• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau khi tổng biên đi, phòng làm việc dần yên lặng lại, nhưng vẫn có không ít ánh mắt nhìn về phía Nghê Cảnh Hề.
Hôm qua cô ở bên ngoài không trở về, cả văn phòng đều thảo luận dữ dội, dù sao cũng không có ai ngờ được một cô gái thoạt nhìn rất văn tĩnh, lại có thể ra tay đánh người.
Hơn nữa còn là ở công ty của đối tượng phỏng vấn, bên bộ phận quảng cáo không thể không nổi điên được.
Không ít người đều cho rằng lần này Nghê Cảnh Hề sẽ không có kết quả tốt, cho dù không đuổi việc thì chắc chắn cũng phải xử phạt.
Nào biết quanh co một hồi, vậy mà tổng biên tự mình nói chuyện thay cô, còn kết luận rằng cô đây là giữ vững phẩm chất đạo đức của người làm truyền thông.
Lúc này Hoa Tranh còn đang ở trong một loại cảm giác, tôi đang ở đâu vừa rồi tôi rốt cuộc đã nghe thấy cái gì.
Đến khi hoàn hồn lại, cô ấy lắp bắp nói: “Cảnh Hề, cậu không bị đuổi việc?”
Nghê Cảnh Hề nghe thấy giọng điệu này của cô ấy, hiếm khi bật cười thành tiếng, buồn cười hỏi: “Cậu rất tiếc nuối?”
“Đương nhiên không phải, làm sao có thể……” Hoa Tranh vội vàng phủ nhận, hai tay che má, đến giờ mặt cô ấy vẫn còn nóng rát.
Dù sao chuyện này cũng quá kích thích rồi, một giây trước cô ấy còn cho rằng Nghê Cảnh Hề thật sự sắp bị đuổi.
Kết quả một giây sau, tổng biên đi ra nói chuyện, không những Nghê Cảnh Hề không sao mà còn được khen ngợi trước mặt mọi người, trở thành tấm gương của phóng viên cả tòa soạn.
Hoa Tranh vỗ ngực nói: “Tớ cũng lo lắng sắp chết rồi đây này, cậu còn dọa tớ nữa.”
“Được rồi, để bù đắp cho tâm hồn bị thương của cậu, buổi trưa tớ mời cậu ăn cơm.” Nghê Cảnh Hề thấy dáng vẻ khoa trương này của cô ấy, khẽ cười nói.
Cô biết Hoa Tranh thật lòng lo lắng cho cô, mặc dù luôn nói tình cảm bạn bè vững chắc hơn tình cảm đồng nghiệp.
Nhưng gặp được một người lúc nào cũng quan tâm đến mình, thì cô ấy chính là bạn của bạn.
Hoa Tranh: “Tớ muốn ăn Chilly pot.”
“Được, Chilly pot.” Nghê Cảnh Hề rất tốt tính gật đầu.
Vốn cho rằng buổi sáng này sẽ trôi qua rất yên ổn, nào biết đến hơn mười giờ, lão Trương đột nhiên dẫn một người đến.

Ông ta đi đến khu vực làm việc bên tổ kinh tế, ho khẽ: “Tôi nói một việc.”
Nghê Cảnh Hề đang chuẩn bị bản thảo, về chuyện của công ty chăm sóc sức khỏe, cô vẫn muốn viết một bài.
Đương nhiên chắc chắn không phải thổi phồng họ ra sao, mà là phơi bày trò lừa đảo này.

Thực ra bây giờ không có gì lạ khi lương hưu của người cao tuổi đều chi vào việc mua các sản phẩm chăm sóc sức khỏe.
Cho dù là báo giấy hay một cuộc phỏng vấn video ngắn mới nổi cũng được, những báo cáo về các vấn đề như vậy là rất thường xuyên.
Cô đang nhíu mày, lắng nghe ghi âm cuộc phỏng vấn ngày hôm qua.

Con người Kim Hải Dương mặc dù thích khoa trương, nhưng ông ta cũng có những việc không khoa trương, đó chính là thực sự có rất nhiều người cao tuổi gần như là khuynh gia bại sản vì mua sản phẩm của công ty ông ta.
Lão Trương tằng hắng một tiếng, mọi người đều xôn xao ngẩng đầu lên.

Lần này lại chú ý đến chàng trai trẻ đang đứng bên cạnh lão Trương trước, vóc dáng rất cao, nhưng so với vóc dáng thì khuôn mặt của cậu ta càng đẹp hơn.
Hiện tại không phải luôn nói là tiểu thịt tươi sao, chàng trai đang đứng có một khuôn mặt đẹp trai tinh thần phấn chấn, thật khiến người ta không nỡ dời mắt.
Lúc này cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi và quần dài, không tính là thời trang lắm, nhưng ăn điểm ở chỗ gọn gàng sạch sẽ.

Huống hồ vẻ đẹp trai của cậu ta không phải là kiểu do ăn mặc, mà mặt mày, khí chất đều nổi bật, rất đẹp.
“Trai đẹp kìa.” Hoa Tranh hô khẽ, trong mắt lộ ra kinh diễm.
Mà Nghê Cảnh Hề lúc này mới ngẩng đầu lên cũng sửng sốt, bởi vì cô không ngờ sau khi gặp Lâm Thanh Lãng ngày hôm qua, thì hôm nay cô lại còn có thể gặp được cậu ta.
Lâm Thanh Lãng đứng bên cạnh lão Trương, vốn đang mỉm cười nghênh đón cái nhìn chăm chú của mọi người.
Thực ra tính cách của cậu ta thật sự đã ổn trọng hơn trước đây không ít, đứng ở đó, cho dù trong mắt mọi người lộ ra vẻ đánh giá, cũng mỉm cười.

Cho đến khi tầm mắt của cậu ta rơi trên người cô gái ngẩng đầu cuối cùng.
Mặt cô vốn chôn ở phía sau máy tính, có hơi bị che lại.
Lúc này ngẩng đầu lên, trong đôi mắt to đen sáng tràn đầy ngạc nhiên và bất ngờ.
Khỏi phải nói, sự kinh ngạc trong lòng Lâm Thanh Lãng giờ phút này cũng không ít hơn Nghê Cảnh Hề là bao, cậu ta thật sự không ngờ mình còn có thể dễ dàng gặp được Nghê Cảnh Hề như vậy.
Đêm qua cậu ta còn đang suy nghĩ có nên nhờ bạn mình tìm giúp Nghê Cảnh Hề hay không.
Đã biết cô ở Thượng Hải, nếu muốn tìm, chắc sẽ rất dễ dàng.
Nhưng tìm được rồi thì sao, trong lòng Lâm Thanh Lãng rất thất vọng, cậu ta không ngờ gặp được cô lần nữa, cô vậy mà đã kết hôn.
Lâm Thanh Lãng không nhịn được nhìn chằm chằm Nghê Cảnh Hề, nhưng Nghê Cảnh Hề đã dời mắt trước, tầm mắt rơi trên người lão Trương ở bên cạnh cậu ta.
Lão Trương ho khẽ một tiếng, nói: “Đây là quay phim thực tập mới đến tổ chúng ta.”
Ông ta cũng không nói nhiều, xoay đầu nói với Lâm Thanh Lãng: “Cậu tự giới thiệu mình với mọi người chút đi.”
“Xin chào mọi người, tôi tên Lâm Thanh Lãng, về sau mong mọi người quan tâm nhiều hơn.” Con người Lâm Thanh Lãng tướng mạo quá phạm quy, chính là kiểu tướng mạo trời sinh khiến người ta có thiện cảm, đặc biệt là khi cười lên, sáng rỡ lại mạnh mẽ.
Mọi người nhanh chóng vỗ tay bày tỏ hoan nghênh.
“Cậu vừa đến tòa soạn, khoảng thời gian này trước đi theo phóng viên có kinh nghiệm học tập nhiều một chút.” Lão Trương nhìn quanh một vòng.
Ôn Đường thuận tay vén tóc, tướng mạo Lâm Thanh Lãng không tệ, hơn nữa ánh mắt của Ôn Đường lại độc, vừa liếc mắt nhìn thấy đồng hồ cậu ta đeo trên cổ tay là vật quý, mà giá cả không dưới trăm vạn.
Một người trẻ tuổi như vậy, tùy tiện đeo một cái đồng hồ cả trăm vạn, nói là phú nhị đại cũng còn nhẹ.
Đây phải là hào môn nhị đại mới có thể có được giá trị con người và sức mạnh này.
Ôn Đường ho khẽ, vừa muốn mở miệng, không ngờ Lâm Thanh Lãng xoay đầu nhìn lão Trương hỏi: “Tổ trưởng, tôi có thể chung tổ với Nghê Cảnh Hề không?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sững sờ, ánh mắt giống như đèn pha quét tới quét lui giữa hai người.
Trái lại là lão Trưởng sau sửng sốt thì nghi ngờ nói: “Cậu quen với Cảnh Hề à?”

“Chúng tôi là bạn cùng trường, chị ấy là học tỷ của tôi.

Nhưng không ngờ có thể gặp được ở tòa soạn chúng ta.” Lâm Thanh Lãng phóng khoáng nói.
Nghê Cảnh Hề cũng bị tức cười bởi bản lĩnh mở miệng nói bậy này của cậu ta, cô chưa từng là bạn cùng trường với Lâm Thanh Lãng một ngày, vậy mà lại được cậu ta nói như thật.
Lão Trương lộ ra ý cười: “Vậy cậu phải học tập học tỷ cậu thật tốt, cô ấy từng được tổng biên của chúng ta khen đấy.

Vậy được rồi, cậu đi theo Cảnh Hề đi.”
Đúng lúc bên cạnh Nghê Cảnh Hề còn có một chỗ trống, dứt khoát để Lâm Thanh Lãng ngồi ở bên này.
Nhưng chỗ này không có máy tính, Lâm Thanh Lãng không quấy rầy người khác, hỏi bộ phận hậu cần ở chỗ nào, rồi tự mình sang đó nhận một bộ máy tính đem về.
Nghê Cảnh Hề nghe thấy, bình tĩnh đứng dậy khỏi ghế, “Tôi dẫn cậu đến đó.”
Thế là cô dẫn Lâm Thanh Lãng đi nhận máy tính, ngược lại khi hai người rời khỏi khu vực làm việc, Nghê Cảnh Hề rẽ vào một góc, dẫn cậu ta đến sân thượng nhỏ của tòa soạn.
Nơi này bốn mặt trong suốt, nếu có người đến cô có thể nhìn thấy ngay, nói chuyện cũng không sợ người khác nghe thấy.
Lâm Thanh Lãng cũng không hỏi nhiều, đi theo cô.
Sau khi đứng lại, cậu ta lập tức giơ tay làm ra tư thế đầu hàng nói: “Tôi nói rõ trước, tôi thật sự không biết chị cũng ở tòa soạn này.”
Thật sự chỉ là trùng hợp, rất trùng hợp.
Nghê Cảnh Hề tin lời cậu ta nói, bởi vì khi cô ngẩng đầu cũng nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt cậu ta, không phải là giả vờ.
Nhưng sau đó cậu ta mỉm cười nói: “Cô à, cô nói xem chúng ta đây có phải có duyên không?”
Nghê Cảnh Hề hờ hững nhìn cậu ta, có điều nhìn thấy cậu ta ra sức nháy mắt với mình, cô không nhịn được bật cười.

Vẻ mặt cô luôn nhàn nhạt, lúc này cười rộ lên cả người liền mềm mại hẳn đi, cho dù bây giờ là mùa thu, vẫn có loại cảm giác gió ấm thổi vào mặt.
“Cô à, cô nên cười nhiều lên, cô cũng không biết mình cười lên có bao nhiêu xinh đẹp đâu.”
Lâm Thanh Lãng cười vui vẻ nói.
Thực ra cậu ta chỉ nhỏ hơn Nghê Cảnh Hề một tuổi, lúc Nghê Cảnh Hề học năm nhất thì dạy kèm cho cậu ta, lúc đó cậu ta đang học lớp 12.

Nhưng cậu ta sinh trưởng trong một gia đình không cần lo lắng chuyện cơm áo, con trai trời sinh dậy thì muộn, vì thế sẽ cho người ta cảm giác không thành thục.
Nghê Cảnh Hề ho khẽ một tiếng, cuối cùng mở miệng nói: “Chuyện tôi kết hôn, người trong tòa soạn không biết, cho nên cậu……”
Cô chưa nói xong, nhưng ý tứ gần như ở đó.
Lời này thật sự khiến Lâm Thanh Lãng sửng sốt, nói thực người đàn ông hôm qua cậu ta gặp rất quen mắt, sau khi bạn cậu ta đến đón, trên đường ngồi xe về.


Cậu ta bỗng vỗ đùi, cuối cùng nhớ ra người kia là ai.
Hoắc Thận Ngôn, CEO của Hằng Á, xem như là tấm gương trong giới nhị đại.
Dù sao thì trong giới nhị đại vừa hơn ba mươi tuổi đã quản lý tập đoàn Hằng Á hàng đầu này, anh là người đầu tiên.
Thậm chí ngay cả truyền thông cũng mặc kệ anh gọi nhị đại, người ta là thiếu soái.
Lâm Thanh Lãng thật sự không ngờ chồng của Nghê Cảnh Hề lại là anh, nhưng sau đó cậu ta càng nghĩ càng không đúng, bởi vì không hề có tin tức tiết lộ Hoắc Thận Ngôn đã kết hôn.
Đêm qua khi được bạn kéo đi chơi, Lâm Thanh Lãng đều đang suy nghĩ, sẽ không phải là Nghê Cảnh Hề đang gạt mình đấy chứ.
Lúc này Nghê Cảnh Hề nói ra câu này, sắc mặt cậu ta chợt không tốt.
Lâm Thanh Lãng cau mày nói: “Cô, có phải tên họ Ngôn kia đối với cô không tốt không, nhà anh ta không cho cô tiết lộ chuyện hai người kết hôn đúng không? Tôi đã nói mà sao lại không hề nghe thấy tin tức kết hôn của CEO Hằng Á chứ.”
Chính Lâm Thanh Lãng cũng xuất thân trong một gia đình như thế này, từ nhỏ đến lớn cũng xem như đã nhìn thấy không ít cảnh tượng bị gia trưởng đánh gậy uyên ương.
Trong nháy mắt, trong đầu cậu ta đã xuất hiện ra cuộc sống hào môn ức hiếp con dâu đầy đau khổ.
Ngay cả chuyện kết hôn của chính mình cũng không thể tiết lộ, đây con mẹ nó còn không đủ thảm ư?
Nghê Cảnh Hề nhìn vẻ mặt căm phẫn của cậu ta, có hơi đau đầu lại cảm thấy buồn cười.
Cô nhẹ giọng nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi, là tôi không muốn công bố.”
Trưởng bối Hoắc gia đều là những người cực kỳ sĩ diện, nếu Hoắc Thận Ngôn yêu đương với Nghê Cảnh Hề, có lẽ Chung Lam sẽ thật sự ngăn cản.
Nhưng hai người làm việc quá sắc bén, bắt đầu liền lĩnh chứng, không cho trưởng bối chút thời gian phản ứng.
Đến nỗi khi Chung Lam gặp Nghê Cảnh Hề, cô đã là bà Hoắc danh chính ngôn thuận, là con dâu của Hoắc gia.
Lúc này Chung Lam còn có thể làm thế nào nữa, đánh gậy uyên ương bảo con trai lập tức li hôn? Hay là làm khó con dâu, bắt Nghê Cảnh Hề cả ngày ở nhà lau sàn tám trăm lần?
Chuyện này đều rất thấp kém, Chung Lam không kéo mặt mũi xuống được.
Thậm chí bà còn chưa từng nói nặng lời với Nghê Cảnh Hề, cho nên những chuyện hào môn ức hiếp con dâu như Lâm Thanh Lãng tưởng tượng, căn bản không tồn tại trên người cô.
Sở dĩ không công bố tin kết hôn, thực ra là vì nghĩ cho Nghê Cảnh Hề.
Nếu cô còn muốn làm việc ở tòa soạn này, còn muốn tiếp tục cuộc sống không bị quấy rầy, vậy thì kết hôn ngầm đối với cô mà nói, là cách tốt nhất.
Dù sao một khi chuyện kết hôn của cô với Hoắc Thận Ngôn bị đưa ra ánh sáng, thì từ nay về sau, cô không còn là Nghê Cảnh Hề nữa.
Hình dung từ mà mọi người dành cho cô, cũng chỉ sẽ còn lại một danh xưng: Bà Hoắc.
Nghê Cảnh Hề thực sự rất thích danh xưng bà Hoắc này, cô chỉ là muốn cố gắng hết sức để duy trì cuộc bình thường của mình.
Hơn nữa giữa hai người cô và Hoắc Thận Ngôn, cũng không cần những sự chú ý dối trá kia.
Lẽ nào không công bố với cả thế giới cô là bà Hoắc, thì cô không hạnh phúc ư?
Sắc mặt Lâm Thanh Lãng hơi bình thường, có lẽ cậu ta cũng nghĩ đến nguyên nhân của Nghê Cảnh Hề, dù sao cô cũng là bà Hoắc, còn làm việc ở chỗ này, rõ ràng là muốn có sự nghiệp và cuộc đời của mình.
Nhưng cho dù là thế này, Lâm Thanh Lãng vẫn không cảm thấy vui mừng.
Bởi vì cậu ta vẫn không thể nào chấp nhận được chuyện, mối tình đầu của mình đã sớm gả cho người khác.
“Nếu tôi không cẩn thận nói ra thì sao.” Lâm Thanh Lãng hừ một tiếng.
Nghê Cảnh Hề cũng mỉm cười nhìn cậu ta: “Cho nên cậu cho rằng tôi bây giờ không trị được cậu sao?”
Nụ cười của cô ôn hòa điềm đạm, nhưng nhìn đối nỗi Lâm Thanh Lãng sởn tóc gáy, bởi vì cậu ta lại nhớ đến hồi trước Nghê Cảnh Hề làm gia sư cho cậu ta, cậu ta đã bị cô trừng trị chịu phục thế nào.
Lâm Thanh Lãng vội nói: “Tôi sẽ không nói.”

Thực ra cậu ta chính là cố ý chọc cô mà thôi, chỉ là phần khó cân bằng trong lòng.
*
Buổi chiều, Đường Miễn vào văn phòng, cùng lúc đưa văn kiện cho Hoắc Thận Ngôn mở miệng nói: “Vừa rồi thư ký của Kiều tổng gọi điện thoại tới, nói chuyện của phu nhân đã được giải quyết, xin ngài yên tâm.”
Hoắc Thận Ngôn cúi đầu soạt soạt ký tên mình lên văn kiện.
Lúc này anh mới ngẩng đầu lên, hơi do dự hỏi: “Cậu điện thoại lại cho thư ký của Kiều tổng, xem thử Kiều tổng bây giờ có tiện không, tôi muốn tự mình điện thoại nói cảm ơn.”
Đường Miễn gật đầu bày tỏ đã hiểu, lấy di động ra, lập tức gọi điện thoại.
Nào biết sau khi bên kia nói vài câu, Đường Miễn trực tiếp che hờ di động, thấp giọng nói: “Hoắc tổng, Kiều tổng đang ở bên cạnh thư ký, ông ấy nói không cần điện thoại lại phiền phức.”
Hoắc Thận Ngôn đưa tay lấy di động của anh ấy, chào hỏi: “Chú Kiều, cháu là Thận Ngôn.”
Trong chuyện chào hỏi xã giao này, Hoắc Thận Ngôn không phải không giỏi.

Từ nhỏ anh đã được giáo dục như thế này, luôn luôn chu đáo lễ phép với trưởng bối
Kiều tổng biên nói ra cũng là người quen cũ với bố anh, vì thế Hoắc Thận Ngôn gọi ông một tiếng chú Kiều cũng không quá.
Lúc này Kiều tổng biên cười khà: “Nếu không phải chuyện này, chỉ e rằng chuyện kết hôn lớn như vậy của cháu, đến bây giờ vẫn giấu các chú ấy nhỉ.”
Nào chỉ là giấu không thôi, ngay cả chuyện vợ anh làm việc ở toà soạn mình, Kiều tổng biên cũng là hôm nay mới biết.
Hoắc Thận Ngôn mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Không phải có ý giấu chú đâu ạ, chỉ là mọi chuyện đều có nguyên nhân.

Cảnh Hề không muốn quá đặc biệt trong toà soạn, cô ấy rất thích công việc này.”
Kiều tổng biên trái lại gật đầu, ông ấy nói thẳng: “Cháu đừng cho rằng lần này chú không xử phạt Nghê Cảnh Hề là nể mặt cháu, bọn chú cũng không phải hang ổ không phân rõ thị phi gì đó.

Con bé làm đúng chú thưởng, làm sai thì chú phạt.

Lần này mặc dù nó hành động có hơi quá xúc động, nhưng xuất phát điểm thực sự là tốt.”
Mặc dù ông ấy quan tâm đến chuyện này quả thực là vì cuộc điện thoại của Hoắc Thận Ngôn, nhưng ông ấy xử lý vấn đề lại không phải vì Hoắc Thận Ngôn.
Danh tiếng của nhà báo bây giờ thực sự không hay lắm, nhưng cũng không phải do công chúng bôi nhọ, mà thực sự là có một số phóng viên truyền thông đã tạo ra mánh lới để thu hút sự chú ý và đưa tin một cách có chủ ý.
Người trẻ tuổi mạnh mẽ có lý tưởng như Nghê Cảnh Hề, đáng được khích lệ.
Hoắc Thận Ngôn im lặng lắng nghe, đợi sau khi đối phương nói xong, mới thấp giọng nói: “Cháu hiểu dụng tâm lương khổ của chú.”
Không bao lâu, khi sắp cúp điện thoại, Kiều tổng biên đột nhiên mở miệng hỏi: “Trái lại là ly rượu hỷ này của cháu, lúc nào chú mới có thể uống được đây?”
Hoắc Thận Ngôn hơi ngẩn ra, mấy giây sau mỉm cười nói: “Nhanh thôi ạ, đến lúc ấy chắc chắn cháu sẽ tự mình gửi thiệp cho chú.”
*
Buổi chiều, Nghê Cảnh Hề sửa lỗi chính tả bản thảo xong, chuẩn bị nộp cho lão Trương.
Hoa Tranh bên cạnh kinh ngạc hô lên: “Anh Thận Ngôn nhà tớ làm sao thế này?”
Nghê Cảnh Hề chợt xoay đầu lại, nhìn thấy trên máy tính của Hoa Tranh đang mở một bài viết, ảnh phía trên lại thật sự là Hoắc Thận Ngôn, mà cảnh vật xung quanh anh lại có một huy hiệu cảnh sát sáng loáng.
[CEO tập đoàn Hằng Á bất ngờ xuất hiện ở đồn cảnh sát Thượng Hải, rốt cuộc là vì chuyện gì? Việc công? Hay việc riêng?].

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK