• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ta chết thật oan uổng... Thật oan uổng...”

Không biết đến canh mấy, lão Bạch bỗng nghe thấy thanh âm của một nữ nhân, thanh âm kia ở bên tai của y, gần gũi như thì thầm.

“Ta chết oan uổng quá...”

Lão Bạch tóc gáy dựng thẳng. Nhắm chặt hai mắt, gần như phát khóc.

“Oan uổng quá... oan uổng quá...”

Lão Bạch sắp không ổn rồi, còn tiếp nữa y cảm giác được mình sẽ phát điên. Y muốn nói đừng có kêu oan không, ngươi dù sao cũng phải nói ta biết ai đã hại ngươi a, nhưng chưa nói ra khỏi miệng, cổ tự nhiên gặp một trận lạnh lẽo. Lão Bạch mạnh mở mắt ra, đã thấy một nữ cương thi cả người mọc đầy lông xanh đang hung hăng bóp cổ y...

“A!” Mạnh giật mình một cái, lão Bạch nhảy dựng lên từ trên giường ngồi dậy. Bốn phía một mảnh đen tuyền, an tĩnh đến mức chỉ có tiếng gió thổi, ở đây thì có cái gì cương thi chứ.

Nguyên lai, mới nãy bất quá chỉ là nằm mơ mà thôi.

Có cái gọi là ban ngày nghĩ nhiều, ban đêm sẽ nằm mơ, lão Bạch biết mình lúc nãy thật sự là bị dọa. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gõ mõ cầm canh, lại chỉ mới canh ba. Cách lúc trời sáng, còn rất lâu.

Nhưng, lại không dám ngủ.

Y phục bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng, nổi lên khí lạnh. Lão Bạch lau mồ hôi trên trán, ngồi trên giường đem chăn quấn chặt hơn. Y biết, việc này nếu không tra ra căn nguyên, sẽ không thể yên.

Không biết là bị dọa đến cực hạn trái lại có gan hơn, hay là vò đã mẻ lại sứt sớm thì muộn gì cũng chết, ngồi ngay ngắn một lát xong lão Bạch lại tay run run đi ra ngoài, như ma xui quỷ khiến hơn nửa đêm lại lần mò đến linh đường.

Trong linh đường lớn như vậy, lại không có lấy một người. Quan tài hiu quạnh đặt ngang chính giữa, bạch lăng ở phía trên trong lúc hỗn loạn mới nãy đã bị Lý Chuy giẫm đạp đến thất linh bát lạc, lúc này hơn phân nửa đều đã rơi xuống mặt đất.

Sáp ong trên linh đài đã cháy đến tận gốc, xem chừng chưa đến hừng đông sẽ tắt mất.

Lão Bạch ngừng thở, chậm rãi đi về phía trước, cuối cùng, đứng trước quan tài, tay khẽ đặt lên nắp quan tài rất nặng.

Lý phu nhân, ngươi nếu thật có oan khuất thì hãy nói cùng ta, ta, ta bất cứ giá nào cũng...

Lão Bạch trong lòng lặng lẽ mặc niệm, rất thành khẩn, một lần lại một lần.

Lòng bàn tay bỗng truyền đến một trận rung động nhỏ, lão Bạch đầu tiên là cả kinh, lập tức trừng to mắt, rung động vẫn đang duy trì liên tục, rất yếu, bằng mắt căn bản không nhìn ra, nhưng cảm xúc trên tay thì không thể nghi ngờ. Chậm rãi, lão Bạch nghe thấy một thanh âm kỳ quái.

Chi chi dát dát...

Chi chi dát dát...

Lão Bạch thở sâu, cưỡng chế xung động muốn chạy trối chết. Tiếp tục thành kính dùng tâm linh đối thoại với Mai Thanh.

Phu nhân, đừng dùng phương ngôn (ngôn ngữ địa phương) nữa, nói tiếng mọi người nghe đều hiểu có được không?

Chi chi dát dát...

Chi chi dát dát...

Dần dần, lão Bạch nhận ra có chỗ không thích hợp, thanh âm này hình như là từ dưới đáy quan tài truyền tới, ngoài ra nếu bảo là nói, không bằng nói là càng giống tiếng một thứ gì đó đang gặm quan tài!

Lão Bạch run lẩy bẩy xoay người, một bên ở trong lòng lập lại tội lỗi tội lỗi, một bên đem ngọn nến nhỏ xíu ở bên trái linh đài lấy qua đây. Lần thứ hai kề sát quan tài, lão Bạch đem ngọn nến giơ lên trước mắt, chậm rãi ngồi chồm hổm xuống.

Quan tài cũng không phải trực tiếp đặt trên mặt đất, mà hai bên cách nhau chừng một trượng bởi được đệm bằng đá cẩm thạch rất ngay ngắn, vì thế từ góc độ của lão Bạch, vừa lúc có thể thấy rõ toàn cảnh phía dưới đáy quan tài.

Ngồi xổm xuống xong, thanh âm lại càng thêm rõ ràng. Hơn nữa càng lúc càng lớn. Trong lúc lão Bạch muốn tiến thêm một bước nữa để kiểm tra thì, bỗng nhiên có vật gì đó từ đáy quan tài rớt xuống.

Lạch cạch, thanh âm không lớn, nhưng rất thanh thúy.

Lão Bạch to gan tiến tới thêm vài bước, cả người gần như đã ở dưới quan tài. Nương theo ánh nến, lão Bạch cuối cùng cũng thấy rõ được thứ vừa roi xuống —— một mảnh gỗ quan tài nhỏ nói vuông không vuông nói tròn không tròn?

Hầu như là trực giác, lão Bạch giơ ngọn nến lên hướng đỉnh đầu nhìn, ai biết đối diện chính là một cái đầu người đang mở to mắt kinh khủng nhìn!

Lão Bạch há hốc miệng, sợ hãi tới cực điểm lại không phát ra được âm thanh nào. Đầu người kia cũng há miệng, tròng mắt trừng tới mức sắp rót ra. Trong lúc nhất thời, hai cái đầu trông rất giống anh em thân thích.

Trước hết kịp phản ứng chính là cái đầu trong cái lỗ của quan tài, đương nhiên, người ta ngoại trừ đầu ra còn có cổ có thân có cả tay chân nữa, chỉ thấy con mắt của cái đầu lớn kia đảo nhanh mấy cái, không biết dùng phương pháp gì, dĩ nhiên trong nháy mắt cả người từ cái lỗ nhỏ như miệng chén kia chui ra ngoài. Áp dụng kiểu ngồi chồm hổm như lão Bạch, cuối cùng cũng bình đẳng mặt đối mặt rồi.

“Ta nói, hơn nửa đêm ngươi không ngủ lại cầm nến tới dưới quan tài muốn hù chết người a.” Cái đầu lớn lên tiếng, thanh âm ép tới cực thấp, có chút khàn khàn.

“Ta, ta hù dọa ngươi?” Lão Bạch vừa giận lại có chút sợ hãi chưa tiêu, run rẩy run rẩy chỉ ngón tay giận, “Hơn nửa đêm ngươi không hảo hảo ở trong nhà mình lại chạy tới trong quan tài người ta tá túc ngươi còn gì để nói?”

“Vậy các ngươi cũng không cần đem ta nhốt lại trong quan tài nha, quá độc ác.” Đầu bự lại trừng to mắt lên án.

“Chúng ta tưởng là thi biến.”

“Thi biến? Ha, các ngươi gặp qua thi biến chưa, các ngươi biết cái gì gọi là thi biến không?”

Lão Bạch thành thật lắc đầu.

Đầu bự ngay lập tức đổi thành bộ mặt phu tử (thầy giáo): “Không sai, thi thể để lâu bị địa khí nhập vào có thể phát sinh một số biến cố, như là lông dài ra a phát ban a các loại. Nhưng sống lại? Ngươi cho là đang xem kịch chắc!”

Lão Bạch bị chặn đến á khẩu không nói được lời nào, ngẫm lại cử động lúc trước của mình tựa hồ đúng là có điểm nhát gan như... Đợi chút! Lão Bạch cuối cùng cũng bắt được mấu chốt vấn đề, thật nguy hiểm, chút nữa thì bị tên nhóc này gạt rồi: “Nói đến cùng, ngươi là ai a?”

“... Chúng ta có thể đi ra rồi nói không, ngồi chồm hổm thế này thật khó chịu quái.”

Đầu bự vừa nói, lão Bạch mới phát hiện vị trí địa lý của hai người đúng là không thích hợp. Có lẽ do ngồi chồm hổm lâu quá, lão Bạch mới vừa mới động chân, đã cảm giác được một trận đau tê dại từ dưới hướng lên trên lủi, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống. Cũng may đầu bự nhanh tay nhẹ mắt, đỡ y một cái, lão Bạch mới có thể từ dưới quan tài an toàn thoát thân.

Sự tình đã rõ hơn phân nửa, linh đường cũng không còn khủng bố như trước nữa rồi, lão Bạch đem nến cung kính trả lại linh đài, lúc này mới xoay người nghiêm túc quan sát đầu bự. Tuổi khoảng chừng hai lăm hai sáu, dáng dấp hẳn là không kém, có điều trên mặt bôi một tầng sơn đen không biết là thứ gì, che hơn phân nửa khuôn mặt. Một thân hắc y hắc khố, lại dùng tóc đen đem toàn bộ tóc dài trên đầu buộc lại gọn gàng, bộ dáng này mà ở trong đống than, phỏng chừng cả mẹ ruột cũng tìm không ra.

“Giờ có thể nói rồi chứ.” Lão Bạch nghiêm mặt nói.

“Ta... Ách, ngươi không có võ công?” Đầu bự như bỗng nhìn ra cái gì, vô cùng kinh ngạc nói.

Lão Bạch khẽ nhíu mày: “Ngươi muốn làm cái gì?”

“Dùng khinh công đào tẩu.” Đầu bự rất thành thực, cùng lúc tiếng nói vừa dứt là bắt đầu thi triển thân pháp linh hoạt của mình.

Đáng tiếc, lão Bạch so với hắn còn nhanh một bước. Tay áo hơi chút giơ lên, vô số bột phấn thật nhỏ rất khó thấy đã bị đầu bự hít vào. Gần như là lập tức, đầu bự đã rớt xuống đất.

“Lần sau trước khi đào tẩu không cần nói trước cho người khác biết.” Lão Bạch hảo tâm chỉ bảo cho hậu bối.

“Ngươi rắc cái gì đó?” Đầu bự cả giận nói.

“Bí chế Hóa Công tán,” lão Bạch ôn hòa nói, “Hóa công sát nhân lưỡng bất ngộ[1]. Nếu như không có giải dược, trong vòng ba ngày thì võ công biến mất, mười ngày thì độc phát mà chết.”

“Ngươi nói thật?” Đầu bự thay đổi sắc mặt.

“Đương nhiên, khinh công của ngươi không phải là không thi triển được rồi sao?” Lão Bạch cười như một con hồ ly, cuối cùng hòa ái tiêu sái tới gần đầu bự, cùng hắn ngồi xuống đất, “Nói đi, ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?”

Đầu bự bĩu môi, vẻ mặt không cam nguyện: “Nghĩ không ra ta đường đường là Câu tam gia, cư nhiên thua trong tay một tên vô danh tiêu tốt ngay cả võ công cũng không biết như ngươi.”

“Câu tam gia?” Lão Bạch trầm ngâm chốc lát, bỗng trừng to mắt, “Là cái kia Câu tam chuyên đào tổ phần người khác?”

“Uy, ngươi đừng tự ý sửa chữa danh hào người khác a.” Câu tam bất mãn.

“Ân ân, đạo mộ thánh thủ nha.” Lão Bạch tức giận cười, “Vậy sao ngươi không hảo hảo ở dưới đất, lại trộm lên tới tận đây?”

“Còn không phải là do đầu năm làm ăn khó khăn sao, đất đông cứng cứ như là tường đồng vách sắt vậy, đào cũng đào không được, còn không nghĩ cách trước bay lên mái hiên một chút.” Câu tam ngược lại rất thành thật, đơn giản đối lão Bạch đều nói hết ra, “Ai biết lại may mắn gặp đúng nhà này có người chết, ta vừa nghĩ nhà giàu thì vật người ta chôn theo khẳng định là không ít, định thừa dịp không ai vào kiếm vài thứ, cũng là thần không biết quỷ không hay nha.”

“Lấy đồ của người chết ngươi không sợ bị báo ứng?” Lão Bạch nhịn không được nhíu mày.

Kết quả Câu tam ngược lại rất thản nhiên: “Chung quy so với giết người cướp của vẫn tốt hơn, trên giang hồ có ai là tay không dính máu? Nhưng Câu tam ta dám nói, tay ta đây rất sạch sẽ.”

Lão Bạch khóe miệng co quắp: “Đều là trộm của người ta có biết không.”

Câu tam lúng túng: “Khái, ý ta là ta không có hại người. Dù là trộm mộ, ta cũng không đạp lên thi thể của mộ chủ, bị các ngươi nhốt bên trong mấy canh giờ, ta vẫn bám ở nắp quan tài, ngay cả lúc cưa quan tài, ta cũng chỉ đem nàng kia khe khẽ dịch một chút, ta dám cam đoan, nếu giờ các ngươi mở lại quan tài, thì lúc trước ra sao bây giờ thế đó.”

Lão Bạch nhìn con mắt của Câu tam, không biết sao lại cảm thấy mấy lời này có thể tin được. Nguyên lai tiếng chi chi dát dát không phải là quỷ ngữ của Mai Thanh, mà là người này đang cưa quan tài. Liếc mắt nhìn miếng gỗ nhỏ trên mặt đất, lão Bạch nghi hoặc nói: “Cái lỗ nhỏ như vậy sao ngươi chui ra được?”

“Súc Cốt đại pháp a, là tổ truyền của nhà ta đó.” Câu tam vẻ mặt tự hào.

Lão Bạch rất có xung động muốn giúp người này cắm một lá cờ sau lưng trên đó có bốn chữ lớn —— ta biết súc cốt.

“Uy, cần nói ta đã nói xong, giải dược đâu?” Câu tam hướng lão Bạch giơ tay.

“Ta không có đáp ứng là sẽ cho ngươi a.” Lão Bạch lộ ra hàm răng chỉnh tề.

Câu tam trừng to mắt, không chút suy nghĩ đưa tay ra một quyền. Lão Bạch nhất thời không chuẩn bị, trúng ngay giữa mặt.

Hít một hơi, lão Bạch vất vả ôm mắt trái, sau đó nheo mắt phải còn lại: “Biết giờ ta đang nghĩ gì không?”

“Dù có giải dược cũng không cho ta nữa.”

“Rất tốt.”

“Đại hiệp!”

“Nữa cũng vô dụng.”

“...”

*****************************

[1] hóa công lực và giết người cả hai đều không chút sai sót

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK