Đối với Hoắc Thận Ngôn tùy tiện nhìn thoáng qua cái app, sau đó phát hiện giữa hai người họ vậy mà cách nhau không đến 2 km, Nghê Cảnh Hề cảm thấy có lẽ ngay cả hai chữ vận mệnh cũng không thể giải thích được duyên phận này.
Cô bọc tây trang của anh, lúc trước đứng trên trạm dừng bị lạnh đến cứng người.
Bây giờ ở trong xe cơ thể dần ấm áp lại, cả người đều thoải mái không ít.
Hoắc Thận Ngôn nhìn dáng vẻ cô, hỏi: “Ra ngoài sao em không mang theo áo?”
Nghê Cảnh Hề: “Em quên mang theo, vì không nghĩ trời sẽ đột ngột đổ mưa.”
Tóc cô cũng bị dính nước mưa, trạm xe kia xung quanh không có gì che chắn, gió vừa thổi nước mưa sẽ bắn hết lên người.
Hoắc Thận Ngôn nhíu mày nhìn cô, “Anh đưa em về nhà trước, tắm xong thay bộ quần áo khác.”
“Không cần phiền phức vậy đâu anh.” Nghê Cảnh Hề lại không để trong lòng, chỉ là vừa rồi hơi lạnh, lúc này hòa hoãn lại cũng không có gì.
Cô nói: “Nếu tiện thì trực tiếp đưa em đến công ty nhé.”
Nếu tiện……Bốn chữ khách sáo này khiến đầu mày Hoắc Thận Ngôn nhíu thêm chặt, con người anh luôn tẻ nhạt không lộ ra vui giận.
Nhưng lúc có cô ở bên cạnh, chỉ vài chữ đã có thể khơi lên hàng ngàn hàng vạn cảm xúc trong lòng anh.
Cuối cùng Hoắc Thận Ngôn trầm giọng nói: “Tinh Tinh, em không cần như thế này với anh.”
Nghê Cảnh Hề sững sờ, xoay đầu nhìn anh, mặt đầy kinh ngạc.
Cô hẳn là không nói gì sai chứ?
Cho đến khi giọng anh lại lần nữa vang lên: “Em có thể bảo anh trực tiếp đưa em về công ty, cho dù là dưới tình huống không tiện đi chăng nữa.”
Nghê Cảnh Hề không ngờ anh lại sẽ vướng mắc chữ này như vậy, để ý cả câu cô nói.
Ngược lại là chính cô sau khi được nhắc nhở, ngây người trong chớp mắt.
Không phải cô cố ý khách sáo với Hoắc Thận Ngôn, chỉ là cô sớm đã quen độc lập kiên cường, không để mình dựa vào bất cứ ai.
Cho dù là người đàn ông trở thành chồng mình.
Nghê Cảnh Hề nghiêng đầu nhìn anh, suy nghĩ vẫn là nói: “Em xin lỗi.” Cô chỉ là quá quen một mình chống đỡ tất cả.
Ngón tay Hoắc Thận Ngôn hơi siết chặt ngón tay cô, bàn tay vốn lạnh lẽo của cô dần dần được che ấm, anh nói: “Là vấn đề của anh, không đủ chăm sóc em.”
Nghê Cảnh Hề cười: “Nào có, anh làm đủ tốt rồi mà.”
“Tốt đến mức để vợ mình quên mặt mình ư?” Trong giọng nói đều là tự giễu.
Nghê Cảnh Hề: “……”
*
Cuối cùng Hoắc Thận Ngôn vẫn đưa Nghê Cảnh Hề đến dưới lầu công ty, cho dù Nghê Cảnh Hề bảo anh dừng lại ở chỗ xa, anh cũng không để ý.
Lúc xuống xe nếu không phải Nghê Cảnh Hề kiên quyết từ chối, thì anh đã gần như tự mình xuống xe tiễn cô.
Vừa vào đại sảnh Nghê Cảnh Hề vừa đi chưa được hai bước, liền bị người từ phía sau bổ nhào đến.
“Nghê đại nhân của tui ơi.” Một giọng nói kéo giọng nghe ra cực kỳ vui vẻ vang lên.
Nghê Cảnh Hề nghiêng mặt nhìn thấy khuôn mặt Đường Mịch kê lên vai mình, “Cậu về khi nào?”
Lúc trước Đường Mịch đi Bắc Kinh công tác một tháng, lúc này vừa về Thượng Hải.
Công ty hai người ở cùng một tòa nhà, vốn định buổi tối điện thoại cho cô ấy hẹn ra ngoài ăn cơm, không ngờ Đường Mịch ở Starbucks dưới lầu mua cà phê đúng lúc nhìn thấy Nghê Cảnh Hề bước xuống từ chiếc Maybach.
Đường Mịch giảo hoạt nói: “Chiếc xe vừa rồi là của Hoắc tổng nhà cậu nhờ, lại không đi làm mà ra ngoài hẹn hò nha.”
Chiếc xe kia Đường Mịch không những từng thấy, mà còn từng ngồi nữa.
Dù sao cô ấy cũng là bạn tốt mười mấy năm trời của Nghê Cảnh Hề, hai người là bạn học từ hồi cấp hai, sau đó lại cùng một trường cấp ba.
Chỉ có điều sau khi thi đại học, Nghê Cảnh Hề là trạng nguyên của khu vực thuận lợi đi học ở đại học A, Đường Mịch ở lại học đại học ở Thượng Hải.
Chuyện Nghê Cảnh Hề kết hôn với Hoắc Thận Ngôn, cô ấy biết.
Vốn Nghê Cảnh Hề giấu tất cả mọi người, nhưng Đường Mịch biết địa chỉ nhà cô, có một lần cô ấy không điện thoại cho Nghê Cảnh Hề mà trực tiếp đánh úp đến nhà, kết quả đúng lúc ngày hôm ấy Hoắc Thận Ngôn cũng ở đó.
Đường Mịch ngạc nhiên nhìn người đàn ông mở cửa cho mình, cảm thấy đối phương thực sự rất quen mắt.
Cho đến khi trong đầu cô ấy xẹt qua một cái tên, thì đầu nổ ầm.
Đương nhiên phản ứng đầu tiên của cô ấy là cảm thấy mình chắc chắn điên rồi, đường đường là CEO tập đoàn Hằng Á hào trạch gì đó không có, sao có thể sống trong căn nhà nhỏ xíu bên trong hẻm nhỏ Thượng Hải được.
Cho đến khi cô ấy được Nghê Cảnh Hề kéo vào nhà, giới thiệu Hoắc Thận Ngôn.
Sau đó nhân lúc Hoắc Thận Ngôn ra ngoài, Đường Mịch cưỡng ép Nghê Cảnh Hề lấy giấy chứng nhận kết hôn của họ ra, đến khi nhìn thấy hai quyển sổ nhỏ màu đỏ kia, xác thực là giấy chứng nhận kết hôn chính quy của cục dân chính ban hành, thì Đường Mịch quỳ.
Lúc này mới thật sự tin rằng Nghê Cảnh Hề đã gả vào hào môn.
Còn nhớ cô gái này khi xưa lên cấp ba bộ dạng xinh đẹp, hoa khôi trường được công nhận, ngay cả người của trường dạy nghề cũng biết đến tên tuổi của cô.
Vì thế còn có người đến cổng trường chặn cô, nào biết Nghê Cảnh Hề không hề để ý.
Cô xưa nay không nhìn thấy cũng không để ý đến những nam sinh kia, cho đến khi có người không kìm nén được, chủ động đi lên chặn đường cô lại.
Đường Mịch thế nhưng tận mắt nhìn thấy, cô gái này cười lạnh một tiếng, thản nhiên nhìn đối phương kéo tay cầm xe cô, “Cút.”
Khí thế kia thật dọa người.
Khi đó Đường Mịch chỉ cảm thấy Nghê Cảnh Hề sau này sẽ là người làm nên chuyện lớn.
Đến khi biết được cô vậy mà kết hôn với Hoắc Thận Ngôn, trong lòng Đường Mịch rất lâu chỉ vang vọng ba chữ: Quả nhiên mà.
Nghê Cảnh Hề thấy nụ cười xấu xa trên mặt cô ấy, bèn dội thẳng một chậu nước lạnh: “Chỉ là vừa khéo đưa tớ về công ty thôi, không có chuyện gì khác.”
“Chuyện gì khác? Giữa vợ chồng các cậu làm gì cũng là hợp pháp lại đứng đắn, tớ đâu có hiểu sai.”
Lời Đường Mịch nói là như vậy, nhưng vẻ trêu chọc sắp tràn ra trên mặt kia lại không thể che đậy.
Nghê Cảnh Hề dứt khoát không nói chuyện nữa.
Hai người đi về phía thang máy, nhưng màn hình treo trên vách tường bên cạnh đang phát một đoạn quảng cáo trang sức.
Cô gái tóc đen xoăn dài mặc lễ phục dạ hội tơ lụa màu đỏ, dáng vẻ rất xinh đẹp, khi ống kính quay vào mặt cô ấy, mặt trái xoan mày liễu khí chất thanh nhã, cả người dưới ống kính đẹp đến không gì sánh được.
Đường Mịch không nhịn được liếc nhìn, cảm khái nói: “Gương mặt bạch liên hoa này của Tô Nghi Hoành nhìn thật xinh đẹp.”
Chính là quảng cáo đang phát trên màn hình, quảng cáo trang sức của hoa đán Tô Nghi Hoành quyền thế nhất trong giới giải trí hiện nay.
Tô mỹ nhân sinh ra đã có khuôn mặt trong trẻo dịu dàng, không phải khuôn mặt xinh đẹp mạnh mẽ thường thấy của giới giải trí.
Hơn nữa hai năm nay cô ta cũng xem như là linh dược phòng vé, các bộ phim đóng chính thành tích đều không tệ.
Bởi vì người đợi thang máy chỉ có hai người họ, cho nên Đường Mịch nói ra lời này cũng không có gì kiêng dè.
Cô ấy cười thuận miệng nói: “Nói thật, lần này tớ ở Bắc Kinh thật sự nghe được không ít bát quái.”
Đường Mịch xem như là người cùng ngành với Nghê Cảnh Hề, hai người đều là phóng viên.
Nhưng Đường Mịch là phóng viên giải trí, bình thường phỏng vấn các diễn viên, viết bình luận phim rất sắc bén, khỏi phải nói tuy rằng có hơi độc miệng, nhưng lại có nhiều lời khen ngợi.
Lâu dần cô ấy cũng có hàng triệu fans trên weibo.
Đến nỗi bây giờ trước khi những bộ phim này được trình chiếu, đều sẽ mời cô ấy đến tham gia buổi chiếu thử, cho dù độc miệng một chút, chỉ cần thu hút sự chú ý là được.
Nghê Cảnh Hề không có hứng thú với bát quái của giới giải trí, Đường Mịch nguyện ý nói, vậy thì cô lắng nghe là được.
Thang máy hôm nay hơi chậm, cứ dừng ở tầng 25 mãi không xuống.
Đường Mịch nhìn cô, hơi đắn đo nhưng vẫn nói: “Dù sao cũng là những bát quái của giới giải trí, nhưng buồn cười nhất là có người lại nói người nâng đỡ cho Tô Nghi Hoành là Hoắc tổng nhà cậu.
Cậu nói xem hai người này không hề có quan hệ gì, vậy mà cũng có người tin là thật.”
Thực ra, Đường Mịch lăn lộn trong giới giải trí, biết có những chuyện cũng thật đúng là không có lửa làm sao có khói.
Đương nhiên cô không cảm thấy Hoắc Thận Ngôn ngoại tình hay gì, cô chỉ nhắc nhở Nghê Cảnh Hề, kiểu đàn ông như Hoắc Thận Ngôn cho dù anh không lạc lối, thì cũng sẽ có phụ nữ người trước ngã xuống người sau tiến lên muốn ngủ với anh.
Nếu chuyện phong lưu này thật sự là Hoắc Thận Ngôn gây ra trước khi kết hôn, thì chí ít Nghê Cảnh Hề cũng nên biết.
Nói xong, Đường Mịch còn cười ha ha mấy tiếng.
Nào biết Nghê Cảnh Hề lại liếc nhìn cô, không nhanh không chậm nói: “Không đến mức là nâng đỡ cô ta, dù sao bản thân cô ta cũng có bối cảnh.”
Đường Mịch thật sự ngỡ ngàng, nhìn chằm chằm Nghê Cảnh Hề hồi lâu mới cẩn thận hỏi: “Hai người họ quen biết?”
Suy cho cùng hai người không phải một giới, thông thường ai sẽ liên hệ họ với nhau.
Vì thế khi đó nghe thấy tin đồn này, trong lòng Đường Mịch liền lộp bộp.
Dù sao cũng có câu nói, không có lửa làm sao có khói.
Loại chuyện xưa không thể không nói giữa nữ ngôi sao và hào môn này, nhiều năm qua mọi người cũng từng gặp rất nhiều.
“Thanh mai trúc mã.”
Giọng điệu của Nghê Cảnh Hề rất nhẹ, nhưng không có nghĩa lời cô nói không kinh người, Đường Mịch tròn xoe mắt nhìn chằm chằm cô.
Tiếng sầm ầm ầm cũng không kinh động đến vậy đâu.
Đến nỗi lúc Đường Mịch mở miệng cũng lắp bắp: “Cậu nói họ là thanh……thanh mai trúc mã?”
Tin tức này quá kinh người, dù sao cũng không ai biết, thậm chí ngay cả Đường Mịch cũng chưa từng nghe Nghê Cảnh Hề nhắc đến.
Đường Mịch líu lưỡi, không nhịn được hỏi: “Vậy họ……”
Đây thật sự không phải cô bát quái, mà suy cho cùng đại minh tinh xinh đẹp hào quang bắn ra tứ phía như Tô Nghi Hoành, ở bên cạnh một thanh mai xinh đẹp như thế này, lẽ nào Hoắc Thận Ngôn lại không có chút động lòng?
Nghê Cảnh Hề xoay đầu: “Nếu anh ấy có ý với Tô Nghi Hoành, sẽ kết hôn với tớ?”
Hoắc Thận Ngôn và Tô Nghi Hoành quả thực là thanh mai trúc mã, Hoắc gia và Tô gia là thế giao, hai người từ nhỏ đã lớn lên trong một giới.
Chỉ là có câu Nghê Cảnh Hề không nói, đó chính là Hoắc Thận Ngôn mặc dù không có ý gì với Tô Nghi Hoành, nhưng không có nghĩa là Tô Nghĩ Hoành không có ý với Hoắc Thận Ngôn..
Google ngay trang ++ TRÙMtruу ệИ.
V n ++
Lúc đó lần đầu tiên cô tham gia tụ tập với những người bạn thân từ nhỏ của anh với tư cách là vợ của Hoắc Thận Ngôn, cô nhìn thấy ánh mắt Tô Nghi Hoành nhìn Hoắc Thận Ngôn thì liền rõ.
Cô ta yêu Hoắc Thận Ngôn.
Đáng tiếc tình yêu là chuyện vô lý nhất trên thế giới này, cho dù người kia đến trước, chỉ cần không phải đúng người, thì sẽ không có cơ hội.
Đường Mịch gật đầu, lời này cô ấy tin.
Mặc dù cô ấy không tiếp xúc nhiều với Hoắc Thận Ngôn, nhưng người đàn ông có thể làm chuyện lớn đều không phải kiểu người hồ đồ.
Sau đó mắt cô ấy sáng lên, hưng phấn: “Vậy cậu không phải là người từ trên trời rơi xuống đánh bại thanh mai kia à?”
Nghê Cảnh Hề: “……”
Đường Mịch thình lình biết được bát quái kinh thiên như vậy, đưa tay thúc thúc cánh tay Nghê Cảnh Hề, cười nói: “Nói thật đê, có một đại minh tinh là bại tướng dưới tay cậu có cảm giác gì?”
Nghê Cảnh Hề nhìn cô ấy, rốt cuộc lạnh nhạt phun ra mấy chữ: “Cậu thật nhàm chán.”
*
Mặc dù Đường Mịch sống chết muốn kéo Nghê Cảnh Hề nói chuyện ba ngày ba đêm, nhưng Nghê Cảnh Hề vẫn còn bản thảo phải viết, đương nhiên sẽ không để ý đến cô ấy.
Buổi tối tan ca, mọi người vội vàng rời đi.
Bản thảo của Nghê Cảnh hề vẫn chưa sửa xong, đêm nay Hoắc Thận Ngôn lại có xã giao, cô dứt khoát ở lại công ty làm cho xong việc.
Đến khoảng 7 giờ, di động cô đột nhiên reo lên.
Trong văn phòng tĩnh mịch tiếng chuông đột nhiên vang lên, Nghê Cảnh Hề cũng hơi bị giật mình, đến khi nhìn rõ người gọi đến, có loại bất đắc dĩ chớp mắt dâng lên trong lòng.
Sau khi cô bắt máy, câu đầu tiên là: “Chào người.”
Câu chào hỏi khách sao lại có lễ phép thật sự khiến đối diện sững sờ.
Đến khi hoàn hồn lại đối diện liền nói: “Con đang ở đâu đấy?”
Nghê Cảnh Hề: “Ở công ty tăng ca ạ.”
Chung Lam nói: “Con bây giờ lập tức về nhà một chuyến đi.”
Giọng điệu bà nói lời này có hơi nặng, có loại uy nghiêm khiến người ta không thể phản kháng.
Nghê Cảnh Hề rất hiếm khi nghe thấy Chung Lam nói chuyện với mình như vậy, nói đến người mẹ chồng này của cô rất có hàm dưỡng, cho dù lúc đó cô và Hoắc Thận Ngôn không thông báo với ai đã trực tiếp lĩnh chứng, nhìn ra được bà tức giận, nhưng cuối cùng chỉ tranh chấp với Hoắc Thận Ngôn, chứ cũng chưa nói một câu khó nghe với cô.
Nhưng Nghê Cảnh Hề cũng biết Chung Lam không hài lòng về cô, là kiểu không hài lòng từ đầu đến cuối.
Không những gia thế của cô và Hoắc Thận Ngôn kém nhau quá lớn, mà càng là vì lúc đó cuộc hôn nhân chớp nhoáng của họ khiến các trưởng bối không vui.
Chung Lam từng nói thẳng với cô rằng Hoắc Thận Ngôn đã vì cô làm nên chuyện phản nghịch nhất mà ba mươi năm qua anh chưa từng làm.
Cháu trai trưởng khiến người ta yên tâm nhất Hoắc gia, thế nhưng trong chuyện hôn nhân đại sự, lại làm ra chuyện phản nghịch nhất không ai dám làm trong gia tộc.
Bảy rưỡi Nghê Cảnh Hề về đến đại trạch Hoắc gia, vừa vào cửa đã nhìn thấy Chung Lam ngồi ngay ngắn trên sofa phòng khách, cho dù là mặc quần áo ở nhà thoải mái, bà vẫn đoan trang cao quý.
Tăng thêm vài phần xa cách ngạo mạn.
Nghê Cảnh Hề vừa đi đến, Chung Lâm ngẩng đầu tầm mắt rơi trên người cô, đáy mắt là vẻ giận dữ âm ỉ.
“Các con dọn đến biệt thự bên đường Vũ Định kia ở đi.”
Nghê Cảnh Hề thoáng sửng sốt, về chuyện nơi họ ở, Chung Lam không phải không có ý kiến.
Nếu một mình cô ở Chung Lam sẽ không sao cả, nhưng kéo Hoắc Thận Ngôn ở cùng, Chung Lam không nỡ.
Nhưng trước đây bà chưa bao giờ chém đinh chặt sắt như vậy.
Giây lát sau, Nghê Cảnh Hề nhẹ giọng nói: “Con xin lỗi, con không thể sang kia ở được.”
Chung Lam tức đến ngẩng đầu, nổi nóng nhìn cô: “Vậy con có biết mấy ngày nay Thận Ngôn bệnh không, là vì ở nhà con đấy.”
Nghê Cảnh Hề hoàn toàn sửng sốt.
Cho đến khi phía sau lần nữa truyền đến tiếng động, lúc Chung Lam ngẩng đầu, Hoắc Thận Ngôn đã vào nhà, chỉ có điều giày da trên chân còn chưa thay.
Hiển nhiên là vội vã chạy vào.
Nhưng đến rồi mới thấy tình hình trước mắt cũng không tính là xấu, anh trái lại không vội vàng, nhìn Nghê Cảnh Hề mím môi đứng ở đó lại xoay đầu nhìn Chung Lam.
Người này thế nhưng lại hơi nhếch khóe môi, lộ ra tiếng cười khe khẽ.
Sau đó anh thong thả nói với Chung Lam: “Người xem cô ấy có giống chiến sĩ không sợ cường quyền hay không.”
Lời này khiến Nghê Cảnh Hề và Chung Lam đều ngẩn người, cảm thấy có hơi không giống lời Hoắc Thận Ngôn sẽ nói.
Nhưng mãi đến khi anh nhìn Nghê Cảnh Hề, lại khoan thai phun ra mấy chữ: “Đáng yêu biết bao.”
Chung Lam nhìn anh, điên, điên rồi, hoàn toàn điên rồi.
*******************.
Danh Sách Chương: