Nơi họ đến là một hội sở tư nhân, phong cách lâm viên kiểu Tô Châu, dọc đường đi là hành lang giả núi còn có ánh sáng bạc nơi chân trời, hơi có cảm giác ánh trăng mờ lượn quanh.
Hôm nay là sinh nhật Tiêu Diệc Sâm, nhóm họ có nơi cố định, đơn giản sẽ không đi ra ngoài gây chú ý.
Dù sao cũng đã qua cái tuổi lông bông phóng đãng ngỗ ngược, bây giờ mọi người đều ba mươi, không phải đã tiếp nhận sự nghiệp trong nhà thì cũng là đang chờ đợi tiếp nhận.
Cho dù trưởng bối không tận tâm chỉ bảo, họ cũng sẽ thu liễm.
Còn Hoắc Thận Ngôn anh luôn là người thần bí nhất trong nhóm này.
Anh cũng có bạn bè quen biết, nhưng đều là những người quen biết từ nhỏ, các đối tác kinh doanh được anh khoanh vùng trong một phạm vi khác, và không thể dễ dàng bước vào vòng tròn riêng tư của anh.
Nghê Cảnh Hề được anh dắt tay đi thẳng một mạch về trước, còn luôn nhìn trái nhìn phải.
Trước đây cô cũng từng đến vài lần, nhưng mỗi lần đến đều cảm thấy rất mới mẻ, vì ông chủ nơi này thường sẽ thay đổi tranh vẽ trên tường và vật trang trí, ngay cả các kiểu lồng đèn ở hành lang cũng đổi mới một loạt.
Đi mãi đến cuối hành lang, nhân viên phục vụ đi ở phía trước cung kính mở cửa ra thay họ.
Phòng bao này là phòng lớn nhất trong cả hội sở, vừa vào bên trong, khỏi nói rất sống động, hơn mười người có nam có nữ.
Vừa vào cửa trong phòng khách kê một cái bàn tròn cực lớn, bộ đồ ăn trên bàn lúc này sớm đã sắp xếp gọn gàng, chén đĩa bằng sứ trắng tinh xảo, và ly thủy tinh sáng lấp lánh.
Nhưng mọi người đều còn chưa ngồi vào bàn, mà đang đánh bài ở bàn chữ nhật kế bên.
Lúc này Tiêu Diệc Sâm vừa hay thắng một ván đang cười vui vẻ, vừa ngẩng đầu nhìn thấy cửa mở, Hoắc Thận Ngôn đi vào bên cạnh còn có Nghê Cảnh Hề.
Anh trước sững sờ, sau đó lập tức đứng dậy khỏi ghế, đi thẳng đến.
“Hôm nay anh thật vinh hạnh, vậy mà ngay cả Cảnh Hề của chúng ta cũng đến này.” Trong lòng Tiêu Diệc Sâm mặc dù có cảm giác chột dạ, nhưng trên mặt lại rất nhiệt tình.
Anh là bạn lớn lên từ nhỏ của Hoắc Thận Ngôn, Nghê Cảnh Hề lại là người vợ Hoắc Thận Ngôn cưới hỏi đàng hoàng, danh phận này để ở đây, anh sẽ không thất lễ với cô.
Nghê Cảnh Hề nhìn anh cười nói: “Em đến mà anh ngạc nhiên như vậy, lẽ nào anh vốn không định mời em?”
Tiêu Diệc Sâm sửng sốt, không ngờ mình lại để Nghê Cảnh Hề bắt bài, liền lắc đầu than: “Được rồi được rồi, bình thường một mình Thận Ngôn anh cũng đã không trị được cậu ta, em tha cho anh đi.”
“Sinh nhật vui vẻ, anh Diệc Sâm.” Nghê Cảnh Hề mỉm cười nói.
Tiêu Diệc Sâm bằng tuổi Hoắc Thận Ngôn, chỉ có điều nhỏ tháng hơn Hoắc Thận Ngôn, cho nên một tiếng anh này của Nghê Cảnh Hề cũng không gọi sai.
Nghe thấy câu chúc phúc của cô, Tiêu Diệc Sâm lập tức đưa tay ra cố ý nói: “Lúc này nên có một cái ôm chứ nhỉ.”
Tính cách của anh hoàn toàn trái ngược với Hoắc Thận Ngôn, kiểu tính cách hiền hòa hời hợt, gặp người ba phần cười là kiểu người vừa nhìn liền khiến bạn cảm thấy dễ ở chung.
Mà tướng mạo anh cũng thuộc kiểu tuấn tú, lại thích gọi bạn rủ bè, không nói đêm đêm sênh ca nhưng thường tụ tập thì là thật.
Trong vòng tròn anh em ở Thượng Hải, anh cũng xem như được tính là người số một.
Nghê Cảnh Hề nhìn anh, không tiến tới chỉ mỉm cười đứng im tại chỗ.
Ngược lại là Hoắc Thận Ngôn nhìn sang anh, trong mắt không có cảm xúc gì, nhưng lại hừ lạnh một tiếng, ý này rất rõ ràng, nếu anh thật sự dám ôm Nghê Cảnh Hề, Hoắc Thận Ngôn có lẽ có thể đánh gãy tay anh.
Tiêu Diệc Sâm bất đắc dĩ giơ hai tay lên: “Được rồi, đôi tay này của tao còn đang đợi lát nữa cắt bánh kem đấy.”
Hoắc Thận Ngôn nhàn nhạt nói: “Biết thì tốt.”
Anh không hề che giấu dục vọng chiếm hữu đối với Nghê Cảnh Hề ở trước mặt bọn Tiêu Diệc Sâm, nhóm bạn lớn lên từ nhỏ này, dù sao vợ anh người khác không thể nào động vào được.
Khóe miệng Nghê Cảnh Hề mím nhẹ nhìn sang, tầm mắt Hoắc Thận Ngôn đúng lúc chuyển về phía bên này, mắt đen âm trầm, không nhìn ra được cảm xúc.
Nhưng mà Nghê Cảnh Hề lại phì cười thành tiếng.
Bởi vì cô lại nhớ đến câu hỏi vừa rồi cô hỏi ở cửa, bây giờ xem ra, cô cũng thật sự không có nói sai.
Vị Hoắc tiên sinh này nhà cô, e rằng cũng thật sự là giấm chua thành tinh ngàn năm rồi.
Hoắc Thận Ngôn nhìn cô gái khuôn mặt hất lên vô cùng vui vẻ kia, liền đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì, cảm xúc trên mặt không rõ, nhưng lại trực tiếp kéo bàn tay cô qua, gãi gãi vào lòng bàn tay cô.
Nghê Cảnh Hề càng cười dữ dội hơn, lòng bàn tay cô hơi mẫn cảm.
Tiêu Diệc Sâm nhìn hai vợ chồng nhà này, quả thực muốn chọc mù mắt mình mà, đây con mẹ nó là khoe ân ái trước mặt anh đấy à? Đây chính là cách mà khách mời bọn họ đối xử với thọ tinh ư?
Quà không thấy đâu, thức ăn cho chó thì lại nhét đầy miệng anh trước.
Nhưng Hoắc Thận Ngôn đã đến, người đánh bài ở bên kia đều dừng lại.
Tiêu Diệc Sâm trực tiếp nói: “Đánh bài trước đi, thằng nhóc Hàn Chiêu còn chưa đến đâu.”
Bởi vì còn chưa đến đủ người, cho nên không vội lên món, cứ đánh bài trước giết thời gian vậy.
Hoắc Thận Ngôn lại không trực tiếp trả lời anh, mà nhìn Nghê Cảnh Hề cười nói: “Hay là em chơi nhé?”
Nghê Cảnh Hề biết đánh bài, bởi vì bà ngoại rất giỏi món này, cho nên từ nhỏ cô đã xem như là mưa dầm thấm đất, nên học khá giỏi.
“Em chỉ biết đánh mạt chược Thượng Hải thôi.” Nghê Cảnh Hề nói.
Tiêu Diệc Sâm liền nói: “Bài chúng ta đánh chính là mạt chược Thượng Hải, nào nào nào, con người Thận Ngôn đánh bài nghiêm túc lắm, anh không thích chơi với cậu ta.”
Người đàn ông trẻ ngồi đối diện cười nói: “Đúng, mà anh Thận Ngôn nhớ bài cũng ghê nữa.
Lần trước chúng ta đánh bài, ba nhà thua, chỉ mỗi anh ấy thắng.”
Nghê Cảnh Hề vừa ngồi xuống ghế, hai tay đã bày ra ở bàn bài, trên mặt cô mang theo chút ngạc nhiên: “Vậy làm thế nào đây, tôi đánh bài cũng không phải để tiêu khiển.
Tôi là vì thắng tiền mới ngồi xuống đấy chứ.”
Ba người còn lại trên bàn bài ngơ ngác nhìn nhau.
Cho đến khi Tiêu Diệc Sâm chắp hai tay, bẻ rắc rắc, nhìn hai người kia nói: “Nghe thấy chưa, Cảnh Hề đây là không hề để chúng ta vào trong mắt, các cậu đánh thật tốt cho tôi.”
“Nhất định phải thế rồi, thế nào cũng phải tranh thủ chiến thắng, không thể để chị dâu khinh thường như vậy được.”
Mọi người trêu đùa anh một câu tôi một câu, bầu không khí trên bàn bài bỗng chốc náo nhiệt hẳn.
Ngược lại bên cạnh hai người đàn ông kia vốn luôn có phụ nữ, nhưng sau khi Hoắc Thận Ngôn ngồi xuống bên cạnh Nghê Cảnh Hề, thì hai người lại đuổi người phụ nữ bên cạnh mình đi.
Mặc dù Nghê Cảnh Hề học khoa tin tức, nhưng cô cực kỳ mẫn cảm với con số, trí nhớ lại tốt.
Trên bàn bài ai ra lá nào, ngay cả thứ tự cô cũng nhớ rõ ràng.
Mấy ván tiếp theo, cũng thật sự bị mình cô thắng.
Đúng lúc nhân viên phục vụ lại đi vào thay trà mới và bưng khay trái cây mới vào, Hoắc Thận Ngôn nhìn hỏi: “Em đói không? Hay là ăn chút trái cây trước nhé.”
“Vâng.” Nghê Cảnh Hề đang bốc bài, tiện miệng đáp.
Hoắc Thận Ngôn đứng dậy đi bưng trái cây, ba người khác đưa mắt nhìn nhau.
Đến khi anh bưng trái cây đến, bàn tay thon dài trắng nõn đang cầm một cái nĩa cắm một miếng xoài đưa đến bên miệng Nghê Cảnh Hề.
Nghê Cảnh Hề đang cúi đầu xếp bài, khi xoài đưa đến bên miệng cô cũng không thèm ngước mắt, há miệng ăn.
Một người đút một người ăn, động tác của hai người thành thạo lại phối hợp ăn ý.
Ba người kia lại nhao nhao nhìn nhau, sâu sắc xác định thủ pháp đút đồ ăn này của Hoắc Thận Ngôn chắc chắn không phải lần đầu tiên.
Mọi người rất quen thuộc với Hoắc Thận Ngôn, cho nên cũng rất kinh ngạc.
Nuông chiều này thật sự có hơi không nhìn nổi.
Kết quả không những đút đồ ăn, mà Hoắc Thận Ngôn còn xem bài cô, cuối cùng, người ta bĩu môi nói: “Em cảm thấy vẫn là ra lá này tốt hơn.”
Cuối cùng Tiêu Diệc Sâm đối diện thiếu duy nhất một lá bát đồng, Nghê Cảnh Hề cứ giữ trong tay mãi đến cuối cùng cũng không ra.
Sau khi người bên tay trái hồ bài, Nghê Cảnh Hề mở bài ra, Tiêu Diệc Sâm tức giận kêu la.
Nghê Cảnh Hề đắc ý nhìn Hoắc Thận Ngôn bên cạnh, giọng ngọt ngào nói: “Anh xem em đã nói không thể đánh lá này được mà.”
“Uhm, em nói đúng.” Hoắc Thận Ngôn mỉm cười, “Anh sai rồi.”
Nói xong anh đưa tay véo tai cô, cười vô cùng thoải mái.
“Bọn mày cứ thế này nữa, bữa cơm hôm nay tao cũng không cần ăn đâu.” Tiêu Diệc Sâm đẩy bài trước mặt đến trong máy mạt chược, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Lúc này di động Tiêu Diệc Sâm vang lên, sau khi anh bắt máy cười nói: “Chú nhanh chút đi, muộn nữa anh không đợi chú đâu.”
“Tiểu Chiêu sắp đến rồi.” Sau khi thả di động xuống, Tiêu Diệc Sâm nói.
Người đàn ông bên cạnh lập tức nói: “Anh có bản lĩnh thì gọi cậu ấy là tiểu Chiêu trước mặt cậu ấy cho bọn em nghe xem, đến lúc đó đừng có mà sợ.”
Tiêu Diệc Sâm tức cười, dõng dạc nói: “Ở trước mặt cậu ta thì thế nào, tôi vẫn gọi thế đấy.
Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu……”
Quả thực là tiểu Chiêu trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký của tác giả Kim Dung quá mức nổi tiếng, cho nên Hàn Chiêu rất phiền người khác gọi anh như vậy.
Ngây thơ như này, thật hết thuốc chữa.
Mọi người bên cạnh liền tập trung công kích Tiêu Diệc Sâm, anh cũng không để ý, dù sao Hàn Chiêu cũng không ở đây, cho dù anh có gọi thêm trăm lần nữa, cũng không ai liều mạng với anh.
Hàn Chiêu là người đặc biệt duy nhất trong vòng bọn họ, bởi vì người ta làm lính, trên vai đeo hai gạch một sao.
Nói đến nhà anh thì lập nghiệp ở Bắc Kinh, đời ông nội chân chính là trụ cột của đất nước, cho dù ở trong Tứ Cửu Thành đắt đỏ cũng xếp hạng đầu.
Vốn anh và bọn Tiêu Diệc Sâm không tính là thân quen, nhưng nhà anh với bên nhà mẹ Hoắc Thận Ngôn là thế giao.
Lúc này Tiêu Diệc Sâm chuyển chủ đề nói: “Lúc trước tao nghe tiểu Chiêu nói trao quân hàm đợt này, nói không chừng dượng mày cũng có phần đấy.”
Hoắc Thận Ngôn không tỏ rõ ý kiến vẻ mặt vẫn nhàn nhạt: “Phải không?”
“Làm thế nào mà tao còn quan tâm chuyện của Tưởng gia hơn mày thế nhỉ.” Tiêu Diệc Sâm buồn cười.
Quả nhiên không bao lâu thì Hàn Chiêu đến, tóc anh rất ngắn là kiểu ngắn có thể nhìn thấy đường rẽ của tóc, nhưng không hề ảnh hướng đến vẻ ngoài đẹp trai của anh, trái lại có một loại khí chất cứng rắn.
Hiển nhiên vô cùng nổi bật.
Hàn Chiêu vừa vào, hai người khác trên bàn bài liền đùa bỡn: “Diệc Sâm, tiểu Chiêu của anh đến rồi kia, còn không đi đón.”
Tiêu Diệc Sâm tức giận muốn đá bọn họ.
“Anh Thận Ngôn,” may mà lúc Hàn Chiêu đến chào hỏi với Hoắc Thận Ngôn trước, khi nhìn thấy Nghê Cảnh Hề cũng hơi gật đầu khách sáo gọi: “Chị dâu.”
“Hàn Chiêu, vừa rồi anh Diệc Sâm của cậu cứ luôn nói anh ấy nhớ tiểu Chiêu của anh ấy đấy.” Quả nhiên còn chưa được mấy giây, Tiêu Diệc Sâm liền bị bán.
Nhưng Hàn Chiêu không để ý anh, mà trực tiếp ném đồ cho anh nói: “Đồ của anh Kinh Dương cho anh.”
“Gì đấy.” Tiêu Diệc Sâm mở ra xem, phát hiện lại là một chiếc đồng hồ, hoàn toàn sửng sốt, hồi lâu mới hoàn hồn nói: “Kinh Dương cũng khách sáo quá.”
Hàn Chiêu không để ý nói: “Dù sao các anh đều nhiều tiền đốt không hết, lần sau đến đại thọ của anh ấy, anh cũng trả lại cho anh ấy một cái.”
Lời này nói rất đáng đánh đòn.
Nhưng mọi người đều không để ý, dù sao Hàn Kinh Dương cũng là anh trai anh.
Lúc này người gần như đến đông đủ, Tiêu Diệc Sâm dặn dò phục vụ bắt đầu lên món.
Vì thế mọi người xôn xao ngồi xuống, một bữa cơm cuối cùng đã được ăn.
Nghê Cảnh Hề là người không thích tán gẫu trên bàn cơm, chỉ yên lặng vùi đầu ăn cơm.
Hơn nữa lăn lộn cả một ngày, quả thực rất tiêu hao thể lực.
Kết quả những cô gái khác trên bàn cơm chỉ hơi chạm đũa, duy chỉ có cô là ăn nghiêm túc, ăn kiên trì.
Đến khi cửa được mở ra lần nữa, phục vụ lại bưng đồ ăn đi vào.
Nào biết phía sau lộ ra một cái đầu, đứng ở cửa nhìn hồi lâu, vẫn là Hàn Chiêu nhìn thấy trước có hơi ngạc nhiên: “Tây Tây.”
Tiếng gọi của anh khiến mọi người đều ngẩng đầu lên, nhao nhao nhìn về phía cửa.
Thẩm Tây Tây cũng là cô gái trong vòng bọn họ, xem như là em gái mọi người đã nhìn lớn lên từ nhỏ.
Nhưng vốn cô nói mình hôm nay có chuyện không đến, không cần đợi cô.
Không ngờ bây giờ lại đến, Tiêu Diệc Sâm hơi bất ngờ nói: “Tây Tây, đứng ở cửa làm gì đấy, vào đây đi.”
Thẩm Tây Tây thò đầu, nhìn họ giống như làm ảo thuật, lại từ bên cạnh kéo ra một người hô: “Các anh xem, là ai đến nè.”
Chỉ thấy người đến đội mũ vành màu đen, trên người mặc áo hoodie oversize và quần skinny jeans, thoạt nhìn thân hình vô cùng tinh tế thon thả.
Đến khi cô ta ngẩng đầu lên, người trong phòng bao đều choáng váng.
Mãi đến khi bên cạnh có cô gái ngạc nhiên hô lên: “Tô Nghi Hoành.”
Nghê Cảnh Hề ngước đầu nhìn sang, lúc này Tô Nghi Hoành đã lấy mũ xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn cho dù trên màn hình lớn được phóng đại vô số lần cũng tinh xảo xinh đẹp.
Khí chất của cô ta ở giới giải trí có tiếng là tao nhã xuất chúng, bây giờ đứng ở chỗ kia cũng rất xinh đẹp.
Chớp mắt Tô Nghi Hoành xuất hiện, những người khác trên bàn cơm vậy mà vô tình hay hữu ý đều đưa mắt nhìn lên người Hoắc Thận Ngôn.
Đoạn quá khứ này mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều biết, lúc trước tâm ý của Tô Nghi Hoành đối với anh đủ rõ ràng.
Huống hồ hai người lại là thanh mai trúc mã gia thế tương xứng, mọi người đều cho rằng hai người họ là chuyện sớm muộn, chỉ kém đâm thủng lớp cửa sổ giấy kia nữa thôi.
Nào biết nửa đường lại nhảy ra một Nghê Cảnh Hề, Hoắc Thận Ngôn chỉ ra nước ngoài một khoảng thời gian, khi trở về đã là hoa có chủ, trên sổ hộ khẩu sờ sờ nhiều thêm một người.
Bây giờ tính là tình huống gì đây?
Chiến trường đẫm máu?
Vào lúc bầu không khí trong phòng bao đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, một giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng hỏi: “Vợ, tôm này em còn muốn ăn không?”
Hoắc Thận Ngôn xoay đầu nhìn Nghê Cảnh Hề hỏi.
Nghê Cảnh Hề: “……” Bây giờ, là lúc nói đến tôm à?
Tác giả có lời muốn nói:
Anh trai Thần Nhan: Tôi có vợ, đám người các cậu nhìn tôi làm cái gì……
(Tác giả cáo trạng: Anh Thần Nhan bọn họ muốn bắt chẹt anh đó).
Danh Sách Chương: