- Là con nhỏ này à? – Một cô gái mặc chiếc váy đen ngắn củn cỡn, chiếc áo màu da rằn ri bên trên bó sát thân người đầy hở hang, gương mặt được trang điểm đậm nổi lên sự dữ dằn đáng sợ, hất mặt về phía Hà Trang rồi hỏi cô bạn mình.
- Không phải, là con nhỏ kia – Cô gái kia lắc đầu, chỉ tay về Ngọc loan đáp.
Cả Hà Trang và Ngọc Loan đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà hai cô gái này lại chặn đường bọn họ như thế, nhất là khi hai cô gái này hoàn toàn xa lạ với bọn họ.
Cô gái có vẻ dữ dằn kia liền lập tức quay mặt sang nhìn Ngọc Loan, ánh mắt nhìn cô như muốn thiêu đốt cô. Hà Trang thấy vậy liền lập tức bước lên bảo vệ bạn.
- Nè, hai cô muốn gì đây.
- Không liên quan đến mày, tránh ra một bên đi, nếu không tao xử luôn mày – Cô gái dữ dằn kia khinh thường nhìn Hà Trang cảnh cáo.
Ngọc Loan chưa từng gặp hoàn cảnh thế này, cô sợ hãi vộ cùng, cắn môi nhìn cô gái dữ dằn kia, rồi nhìn sang cô gái bên cạnh. Cô gái kia có nét hiền lành hơn, cách ăn mặc cũng kín đáo hơn, mái tóc dài bóng mượt xõa trên vai. Nhưng cách trang điểm vẫn đậm lòe như vậy, chẳng khác nào mấy con chim công đỏm dáng.
Ngọc loan bỗng cảm thấy cô gái này có chút quen mặt, cô đưa mắt nhìn chằm chằm cô ta thì bị cô ta phát hiện, liền trừng mắt nhìn cô. Ngọc Loan hoảng hồn kéo tay Hà Trang lùi lại mấy bước, giờ thì cô hiểu cái họa này từ đâu mà có rồi. Họa này là từ tên Vũ Phong đáng ghét kia mà ra.
Cô gái này phải là ai khác, mà chính là cô gái thứ 3 trong 5 người mà Vũ phong đã chia tay, chính là cô gái nhìn cô đầy giận dữ. Sở dĩ cô không nhận ra cô ta ngay được là bởi vì hôm trước, cô ta như một cô tiểu thư nhà lành, không ngờ lại khác xa một trời một vực với hôm trước.
- Chị à, chị hiểu lầm rồi. Tôi với Vũ Phong không phải như chị nghĩ đâu – Trước tình thế cô và Hà Trang có thể bị người người ta đánh ghen thế này, tốt nhất là nói rõ ra hết.
- Hiểu lầm…chính mắt anh ấy chỉ tay vào mày nói mày chính là bạn gái mới của anh ấy mà còn hiểu lầm à – Cô gái kia vứt bỏ sự hiền lành của mình sang một bên lộ ngay bản chất hung dữ của cô ta ra.
Ngọc loan vừa cảm thấy may mắn cho Vũ Phong vì anh ta đã rũ bỏ được cô gái xấu xa này, nếu không ba mẹ anh ta đúng là tóc bạc nhiều hơn. Nhưng vừa tức giận vì anh ta mà cô sắp rơi vào tay của người đàn bà hung dữ này.
- Mày nghĩ mày là ai hả, ngang nhiên chạy đến cướp bạn trai của người khác, đồ hồ ly tinh. Dám cướp bạn trai tao – Cô ta vừa nói xong thì sấn tới nắm lấy tóc của Ngọc Loan mà rị xuống.
- Á …- Bị đau, Ngọc loan hét lên, cô cảm thấy từng sợi tóc của mình đang bị đứt lìa, mảng da đau đau rát vô cùng. Mắt cô nhanh chóng hình thành nước mắt.
Cô ta giơ tay lên cao định đánh vào mặt cô. Hà Trang thấy cô bị như thế thì vội vàng chạy đến níu tay cô gái kia ra để cứu cô.
- Cô làm gì vậy, mau buông tóc bạn tôi ra, nếu không tôi không khách sáo đâu nha.
Hà Trang lấy tay đánh đánh vào tay cô ta mong cô ta buông tóc Ngọc Loan ra, Ngọc Loan cũng vùng vẫy mong thoát khỏi bàn tay độc ác của cô ta. Cuối cùng cũng có thể cứu cô thoát khỏi tay của cô ta, Hà Trang còn xô cô ta té ngã. Nhưng bạn của cô ta đã nhảy xấn đến Hà Trang hung hăng đưa tay đánh tới tấp vào Hà Trang, ghiến răng nói.
- Tao đã cảnh cáo mày là không được can thiệp vào rồi mà. Mày không nghe lời vậy thì đừng có mà trách tao độc ác nha.
Thấy cô ta đánh mình, Hà Trang cũng không nhịn, cả hai người lao vào đánh nhau. Phụ nữ đánh nhau hoàn toàn khác xa với đàn ông. Đàn ông dùng nắm đấm và chân để đánh bại đối phương. Còn phụ nữ, đánh nhau thì toàn đánh xáp lá cà, cứ lao vào nhau, nắm đầu giật tóc, cào cấu. Hà trang không phải một cô gái yếu đuối, nếu đánh bình thường, có lẽ cô cũng không thua, nhưng cô gái kia để móng tay dài ngoằn, những móng tay sắc nhọn bấm sâu vào từng thớ da thịt khiếp đảm vô cùng. Làn da mịn màn của Hà Trang chẳng mấy chút đã trầy xước, trong khi cô gái kia chỉ bị trầy trụa sơ sài vì Hà Trang cũng giống cô đều không để móng tay dài. Hà Trang bị nắm lấy tóc rồi bị đập một cước vào bụng đau điếng.
Ngọc Loan thấy Hà Trang bị đánh, cũng quên đi nỗi đau của mình, vội vàng xông vào, nhằm vào cánh tay đang nắm lấy tóc của Hà Trang, há miệng cắn mạnh một cái. Khiến cô gái kia đau quá phải buông tóc Hà Trang ra. Còn Ngọc loan lại chuyển thành mục tiêu của cô ta, và cả cô bạn kia nữa.
- Con quỷ cái, dám cắn tao, lần này không đánh gãy răng mày, tao không làm người.
Ngọc Loan từ nhỏ sống bình dị, cô không được mạnh mẽ như Hà Trang, cô chỉ cam chịu bị đòn, cũng chỉ phản kháng theo kiểu muốn thoát thân chứ không đánh trả lại, vì vậy cô không bị cào cấu như Hà Trang mà lại đánh rất nhiều. Đau đớn vô cùng khiến cô bật khóc nức nở, chỉ có thể đưa tay ôm lấy người từ từ gục xuống đất theo bản năng, miệng lẩm bẩm kêu cứu không thành lời.
Hà Trang bị đánh đau đớn vô cùng, nằm bệt xuống đất, thấy Ngọc Loan bị vây đánh, muốn đứng dậy cứu cô, nhưng một cú vào bụng khi nãy gần như đã lấy hết toàn bộ sức lực của cô. Khiến cô quằn quại, muốn ngồi dậy cũng không được.
Cả con đường, vào buổi ban trưa, nên vắng bóng người, hai người bị đánh, cũng chẳng ai hay. Bọn người này chắc chắn đi theo dõi họ rất lâu chỉ chờ cơ hội vắng vẻ thế này là ra tay.
Vào lúc đó, một người con trai đi ngang qua, nhìn thấy hai cô gái đánh một cô gái như thế thì bất bình hét lên:
- Dừng tay.
Đang đánh hăng say, hai cô gái kia bực tức khi bị một kẻ phá đám thì hậm hực quay đầu nhìn lại định mắng kẻ phá đám. Nào ngờ trước mặt họ lại là một chàng trai cao lớn, ánh mắt trừng trừng nhìn họ đầy đe dọa, cả hai sợ hãi nuốt nước bọt nhìn nhau sau đó hất mắt quay lưng bỏ đi.
Chàng trai đó thấy Ngọc Loan gần như sắp sụp xuống đất vội vã nhào đến đỡ lấy thân hình bầm dập của cô.
- Này, em gái, em không sao chứ.
Ngọc Loan vừa đau đớn, vừa uất ức, đôi mắt đầy nước mắt nhìn chàng trai. Chẳng biết anh là ai, chẳng biết rõ gương mặt anh ra sao vì nước mắt làm nhòe hình ảnh của anh trong cô. Nhưng mà vòng tay anh đỡ lấy cô rất ấm áp, giọng nói của anh mềm mại vô cùng, là anh đã cứu cô thoát khỏi sự đau đớn mà hai người kia đem lại. Đau đớn uất ức khiến cô như một đứa trẻ lao vào lòng anh, hai tay ôm lấy cổ anh khóc nức nở.
Cô òa khóc trong lòng anh, cứ như thể anh là người thân thương nhất của cô, người sẵn sàng giang tay bảo vệ cô. Anh ta cũng để mặc cho cô khóc ròng rã trong lòng mình, để mặc cho nước mắt cô thấm ướt hết áo của anh, lặng lẽ vỗ về thân hình run rẩy của cô, giúp cô vuốt lại mái tóc đã bị rối nùi. Giọng anh êm dịu vỗ về:
- Được rồi. Ổn rồi, sẽ không sao nữa đâu.
Mãi đến khi cô bình tĩnh lại, anh mới buông cô ra rồi quay sang Hà Trang nhỏ nhẹ hỏi:
- Em không sao chứ?
Hà Trang cũng đã bớt đau đớn, cô nhìn anh cảm kích gật đầu. Anh đỡ Ngọc loan đứng dậy xong thì lại gần đỡ Hà Trang đứng dậy. Thấy chiếc áo của cô bị rách hết một bên tay, lộ ra một khoảng da thịt trắng ngần , anh nhanh chóng cởi áo khoác của mình choàng lên che đi giúp Hà trang, còn dùng khăn giúp cô lau đi vết máu trên trán. Động tác của anh thật nhẹ nhàng, ánh mắt sâu đầy dịu dàng khiến Hà Trang cảm thấy tim đập mạnh vô cùng.
- Cám ơn anh – Cô có chút e thẹn , cuối đầu lí nhí nói.
- Không có gì đâu. Hai người không sao chứ? Có cần đến bệnh viện hay không?
Hà Trang liếc nhìn vẻ mặt sợ hãi của Ngọc Loan khi nhắc đến bệnh viện thì lắc đầu đáp.
- Không cần đâu anh. Anh giúp em đưa bạn em đi mua thuốc, cô ấy bị đánh rất nhiều.
- Thế còn em, em bị chảy máu kìa.
- Chỉ chút đỉnh ngoài da thôi, không hề gì – Cô liếc những vết trầy trên người mình rồi đáp nhanh. Sau đó rút chìa khóa trong túi ra đưa cho Ngọc Loan bảo – Tạm thời đến phòng trọ của mình trước đi rồi hãy tính.
Nói rồi cô nhìn chàng trai, hỏi:
- Em có thể biết tên anh hay không?
- Tùng Quân – Chàng trai đó đáp.
- cám ơn anh Tùng Quân, phiền anh giúp đưa bạn em đi mua thuốc một chút được không?
- Không thành vấn đề – Tùng Quân đáp.
- Trang định đi đâu – Ngọc Loan lo lắng hỏi.
- Đòi lại công bằng cho chúng ta – Hà Trang mạnh mẽ đáp rồi dứt khoát quay người bỏ đi.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 4
Danh Sách Chương: