, kết quả lại gặp Giang Lộ của Á Sĩ. Cô ta và chị họ em thích cùng một chiếc túi. Anh có thể giúp em tra xem hạn mức tiêu dùng của anh năm nay được không?
Suy nghĩ của Hàn Cẩm Thư rất đơn giản.
Thương hiệu này xếp thứ tự khách hàng ưu tiên dựa vào hạn mức tiêu dùng trong năm, mà Ngôn Độ đã tặng cho cô rất nhiều túi da quý hiếm. Nếu anh xếp hạng cao hơn Giang Lộ, vậy thì Du Thấm có thể dùng danh nghĩa của Ngôn Độ để mua chiếc túi kia. Tin nhắn gửi đi nhưng đối phương vẫn trì hoãn không hề trả lời.
Hàn Cẩm Thư đợi vài phút càng thêm sốt ruột, hoảng hốt gửi thêm tin nhắn nữa:
[??? Ngôn Độ Ngôn Độ, anh có tra được không?]
Vừa gửi xong tin nhắn, phía Giang Lộ lại hành động. Cô ta ném chiếc túi màu tím nhạt cho SA bên cạnh, còn bản thân kéo Lương Hàn Lâm thảnh thơi đi dạo trong cửa hàng, hỏi: “Mùa này có sản phẩm gì mới?”.
Hạn mức tiêu dùng hàng năm của Giang Lộ ở cửa hàng này đều từ 5 triệu tệ trở lên, nằm trong ba người tiêu dùng cao nhất, vì thế cửa hàng trưởng cũng đặc biệt tới phục vụ cô ta.
Nghe vậy, SA cửa hàng trưởng tươi cười, tha thiết nói: “Giang tiểu thư, hôm nay cửa hàng chúng tôi vừa về mẫu túi Kelly và KangKang mới, màu sắc rất đẹp. Cô có muốn xem không ạ?”.
“Nhìn thử xem sao, nếu thích thì mua mấy chiếc”.
Nghe thấy cuộc hội thoại của hai người đó, Du Thấm không vui, hỏi SA bên cạnh, “Hôm qua tôi nhắn Wechat hỏi cô, cô nói sản phẩm vẫn chưa về đến cửa hàng. Vì sao tôi hỏi thì không có mà người khác hỏi lại có rồi?”.
SA của Du Thấm là một cô gái trẻ tuổi tóc ngắn, nghe vậy tỏ vẻ khó xử, ấm ức tới mức chực òa khóc, ấp úng trả lời: “Tôi, tôi cũng cũng mới biết những sản phẩm mới đã đó về hàng, thật sự… thật sự xin lỗi…”.
Đôi mắt tròn to của cô gái đã ửng đỏ, vẻ mặt buồn bã không giống như đang giả vờ.
Hàn Cẩm Thư nhìn cô gái trẻ trước mắt, sau đó lại nhìn sang cửa hàng trưởng như muốn dán hai chữ “khôn khéo” trên mặt ở phía xa, ngẫm nghĩ một lát cũng hiểu.
Sản phẩm mới của Hermès xưa nay luôn là mục tiêu được tranh giành, các phu nhân nhà giàu thích dùng những chiếc túi mùa mới để đua đòi, thể hiện thân phận. Dĩ nhiên, cửa hàng trưởng giấu chuyện hàng mới đã về để giữ cho khách hàng của mình, tăng doanh thu bán hàng của bản thân.
Cửa hàng trưởng mang đến mấy chiếc túi mới nhất, đon đả đưa Giang Lộ xem hàng.
Giang Lộ chọn chưa đầy vài giây đã nói: “Không tệ, gói tất cả lại đi”.
Cô ta vừa dứt lời, SA cửa hàng trưởng vui vẻ ra mặt, xác định lần nữa với Giang Lộ: “Tất cả sao ạ?”.
“Ừm”. Giang Lộ phẩy tay, dường như bỗng nhiên nhớ ra gì đó. Cô ta “A” một tiếng, xoay người nhìn Hàn Cẩm Thư và Du Thấm đứng cách đó không xa, cố ý nói: “Suýt nữa thì quên, hai vị tiểu thư kia hình như cũng đến mua túi thì phải?”.
Sắc mặt Du Thấm khó coi cực điểm, lạnh mặt không lên tiếng, coi Giang Lộ chỉ là không khí.
Giang Lộ thấy hết sự phẫn nộ và bất lực trong mắt Du Thấm, thở dài ra vẻ bố thí: “Thôi vậy, tôi không lấy chiếc túi da màu đen và màu xanh nước biển kia nữa, hỏi cô ta xem có thích không”.
Lời nói châm chọc như chứa hàng nghìn mũi dao thật sự rất quá đáng.
Lúc này, Hàn Cẩm Thư lạnh lùng bật cười.
Khi còn là một cô bé, cô là người có cá tính rất mạnh, kiêu ngạo và thích thể hiện. Lớn thêm vài tuổi, cô đã biết kiềm chế hơn rất nhiều, trở thành người thích dĩ hòa vi quý. Nhưng Giang Lộ lại liên tục khiêu khích Du Thấm khiến cô không thể nhịn được nữa.
Hàn Cẩm Thư thật sự không hiểu, vì sao một kẻ đầu têu phá hoại hạnh phúc của người khác lại có thể trơ trẽn hiên ngang như vậy.
“Giang tiểu thư”. Hàn Cẩm Thư đột nhiên lên tiếng, ngữ khí ôn hòa.
Giang Lộ nghe tiếng, đưa mắt sang nhìn, đánh giá Hàn Cẩm Thư hết một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt mang theo sự coi thường và khinh miệt.
Giang Lộ biết Du Thấm và Hàn Cẩm Thư là chị em họ, một nhà mở công ty sản xuất rượu, một nhà kinh doanh trang sức cao cấp, là hào môn bậc trung trong giới, nhưng đặt trước nhà họ Giang thì chẳng đáng là gì.
Giang Lộ khom lưng, ung dung ngồi xuống một góc ghế sô pha.
SA thông minh lập tức bày điểm tâm và trà chiều.
“Chào Hàn tiểu thư”. Giang Lộ vắt chéo chân ưu nhã, nhỏen miệng cười với Hàn Cẩm Thư nhưng lời nói không giấu nét trào phúng: “Nghe nói cô làm trong ngành thẩm mỹ, rất nhiều minh tinh đều sửa mặt ở chỗ cô”.
“Cảm ơn lời khen của bạn bè”. Hàn Cẩm Thư cũng kéo Du Thấm ngồi xuống, một tay chống cằm, nhìn thẳng vào Giang Lộ, “Mọi người nói kỹ thuật của tôi cũng không tệ lắm”.
Vừa nói, Hàn Cẩm Thư đã quan sát kỹ Giang Lộ một lần, đột nhiên nói: “Mũi của Giang tiểu thư chắc là làm mấy năm trước phải không? Lấy sụn tai để làm?”.
Giang Lộ: “…”.
Giang Lộ hơi khó chịu bưng ly cà phê lên uống một ngụm, liếc mắt nhìn Lương Hàn Lâm gần đó, thanh giọng nói nhưng không che giấu được chột dạ, “Cô nói bậy gì đó? Tôi không hề sửa gì hết”.
“Vậy sao?”.
Hàn Cẩm Thư chớp mắt, “Hiệu quả tạm thời của sụn tai đúng là khá tốt nhưng lại dễ bị ảnh hưởng. Tôi thấy chóp mũi của cô biến dạng, còn tưởng cô bị bác sĩ thẩm mỹ trước đây lừa, nếu cô không chỉnh thì chắc là do tôi nhìn nhầm rồi”.
Nghe vậy, Giang Lộ vô cùng hoảng hốt, vô thức sờ mũi theo bản năng, gặng hỏi: “Chóp mũi của tôi biến dạng? Cô có ý gì?”.
“Lấy sụn tai làm mũi, nếu bác sĩ không đủ kỹ thuật thì rất có thể khiến mũi không đủ lực để chống đỡ, về sau toàn bộ phần chóp mũi sẽ bị gục xuống như phù thủy. Giang tiểu thư đây nhan sắc tự nhiên, không cần lo lắng”.
Giang Lộ: “Vậy… vậy nếu đã làm mũi sau đó bị gãy thì phải làm sao?”.
“Đương nhiên là phải chữa trị”. Hàn Cẩm Thư xòe tay ra, “Hơn nữa chữa trị cũng rất khó khăn, yêu cầu kỹ thuật của bác sĩ phải cực kỳ cao. Tỷ lệ thất bại khi làm giải phẫu vùng mũi là cao nhất, chỉ sơ ý liền có thể dẫn đến khách hàng bị hủy dung. Khắp cả nước ta hiện nay cũng chỉ có một bác sĩ chưa từng thất bại, chỉ một mà thôi”.
Giang Lộ lo sợ nhưng vẫn tò mò hỏi: “Là ai?”,
Hàn Cẩm Thư ăn một miếng bánh mousse: “Tôi”.
Giang Lộ: “…”.
Giang Lộ liếc mắt nhìn phía Lương Hàn Lâm. Lương Hàn Lâm lại không có mặt mũi đối diện với Du Thấm nên đứng rất xa, để một SA giới thiệu thắt lưng cho anh ta.
Giang Lộ thấp giọng, nói với Hàn Cẩm Thư: “Nếu sau này tôi có nhu cầu có thể liên hệ với cô chứ?”.
Hàn Cẩm Thư lắc đầu: “Không thể”.
Giang Lộ khó hiểu: “Vì sao?”.
Hàn Cẩm Thư khẽ mỉm cười: “Tôi chỉ chữa cho người thôi, còn cô chắc phải đi tìm bác sĩ thú y”.
Giang Lộ: “…”.
“Phụt…”. Du Thấm bên cạnh nghe thấy không nhịn được bật cười, tiếp đó che miệng cười bò trên sô pha.
Ngay cả mấy SA bên cạnh cũng không nhịn được, quay đầu cười kín đáo, có thể thấy bả vai không kìm được mà run lên.
Giang Lộ bị vả mặt, tức giận tím mặt, tức tối dặn dò: “Đưa tất cả đồ tôi mua đến nhà tôi”, nói xong lập tức đứng dậy muốn đi.
Nhưng đúng lúc này, SA cửa hàng trưởng kia lại đi tới, vẻ mặt phức tạp, nói với Giang Lộ: “Xin lỗi Giang tiểu thư, cô không thể lấy những chiếc túi đó được”.
Giang Lộ không hiểu nguyên nhân: “Ý gì đây?”.
Cửa hàng trưởng nói: “Có một vị khách đã đặt tất cả túi mà cô mua”.
“Ha?”. Giang Lộ bực bội cười khẩy, tất cả sự kiêu kỳ thanh cao phút chốc đã biến mất không còn dấu vết, hung dữ nói: “Mỗi năm tôi tiêu bao nhiêu tiền ở chỗ các người, vậy mà giờ cô nói hôm nay tôi không được lấy chiếc túi mà tôi thích? Đầu óc cô có phải úng nước rồi không?”.
Cửa hàng trưởng tươi cười khách sáo: “Giang tiểu thư, cô cũng biết quy tắc của thương hiệu chúng tôi, mong cô hiểu cho. Đợi những sản phẩm mới tiếp theo về cửa hàng, tôi sẽ báo cho cô đầu tiên”.
Giang Lộ cao giọng thêm mấy lần, tức giận đến nỗi da mặt cũng tái đi: “Tôi là bạn với quản lý của cô, cô cứ đợi đấy cho tôi, tôi lập tức gọi điện khiếu nại!”.
“Không cần đâu Giang tiểu thư”.
“Cô nói cái gì?”.
Cửa hàng trưởng trả lời: “Quản lý đã gọi điện cho tôi hai phút trước, nói có khách muốn mua tất cả túi để tặng cho vợ mình”.
Giang Lộ sững sỡ tại chỗ.
Trái lại, Hàn Cẩm Thư và Du Thấm đều có vẻ chưa tiêu hóa được câu chuyện. Hai người chị nhìn em, em nhìn chị, ánh mắt khó hiểu, không kịp đoán xem vị nào lại có lòng tốt làm ra chuyện vui vẻ như vậy, nhưng hai người nhanh chóng đã có câu trả lời.
Hai SA ăn vận chỉnh tề xinh đẹp xách theo mấy chiếc túi màu cam siêu lớn chậm rãi đi tới trước mặt hai người.
Hàn Cẩm Thư:?
Du Thấm:?
Giang Lộ:?
“Xin hỏi vị nào là Hàn Cẩm Thư tiểu thư?”. Cửa hàng trưởng cung kính hỏi.
Hàn Cẩm Thư lập tức lên tiếng: “Là tôi”.
“Đây là quà mà chồng cô tặng cho cô”. Cửa hàng trưởng tươi cười niềm nở, “Tổng cộng bảy chiếc túi, mời cô kiểm tra lại một lần. Nếu không có vấn đề gì, cô có thể để lại địa chỉ, sau đó chúng tôi sẽ cử chuyên gia gửi đồ đến cho cô”.
Hàn Cẩm Thư: “.”
Giang Lộ là cành vàng lá ngọc, là thiên kim gia tộc lớn, đời này chưa từng bị chọc tức đến như vậy. Cô ta giậm chân tức giận, nghiến răng nghiến lợi bỏ đi. Lương Hàn Lâm đang xem thắt lưng căn bản không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết đuổi theo ra khỏi, lúc ra ngoài còn chần chừ quay đầu lại nhìn thoáng qua Du Thấm.
Du Thấm coi anh ta như không khí, ngay cả liếc một cái cũng lười.
Lương Hàn Lâm hậm hực nhanh chóng đuổi theo Giang Lộ.
“Lộ Lộ, Lộ Lộ! Làm sao vậy?”. Lương Hàn Lâm giữ cánh tay Giang Lộ, nhíu mày khó hiểu, “Em không xem nữa à?”.
“Xem cái rắm! Tức chết đi mất!”. Giang Lộ tức giận đến mức chửi tục, hoàn toàn không giữ hình tượng. Cô ta nhìn Lương Hàn Lâm, oán giận hỏi: “Em họ vợ cũ của anh, chồng của cô ta là ai?”.
Lương Hàn Lâm lắc đầu, nói: “Không biết. Bọn họ tổ chức hôn lễ ở một hòn đảo trên Thái Bình Dương, chỉ mời vài người bạn rất thân. Anh đã nói với em, cô em họ kia không thích anh, Du Thấm không cho anh đi”.
Giang đại tiểu thư tức điên, suýt nữa thì ngất xỉu, buột miệng mắng mỏ không buồn lựa lời: “Sao tôi lại nhìn trúng cái thứ như anh chứ!”.
…
Hàn Cẩm Thư tặng chiếc túi da cá sấu Birkin màu tím nhạt mà Du Thấm thích cho cô ấy.
Vốn dĩ Du Thấm muốn từ chối nhưng không thể không nhận sự nhiệt tình của Hàn Cẩm Thư, cuối cùng đành phải nhận lấy. Hai người rời khỏi trung tâm thương mại, đi về hai hướng khác nhau.
Sau khi chào tạm biệt Du Thấm, Hàn Cẩm Thư lấy di động mở Wechat, vào khung thoại có ảnh đại diện màu đen, đang cân nhắc định nhắn gì đó cảm ơn Ngôn Độ thì bỗng nghe thấy tiếng còi xe bíp bíp hai tiếng vang lên.
Hàn Cẩm Thư ngẩng đầu lên.
Một chiếc Aston Martin màu đen dừng ở bên đường, cách cô không đến mười mét. Thân xe bóng loáng mới tinh, ngay cả những đường rãnh trên lốp xe cũng chưa bị rắt bụi, khắp nơi đều toát ra vẻ tôn quý giàu sang.
Ánh mắt Hàn Cẩm Thư đảo qua biển số xe, lập tức sững sờ kinh ngạc, do dự vài giây mới mở cửa ghế sau xe.
Cửa xe mở ra, làn khí thoang thoảng mùi gỗ mun mát lạnh lập tức tràn ngập hơi thở của cô.
Hàn Cẩm Thư khom lưng, nhướng mắt nhìn vào bên trong. Ngôn Độ ngồi trong xe, sắc mặt bình thản, tay trái bật rồi lại tắt một chiếc bật lửa, tay phải cầm di động.
Vội vàng nhìn thoáng qua, Hàn Cẩm Thư chú ý tới hình như màn hình di động của Ngôn Độ đang là giao diện Wechat.
Cô chưa kịp nhìn thêm thì đối phương đã tắt phụt màn hình.
“Sao anh lại tự đến thế này?”. Hàn Cẩm Thư tò mò hỏi.
Ngôn Độ hờ hững đáp lại: “Có người gửi tin nhắn cho anh, muốn anh tới cứu gấp”.
Hàn Cẩm Thư ngây người, hỏi tiếp: “Nếu đã tới rồi thì sao lại không vào trong?”.
Ngôn Độ: “Thấy em rất nhập tâm ra oai với người ta, sợ ảnh hưởng đến năng lực phát huy của em”.
Hàn Cẩm Thư im lặng, thầm nghĩ bạo quân bỗng nhiên hiểu ý như vậy, chả lẽ sắp có bão lớn.
Hàn Cẩm Thư ngồi ngay ngắn trong xe, yên tĩnh một lúc, nhìn trước nhìn sau nhìn trái nhìn phải như con lật đật, cuối cùng mới nghiêng người sát về phía Ngôn Độ, ngữ khí nghiêm túc: “Hôm nay cảm ơn anh nhé”.
Cô vừa dứt lời, Ngôn Độ liếc mắt nhìn cô. Đôi mắt đen nhánh chậm rãi quét qua Hàn Cẩm Thư, không hề bỏ sót dù chỉ một cọng tóc. Sau đó, anh bỗng nhiên vươn bàn tay phải đến trước mặt Hàn Cẩm Thư.
Hàn Cẩm Thư khó hiểu nhìn bàn tay to lớn nhưng đường nét xinh đẹp của Ngôn Độ, lại nhìn sang anh hỏi: “Gì thế?”.
Ngôn Đọ: “Đồ đâu”.
Hàn Cẩm Thư: “A?” Đồ gì?
Ngôn Độ yên lặng ba giây, mở màn hình di động, lướt tới lịch sử trò chuyện, phóng to cho cô xem. Hàn Cẩm Thư nhìn chăm chú, thấy được tin nhắn cô gửi cho anh trước đó không lâu, cô viết: Em và chị họ đang ở cửa hàng Hermès tại trung tâm thương mại KIKO, vốn dĩ định chọn quà tặng cho anh…
Trong đó, anh còn cẩn thận gạch màu đỏ dưới chữ “quà tặng” để nhấn mạnh trọng điểm.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
“Chẳng phải em nói mua quà cho anh ư”. Ngôn Độ lạnh mặt hỏi, “Quà đâu”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hai mắt Hàn Cẩm Thư trợn tròn.
Một là vì Hàn Cẩm Thư hoàn toàn quên mất chuyện phải mua quà cho Ngôn Độ. Hai là ở giao diện nhắn tin, cô thấy trên cùng của khung thoại có bốn chữ: Trái ngọt của tôi.
Hàn Cẩm Thư:?
Cô mù mờ không hiểu, buột miệng hỏi: “Vì sao anh lại ghi chú em là “Trái ngọt” chứ?”.
Thật kỳ lạ. Tên của cô cũng chẳng có loại quả gì, cũng chẳng có “ngọt”, nhũ danh cũng không phải. Anh rảnh đến mức nào mà đặt cho cô một cái tên chẳng hề liên quan.
Ngôn Độ trả lời: “Đây là một bài thơ của Trần Nghiêu Tẩu”.
“Thôi vậy, do em kiến thức hạn hẹp, nhưng bài thơ này thì liên quan gì đến em?”.
Lúc này, Ngôn Độ rủ mắt, không trả lời, đầu ngón tay thao tác trên di động vài giây, sau đó lại đưa máy đến trước mặt cô.
Hàn Cẩm Thư nhận di động, tò mò cẩn thận nhìn một lượt.
Chỉ thấy màn hình là nguyên văn bài thơ <> của Trần Nghiêu Tẩu, câu đầu tiên viết:
[Ngọt như mật đường, mềm dễ tan.]
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Bạo quân đúng là vô thường, máu lạnh nhưng lại thích ngọt.
Mà ghi chú anh dành cho cô cũng nồng nàn lãng mạn, bí hiểm mà cũng màu mè. Hai chữ ngọt và mềm dùng cho cô thật sự khiến người ta phải suy nghĩ miên man bất định.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, Hàn Cẩm Thư lập tức liên tưởng đến gì đó, vành tai muốn bốc cháy như lửa. Cô nghẹn lời, nhét trả điện thoại vào tay Ngôn Độ, rầu rĩ không muốn hé răng.
Thế nhưng tay lưu manh đốt lửa bên cạnh vẫn trưng dáng vẻ uy nghiêm lạnh lùng, ánh mắt quét qua gò má ửng hồng của cô. Anh lười biếng tựa ra sau, nhẹ nhàng ném một câu: “Có cần anh giải thích cặn kẽ cho em nghe không?”.