• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng Vũ Phong thức dậy đã thấy Ngọc Loan lui cui dọn bàn ăn sáng, anh không vui nói:
- Em đang bệnh mà lại thức dậy nấu ăn làm gì? Anh tùy tiện ra ngoài ăn gì cũng được.
- Thức ăn bên ngoài vừa đắc tiền vừa không ngon, lại chưa chắc hợp vệ sinh. Em chỉ làm đơn giản thôi, chẳng vất vả gì đâu – Ngọc Loan nghe anh nói thì quay đầu mĩm cười, đưa tay vệt trán đáp.
- Nhưng em đang bệnh mà – Vũ Phong nhìn cô dịu dàng nói.
- Em hết bệnh rồi.– Ngọc Loan đi đến gần Vũ Phong đáp – Không tin anh thử xem – Cô nắm tay Vũ Phong áp lên trán mình để anh xác định là cô đã hết bệnh rồi, để anh yên tâm.
Thấy Vũ Phong vẫn không nói gì, Ngọc Loan liền nói tiếp:
- Thật mà, em hết rồi. Không còn thấy khóc chịu trong người nữa.
- Xem ra…- Vũ Phong bỗng mĩm cười, ánh mắt trở nên tinh quái nhìn cô – Xem ra nụ hôn của anh thật sự rất công hiệu, có thể trị được bệnh của em. Vậy thì lần sau cứ mỗi khi em bệnh, chỉ cần anh hôn em là được rồi.
Ngọc Loan cứ sợ Vũ Phong lo lắng cô vẫn bệnh mà lại không chịu nghĩ ngơi nên trách mắng. Đang sợ anh nổi giận thì không ngờ lại bị Vũ Phong trêu đùa như thế.
Cô đỏ cả mặt, lúng túng nửa muốn trách anh, nữa e thẹn. Bộ dạng của cô lúc này quả thật là rất đáng yêu, Vũ Phong không nhịn được đã kéo cô vào lòng, sau đó nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.

Nhưng Ngọc Loan chợt nhớ ra một việc, cô vội vàng đẩy Vũ Phong ra lắc đầu nói:
- Không được, em vừa bị cảm xong, vẫn chưa hết hẳn, lỡ như em lây bệnh sang anh thì sao?
- Hôn qua chẳng phải là đã hôn rồi hay sao. Nếu mà lây bệnh, thì cũng đã lây từ lâu rồi – Vũ Phong bật cười nhìn vẻ lo lắng của cô đáp.
- Vậy không được, anh mau ăn sáng đi rồi uống một viên thuốc chống cảm mau lên – Ngọc Loan nghe vậy thì cuống lên, kéo Vũ Phong ngồi xuống bàn ăn sáng.
Vũ Phong nhìn bộ dạng luống cuống của cô thì lắc đầu cười khổ, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Chưa có ai tưng quan tâm lo lắng cho anh nhiều đến thế, kể cả ba mẹ anh. Vũ Phong vừa ăn vừa thấy Ngọc Loan lén lút nhìn mình, nụ cười trên môi cô đọng lại, khiến hai lúm đồng tiền của cô hiện rõ. Mỗi khi anh nhìn cô, cô lại cúi đầu giả vờ ăn sáng, thật là khiến Vũ Phong không nhịn được cười.
Ăn sáng xong, Vũ Phong lên lầu thay quần áo, Ngọc Loan ở lại dọn dẹp bàn ăn. Mới được một lúc , Ngọc loan đã nghe tiếng Vũ Phong gọi mình, cô tưởng có chuyện gì, vội vã chạy lên.
Không ngờ khi cô lên, Vũ Phong tuy đã thay quần, nhưng vẫn chưa mặc áo khiến Ngọc Loan vừa nhìn thấy cơ thể cường tráng của anh liền lập tức đỏ mặt. Vừa thấy Ngọc Loan, Vũ Phong thản nhiên ra lệnh:
- Chọn giúp anh một cái áo.
Ngọc Loan liền nhìn vào tủ quần áo đã được ủi phẳng và sắp xếp gọn gàng, cô chọn một chiếc áo trắng, cô cảm thấy Vũ Phong rất hợp với màu trắng, đưa cho anh mặc vào.
- Giúp anh cài nút áo.
Ngọc Loan hơi bất ngờ, nhưng cũng vâng lời bước tới gài nút áo giúp anh. Đứng gần Vũ Phong, hơi thở của anh phả lên mái tóc của cô, khiến những sợi tóc tơ cứ chạy loạn trước mắt cô. Càng khiến trái tim đập liên hồi của cô đập rộn hơn nữa, tay cô run run cài nút áo anh khiến nó cứ trầy trật mãi mới xong.
Vũ Phong cũng rất nhẫn nại đợi cô cài hết nút áo của mình mà không phàn nàn tiếng nào. Khi cô cài xong, anh lại còn bảo.
- Thắt cà vạt giúp anh luôn.
Tâm trạng Ngọc Loan vừa vui vừa run, cô chọn một chiếc và vạt phù hợp với chiếc áo sơ mi của của Vũ Phong. Sau đó nhón chân cận thận vòng qua cổ Vũ Phong, giúp anh đeo vào rồi thắt lại. Xong rồi cô nhìn ngắm thật kỹ, chắc chắn nó không bị lệch thì mới hái lòng gật đầu.
Vũ Phong liền xách cái vali lên cúi sát tai Ngọc Loan nói:
- Cám ơn vợ yêu, sau này, ngày nào cũng làm phiến em giúp anh thay đồ.
Nói xong Vũ Phong hôn lên trán cô một cái đầy yêu thương giống như những người chồng trước khi đi làm thường âu yếm vợ. Hành động nhẹ nhàng tưởng chừng không có gì của Vũ Phong gần như gây chấn động trong lòng của Ngọc Loan. Cô lặng người nhìn theo bóng Vũ Phong mà vẫn không cất bước theo được.
Tối hôm qua, trong đầu cô cứ xuất hiện lời hứa hẹn của Vũ Phong. Khiến cô cứ loay hoay mãi không ngủ được. Cô nằm đó, nhìn lên trần nhà, trong ánh mắt xuất hiện rất nhiều hình ảnh tương lai của hai người do cô tưởng tượng ra.

Cô đã tưởng tượng, nếu như mai này Vũ Phong đã danh tình cảm cho cô, chấp nhận cô, thì chuyện kết hôn của họ từ giả sẽ chuyển thành thật. Vậy thì cô có thể danh chính ngôn thuận giống như bao nhiêu người vợ khác, ở bên cạnh ngày ngày chăm sóc cho chồng con.
Cô đã nghĩ, người vợ có thể ngày ngày nấu cơm cho chồng, giặt đồm ủi quần áo, giúp chồng chọn lựa quần áo phù hợp là điều hạnh phúc nhất. Nhưng đó cũng chỉ là tưởng tượng của cô mà thôi. Cô cho rằng ước mơ còn cách hiện thực khá xa vời, nào ngờ hôm nay Vũ Phong lại cho cô thực hiện ước mơ của mình nhanh đến vậy.
Lại còn hai tiếng “ vợ yêu” kia nữa, Ngọc Loan khẽ mĩm cười hạnh phúc, cô sẽ trân trọng những phút giây này mãi mãi. Niềm vui sướng này khiến cô muốn chia sẽ cùng ai đó. Cho nên cô lập tức đi dọn dẹp nhà cửa xong xuôi để thời gian rảnh rỗi cùng Tú Quyên tám chuyện, dù sao đến trưa nữa dì giúp việc mới tới.
Ngọc Loan vừa dọn dẹp xong địnhgọi điện choTú Quyên thì nghe tiếng chuông cửa reo, cô liền đi ra mở cửa, nhìn thấy người đứng bên ngoài là Tùng Quân , trên tay anh còn có một làn trái cây to, cô mĩm cười cháo hỏi.
- Anh Tùng Quân! Anh đến thăm em à.
Cô chẳng chút khách sáo, đón lấy làn trái cây trên tay Tùng Quân rồi lè lưỡi cười trừ. Tùng Quân cũng chịu thua cô đành bật cười. sau đó trả lời.
- Ừ, em khỏe chưa – Tùng Quân nhẹ nhàng đáp, ánh mắt và lời nói đều chứa đựng sự quan tâm vô bờ.
- Em khỏe rồi, anh xem, em còn chạy nhảy đi lại được thế này mà, hihi
- Sắc mặt của em hôm nay đúng là tốt lên rất nhiều.
Tùng Quân nhìn Ngọc Loan, quả thật cô ngày hôm qua và hôm nay hoàn toàn khác biệt. Hôm nay trông cô tràn đầy sức sống, hoạt bát yêu đời, càng trở nên xinh đẹp và thu hút hơn.
Khi Ngọc Loan bê ly nước lên cho Tùng Quân, anh nhìn cô hỏi:
- Hôn nhân của em và Vũ Phong có thật là tốt đẹp không?

- Có thể nói hiện tại vô cùng tốt đẹp – Tuy hiện thời, cô và Vũ Phong chưa có tiến triển gì nhiều, nhưng cô hài lòng với hiện tại.
- Anh cũng mong là như vậy – Tùng Quân có chút nhíu mày nhìn sắc mặt tươi tắn của cô gật đầu.
Cả hai trao đổi dăm ba câu, cuối cùng Tuàng Quân đứng lên chào ra về.
- Anh phải về thôi, lát nữa công ty anh còn có buổi họp.
- Cũng được. Khi nào rảnh, chúng ta cùng nhau uống nước chuyện trò – Ngọc Loan vui vẻ đứng lên tiễn Tùng Quân.
Nhưng trước khi ra về, Tùng Quân quay đầu nói một câu:
- Anh hy vọng em sẽ được ở bên Vũ Phong. Nếu không…
Tùng Quân bỏ lỡ câu nói rồi ra về, Ngọc Loan đóng cửa lại mà trong lòng thắc mắc vô cùng, không hiểu ý nghĩa của câu cuối ùng Tùng Quân nói là gì.
Đang mãi nghĩ ngợi thì tiếng chuông cửa lại reo lên, cô tưởng Tùng Quân quên cái gì bàn ra mở cửa, không ngờ người bên ngoài không phải Tùng Quân mà là Hà Trang.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 6.6

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK