Mặc dù Vũ Phong nói câu đó với ý nữa cười nữa không, Ngọc Loan cũng cho lời nói đó là nói đùa của Vũ Phong để trêu cô, nhưng lời nói đó lại gieo rắc vào lòng Ngọc Loan một hy vọng. Hy vọng có một ngày Vũ Phong thật sự nhìn về phía cô.
Nhưng hiện tại, Ngọc Loan muốn được ở bên cạnh Vũ Phong như thế này. Cô có thể chờ, chờ đến khi trong lòng Vũ Phong người con gái hư ảo kia tan biến đi. Đến khi đó, cô nhất quyết sẽ thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình với anh ấy.
Thời gian thấm thoát như thoi đưa, chẳng mấy chốc cũng sắp đến ngày Vũ Phong tốt nghiệp ra trường.
- Này, Pé Heo! Sau khi dự lễ tốt nghiệp xong thì tụi anh có tổ chức một buổi tiệc. Em nhớ đến tham dự nhé – Giọng Vũ Phong ở đầu bên kia điện thoại reo lên một cách vui vẻ – Nhớ ăn mặc thật đẹp có biết không? Không được làm mất mặt anh – Vũ Phong đột nhiên đưa ra yêu cầu với cô.
Ngọc Loan ngây người chưa hiểu rõ ý Vũ Phong, cô nhăn mày hỏi lại:
- Vì sao?
- Tóm lại là, em cứ ăn mặc cho đẹp là được rồi – Vũ Phong nói một câu yêu cầu rồi cúp máy.
Ngọc Loan khó hiểu nhìn mãi chiếc điện thoại của mình, bảo cô đến thì có thể hiểu, nhưng xưa nay đi cùng Vũ Phong, anh dẫn cô đi hết chỗ này đến chỗ kia, khá nhiều chỗ sang trọng, anh cũng chưa từng đưa ra yêu cầu này với cô. Tuy bình thường Ngọc Loan không ăn bận quá cầu kỳ, nhưng cũng không ăn bận xền xoàng, lối ăn bận của cô khá phù hợp với tất cả mọi nơi.
Ngọc Loan bèn đưa thắc mắc của mình kể với Hà Trang nghe. Hà trang nghe xong thì dùng tay xỉa vào trán cô phán:
- Loan đúng là đồ ngốc mà. Con trai không yêu cầu con gái như thế nếu như không xem cố gái ấy là bạn gái của mình.
- Nhưng anh ấy đâu có ngỏ lời cùng mình – Ngọc Loan buồn bã lắc đầu, cô không tùy tiện ảo tưởng một điều gì khi chưa nắm chắc nó trong tay. Cô không muốn khó xử khi gặp mặt sau này.
- KHông nhất thiết phải ngỏ lời nói rằng “ Anh thích em” thì mới có thể xem nhau như người yêu đâu. Đôi khi chỉ cần một lời ám chỉ, hay một cái nháy mắt cũng đủ chứng tỏ tình cảm của đối phương với mình rồi – Hà Trang lấy giọng hiểu biết dạy bảo cô – Biết đâu Vũ Phong bảo Loan ăn bận thật đẹp là để giới thiệu Loan với bạn bè anh ấy với tư cách bạn gái anh ấy thì sao. Nếu không thì là Vũ Phong nhân cơ hội cuối cùng mình còn ở trường, quyết định ngỏ lời cùng Loan.
- Vậy….- Ngọc Loan tuy trong lòng rất vui nhưng vẫn còn e ngại vô cùng.
- Chẳng phải Loan thích Vũ Phong hay sao? Nếu như những điều trân là không phải thì cũng có sao đâu. Hôm nay Loan phải ăn diện cho thật xinh đẹp, phải khiến cho Vũ Phong ngây ngất từ cái nhìn đầu tiên luôn. Sau đó cứ thế tỏ tình với anh ấy, mình không tin là anh ấy sẽ từ chối Loan . Dũng cảm lên.
- Có thật không? – Ngọc Loan hỏi lại với một niềm vui sướng mong chờ.
- Tin mình đi. Hôm nay mình cũng sẽ bày tỏ với anh Tùng Quân, nah61t định phải trở thành bạn gái của anh ấy – Hà Trang trong lúc hưng phấn, cô buột miệng nói mà quên mất sự thật mà mình che giấu bao lâu nay.
- Ơ, chẳng phải là hai người đã quen với nhau rồi hay sao – Ngọc Loan đưa mắt nhìn Hà trang lấy làm khó hiểu. Bao lâu nay tuy rằng cô chưa từng được họ chính thức thừa nhận trước mặt cô. Nhưng việc Hà Trang hay đi ra ngoài và bảo là đi gặp Tùng Quân, còn nhiều lần khoe những món quà mà Tùng Quân đã tặng trước mặt Ngọc Loan. Hai người họ chẳng thừa nhận, nên Ngọc Loan tế nhị chưa bao giờ ở trước mặt Tùng Quân hỏi thẳng, cô và Vũ phong cứ nói bóng gió kiểu trêu chọc mà thôi. Chị khi có cô và Hà Trang, Hà Trang mới kể cho cô nghe những chuyện của hai người họ.
Nhưng Vũ Phong thì bảo Tùng Quân kín như bưng, cứ nói là hai người không có gì hết, chỉ là bạn bè bình thường thôi. Lúc đó Ngọc Loan đã nghĩ, do Tùng Quân là con trai, anh lại là dạng người kín đáo, cho nên không thích phô bày tình cảm của mình ra cho người khác thấy.
Hà Trang biết mình đã lỡ lời bèn cười giả lã đáp:
- Lo chuyện của mình đi cho xong trước đi rồi lo đến chuyện của người khác.
Ngọc loan lắc đầu, cô cho rằng, trong tình yêu có nhiều hương vị. Biết đâu Tùng Quân và Hà trang giống như lời Hà Trang đã nói như trên: Không cần phải nói rõ ra mới biết là yêu. Đến khi tình yêu chín mùi thì bày tỏ cũng không muộn. Trước mắt Ngọc Loan hiện giờ chỉ hiện diện hình ảnh của Vũ Phong mà thôi.
- Ngọc Loan! – Hà Trang chợi quay người nhìn Nọc Loan hỏi khẽ – Có thể ình mượn một chiếc váy của bạn được hay không? Sẵn tiện chọn cho bạn một chiếc váy luôn.
Lâu lâu Hà Trang vẫn mặc đồ bính của Ngọc Loan, nói là đồ bính chứ thật ra hầu như những bộ tặng cho Hà trang, cô chưa mặc lần nào cả, bởi vì những bộ đó quá ư cầu kỳ, không thích hợp với những cuộc gặp gỡ của sinh viên với sinh viên. Cho nên lần này cũng không ngoại lệ, Hà Trang lại hỏi mượn đồ của Ngọc Loan.
Ngọc Loan vốn định chọn chiếc váy màu trắng, đây là một thiết kế của nhà thiết kế nổi tiếng của Việt Nam, chiếc váy không cần thiết kế cầu kì mà vẫn khiến người bận trở nên xinh đẹp, mặc vào rất tao nhã. Ngọc Loan rất thích chiếc váy này, vì váy màu trắng, cho nên Ngọc Loan không nỡ bận, sợ nó sẽ bị đổi màu vì những hoạt động đời thường của cô. Nhưng hôm nay là một ngày rất đặc biệt, cho nên cô
Nhưng sau đó, Hà Trang phản đối. Cô cho rằng chiếc áo sẽ không khiến Ngọc Loan nổi bật trước đám đông, vậy thì sẽ khiến Vũ Phong mất mặt. Ngọc Loan ngẫm nghĩ, cô cho rằng Hà trang nói có lí nên để Hà Trang tùy ý lựa chọn giúp cô trang phục. Hà Trang chọn cho Ngọc Loan chiếc váy màu hồng lệch vai. Chiếc váy này là quà sinh nhật của cô Ngọc Loan tặng, Ngọc Loan cũng thích chiếc váy này lắm, nhưng cô hơi ngại vì nó có chút sexy. Chiếc váy ôm gọn thân hình cân đối rất đẹp của Ngọc Loan, nhưng để lộ một bên vai trần đầy vẻ gợi cảm, chân vày cũng khá ngắn. Nhưng quả thật, Ngọc Loan bận vào càng thêm phần xinh đẹp.
Hà Trang thì lại chọn chính chiếc váy trắng đó để mặc ình.
Ngọc Loan vì muốn hôm nay mình thật sự trở nên xinh đẹp trong mắt Vũ Phong, cho nên cô quyết định lấy món quà kỷ vật mà mẹ mình để lại ình đeo vào. Ngọc Loan bèn mở hộp trang sức mà mình vẫn cất giữ cẩn thận ra.
- Woa, thật sự là đẹp quá – Hà Trang reo lên, trong giọng nói không dấu sự ghen tị của mình.
- Mình sẽ chọn một thứ phù hợp để đeo – Ngọc Loan cười đáp.
- Mình muốn mượn chiếc lắc tay này đeo có được không? Nó rất hợp với chiếc váy này – Hà Trang đột nhiên cầm lấy sợi lắc trong hộp đem ra nhìn ngắm rồi quay lại Ngọc Loan mở miệng đề nghị.
- Nhưng mà cái đó…- Ngọc Loan vốn là muốn đeo sợi lắc đó nên mới lấy hộp trang sức này ra. Đây là kỷ vật tình yêu của ba cô và mẹ cô.
- Đi mà…chỉ hôm nay thôi mà, mình sẽ giữ gìn thật cẩn thận – Hà Trang nắm lấy tay Ngọc Loan lắc lắc cầu xin.
Ngọc Loan nhìn sợi lắc một cái rồi nhìn Hà trang thở dài gật đầu.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 10.2
Danh Sách Chương: