• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão Bạch khiến toàn trường ồ lên một mảnh, đại đa số đều cảm thấy tiệc rượu lần này đi thật đáng giá, một chút tiền biếu đổi lấy tràng diện náo nhiệt thế này, vô danh tiểu tốt chống lại giang hồ thế gia, chậc, trăm năm khó có một lần. Bất kể kết cục thế nào, đây cũng sẽ trở thành câu chuyện thú vị trong chốn giang hồ đang chán ngắt một thời gian dài.

Đương nhiên không phải ai cũng hảo tâm tình như thế, ví dụ như Ôn Thiển Ôn đại hiệp.

Người kia tướng mạo thường thường xem xong quên mất cư nhiên là lão Bạch? Nếu không phải thanh âm của y vẫn trước sau như một ôn nhu, nếu không phải mắt y vẫn lộ ra ánh sáng quen thuộc, Ôn Thiển tuyệt đối nhận không ra. Ai, phải nói nếu như lão Bạch không tự giới thiệu, vậy có khi thẳng tới hỉ yến kết thúc hắn cũng không biết mình và người kia đã từng thoáng qua nhau.

Ôn Thiển phát hiện hắn không thích kết luận này. Cứ thế, hắn lại oán giận lão Bạch. Hắn nhận không ra lão Bạch là có nguyên nhân, nhưng sao lão Bạch lại không chịu nhận hắn. Ôn Thiển không nghĩ ra. Sợ phiền toái? Sợ nguy hiểm? Nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện này, vậy người kia có phải sẽ triệt để làm bộ không nhận ra mình?

“Ôn Thiển? Ngươi làm sao thế?” Nhạc Quỳnh Nhi khẽ gọi, giọng mang theo điểm lo lắng, “Sắc mặt ngươi hình như không tốt lắm.”

Ôn Thiển hơi ngẩn ra, hắn cư nhiên trong bất tri bất giác đem tâm tình để lên trên mặt? Không có thời gian để nghĩ nhiều, nam nhân lập tức liễm hạ dị sắc trong mắt, thay bằng chiêu bài mỉm cười, đạm nhiên ôn hòa nói: “Không có việc gì, có lẽ nhiều người quá, có điểm khó chịu.”

Nhạc Quỳnh Nhi bán tín bán nghi nhìn hắn một hồi, xác nhận thật sự không có gì không ổn, lại đưa mắt tập trung nhìn phía trước.

Ôn Thiển ở trong lòng thở dài, đã biết quấn quýt còn làm bộ đạm nhiên là cái gì rồi. Xét ở góc độ khác, nếu như hắn là lão Bạch, vậy hắn chắc chắn sẽ áp dụng nguyên tắc thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, đừng nói là chủ động nhận người, hắn còn hận không thể thẳng cho tới tận khi hỉ yến kết thúc cũng không ai nhận ra được hắn. Nhưng cũng chuyện đó đổi thành lão Bạch đối hắn làm, sao trong lòng lại có điểm khó chịu. Giống như ở trong nồi cơm phát hiện một hạt cát, nhỏ đến mức có thể quên đi, nhưng lộ ra lại cảm thấy không thoải mái.

Ôn Thiển theo Nhạc Quỳnh Nhi nhìn về phía lão Bạch, tuy đã dịch dung, nhưng nụ cười của người kia vẫn lộ ra nét đặc biệt của y, thuần túy đến mức liếc mắt cũng có thể thấy được, khiến cho lòng cũng cảm thấy ấm lên. Bất quá lúc này không phải đang cười với mình, mà với người đang ở trên thượng đường, hình như gọi là Câu tam.

Ôn Thiển nhàn nhạt nhíu mày, trong ký ức của hắn lão Bạch hình như không có người bằng hữu như thế. Ách, không đúng, phải nói là trong ký ức của hắn, lão Bạch trước giờ đều chỉ một mình. Cứ như thế an tĩnh ở trong thâm sơn, hướng về một người đến đi bất định như mình mà cười. Cho nên mới sản sinh ra lỗi giác “Mình là đặc biệt”.



Rõ ràng cũng không có gì, nhưng tại sao, lại cứ muốn phát hỏa chứ.

“Bạch đại hiệp, ngươi nói lão nạp phán phạt bất công, có căn cứ?”

“Tại hạ cho rằng việc này có điểm đáng ngờ.”

Giữa đại đường, lão Bạch thản nhiên đón nhận ánh mắt của Thất Tịnh đại sư, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Thất Tịnh đại sư tựa hồ hiện lên một tia khen ngời, bất quá lão Bạch chưa thấy rõ, lão nhân gia đã đem đầu chuyển hướng Nhâm Thiên Mộ: “Nhâm chưởng môn, ngươi xem chúng ta có phải là nên nghe một chút cái nhìn của vị thiếu hiệp này không?”

Phải hay không, nghe như là lựa chọn, nhưng Nhâm Thiên Mộ không thể chọn. Dưới ánh mắt trừng trừng của mọi người, dù hắn có muốn làm gì cũng phải suy nghĩ một chút đến thể diện của đại phái Thiên Kiếm môn này.

“Đương nhiên, lão phu cũng muốn xem hắn có thể nói được thứ gì hay ho.” Nhâm Thiên Mộ miễn cưỡng cười một cái, tránh mất đi phong cách đại gia.

“Đa tạ.” Lão Bạch hơi hơi gật đầu, sau đó mắt nhìn quanh, giống như những lời này không phải nói cho mấy người Nhâm Thiên Mộ, Thất Tịnh đại sư hay Vô Tịch sư thái nghe, mà là nói cho tất cả những ai đang ở chỗ này, “Bảo Câu tam sát hại Nhâm thiếu hiệp, theo trực quan phán đoán thì chứng cứ hình như rất xác thực, thậm chí có thể tính là bắt tại trận. Nhưng vừa vặn cái này quá mức rõ ràng, khiến cho chúng ta phải hoài nghi trong đó có kỳ hoặc.”

Nhâm Thiên Mộ giật giật môi, đang định nói, ai biết đã bị Ngôn Thị Phi đang ở trên thượng đường cướp mất.

“Kỳ hoặc gì?”

Không biết có phải ảo giác không, nói chung là Nhâm Thiên Mộ cảm thấy lời này của Ngôn Thị Phi phối hợp với lão Bạch có chút cảm giác như là kẻ xướng người hoạ.

“Đầu tiên là động cơ, Câu tam cùng Nhâm Xung đêm qua ở trong đại đường cãi nhau, chuyện này rất nhiều người ở đây đều thấy, nhưng kết quả của trận cãi nhau đó mọi người cũng rất rõ ràng, ta nhớ kỹ Nhâm chưởng môn lúc đó còn phi thường công chính nói Câu tam thuần khiết, hơn nữa chờ sau khi điều tra kỹ sẽ cho hắn một cái công đạo.” Lão Bạch nói thì đưa mắt định trên mặt Nhâm Thiên Mộ, “Nhâm chưởng môn, ta nói không sai chứ.”

Nhâm Thiên Mộ lạnh lùng nheo mắt lại: “Phải thì sao?”

Lão Bạch nhún nhún vai: “Vậy thì vấn đề xuất hiện. Chỉ vì cãi nhau mà giết người bản thân đã khó thuyết phục, huống chi ngươi vị chưởng môn đức cao vọng trọng đã nhận lời sẽ cho hắn một cái công đạo, vậy xin hỏi, Câu tam sao phải mạo hiểm cùng Thiên Kiếm môn là địch mà không tiếc ra tay tàn nhẫn sát hại lệnh công tử chứ?”

“Cái này cũng dễ hiểu, người hành tẩu giang hồ lệ khí quen rồi, một lời không hợp vung tay là chuyện thường, huống chi hắn cùng với Xung nhi từng có tranh chấp kịch liệt như thế.” Nhâm Thiên Mộ cười nhạo, tựa hồ rất coi thường điểm đáng ngờ này của lão Bạch.

“Cãi nhau thì giết người? Chẳng lẽ Thiên Kiếm môn đều hành sự như thế?”

Thanh âm nữ nhân đột nhiên vang lên, Nhâm Thiên Mộ bị lời chế nhạo trắng trợn này khiến cho đứng ngồi không yên, nhưng nhìn quanh khắp nơi chỗ nào cũng toàn đầu là đầu, sao có thể biết được ai là ai, nói chi là nơi thanh âm phát ra.

Lão Bạch thiếu chút nữa bị nước bọt mình làm sặc, cái giọng đó rõ ràng là Y bà nương nha.

Khó khăn lắm mới đem biểu tình điều chỉnh lại, lão Bạch tiếp tục nói: “Được, chuyện động cơ tạm gác qua một bên. Vậy Nhâm thiếu hiệp sao lại đêm khuya chạy tới Lan Hương phòng chứ? Theo ta biết đó không phải là sương phòng của Nhâm công tử.”

“Tự nhiên là bị kẻ gian hẹn qua đó rồi,” Nhâm Thiên Mộ hừ lạnh, “Tiểu nhi bản tính thiện lương, không nghi ngờ có trá, không nghĩ vào đó phó ước lại mạng tang hoàng tuyền.”

“Ừm, nghe hình như cũng hợp tình hợp lý,” lão Bạch nói thì đi tới bên người Câu tam, đưa tay nhấc y phục của nam nhân lên, “Chư vị hãy nhìn kỹ, lúc Câu tam bị phát hiện ngay bên thi thể thì mặc chính là bạch sắc lý y* này. Nếu trước đó hắn hẹn Nhâm Xung nên vào đó phó ước, sao lại mặc thứ đan y chỉ khi ngủ mới dùng này? Đừng nói là địa điểm không thích hợp, mà thời tiết lạnh lẽo như vậy là đã quá không thích hợp rồi.”

(*) lý y: đồ mặc trong nhà hồi xưa mà giờ ta gọi là đồ ngủ

“Hắn có lẽ muốn giết người xong thì về phòng trước, giả bộ chuyện gì cũng không có phát sinh. Vậy thì lý y không phải tiện hơn sao, cả đổi lại cũng không cần.” Nhâm Thiên Mộ sắc mặt có đã phần biến hóa.

Lão Bạch cười khẽ một tiếng: “Đúng, cả đổi lại cũng không cần, vì sao, bởi vì trên người hắn không hề bị dính máu! Ai, giết người không thấy máu, chỉ sợ Câu tam là cao thủ trong cao thủ rồi.”

Vẻ mặt Nhâm Thiên Mộ triệt để đen xuống: “Bạch đại hiệp không cần châm chọc, trên y phục Câu tam không hề dính máu đúng là có điểm kỳ quái, nhưng không phải là không thể giải thích được, chỉ bằng vào điểm này cũng với động cơ mà ngươi nói lúc trước đã phán Câu tam vô tội, vị miễn không có sức thuyết phục.”

“Cái gì gọi là không phải không thể giải thích được chứ, giết người không thấy máu nha, nói chung là ta làm không được.” Lần này vang lên giọng nam.

“Ai, là ai, đi ra cho ta!” Nhâm Thiên Mộ nổi giận.

Lão Bạch nghiêng đầu, cảm thấy đã ở đâu nghe qua thanh âm đó. Đang nghĩ nghĩ, đoàn người ở góc Đông Bắc đã chậm rãi giãn ra hai bên, Lý Tiểu Lâu đại hiệp với năng lực ẩn dấu không cùng một đẳng cấp với Y Bối Kỳ cứ như như thế không chỗ che dấu. Bất quá người ta cũng mặc kệ, đứng ở đằng kia ngốc ngốc chớp mắt mấy cái, lập tức cười đến ngây thơ khả cúc: “Là ta cắm miệng vào một chút, không có ý gì khác, Bạch đại hiệp xin mời tiếp tục.”

“…” Lão Bạch muốn ra ngoài ngắm trời xanh mây trắng.

Đoàn người không có hợp lại. Sau ở góc Đông Bắc chỉ có mình Lý đại sát thủ đứng đó, lòe lòe phát quang.

“Được rồi, vậy giờ ta nói đến điểm cuối cùng.” Thu lại dáng cười, lão Bạch rốt cuộc nghiêm túc lên, “Câu tam bảo đêm qua hắn bị một người thần bí dụ tới Lan Hương phòng, mà Nhâm chưởng môn đối với chuyện này hình như lại không tin. Kỳ thực muốn biết có người thần bí này không rất đơn giản…”

Toàn trường lặng ngắt như tờ, ánh mắt một lần nữa tập trung trên người  lão Bạch, tựa hồ thứ y chuẩn bị nói ra không phải là lời mà là ma chú.

Lão Bạch đem ánh mắt chậm rãi đảo quanh đám người giang hồ đang vây xem, sau đó, tất cả mọi người nghe thấy y nói: “Ai là người đầu tiên phát hiện án mạng?”

… Lát sau, một trung niên nam tử vóc người nhỏ bé mắt có chút vàng từ trong Huyền Vũ bang lặng lẽ chen ra, hơi câu nệ đáp lời: “Ách, cái kia, chính là ta, ta là người đầu tiên chạy tới Lan Hương phòng, điểm hộp quẹt lên thì thấy Câu tam cầm băng trùy đứng bên người Nhâm Xung.”

Lão Bạch gật đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi sao lại đến Lan Hương phòng?”

Trung niên nam tử mở to mắt, rất sợ chuyện sẽ dính tới mình mà vội vàng đáp: “Ta nghe có nam nhân hô giết người a, cho nên ta mới…”

“Câu tam hô sao?” Lão Bạch cắt đứt đối phương.

Nam nhân mạc danh kỳ diệu: “Sao có thể, tự hắn hô giết người để chúng ta lại bắt sao.”

“Ha hả, cũng đúng,” lão Bạch cười, tiếp tục nói, “Vậy là Nhâm Xung hô?”

“Ách, cũng không phải,” trung niên nam tử nỗ lực hồi ức nói, “Đêm qua ta cũng ở trong đại đường, có nghe qua thanh âm của Nhâm thiếu hiệp, so với cái kia khác rất nhiều.”

Lão Bạch trầm ngâm chốc lát, tiếc hận nói: “Xin lỗi, vậy ngươi không phải là người đầu tiên phát hiện án mạng, bởi trước ngươi đã có người phát hiện giết người đồng thời hô lên.” Dứt lời lão Bạch nhìn quanh đại đường, thanh âm lạnh lùng chưa từng có, “Người đầu tiên phát hiện án mạng đồng thời hô giết người là vị bằng hữu nào? Việc này liên quan đến hai nhân mạng, mong vị huynh đài đó tự mình đứng ra.”

Một lúc sau, không ai hành động.

Quần chúng vây xem hai mặt nhìn nhau, đầu tiên là nhỏ giọng nghị luận, cuối cùng biến thành nghi hoặc trò chuyện.

“Đúng vậy đúng vậy, ta cũng nghe có người kêu giết người nên mới tới…”

“Vậy người đầu tiên hô lên là ai a…”

“Tên kia không phải là người đầu tiên đến Lan Hương phòng sao, thế nào lại cũng nghe được tiếng la…”

“Chuyện này đúng là kỳ quái…”

“Đừng nói nữa, ta thấy lạnh người rồi…”

“…”

Lão Bạch xoay người, ánh mắt lần nữa tập trung trên người Nhâm Thiên Mộ: “Nhâm chưởng môn, chúng ta trở lại ngẫm nghĩ giải thích của Câu tam. Hắn nói mình bị người dẫn tới Lan Hương phòng, cho nên có thể lý giải được vì sao hắn lại mặc lý y ra ngoài giữa đêm đông. Hắn còn nói người thần bí kia sau khi bị thương thì hô giết người, cái đó cùng lời của vị huynh đài đến Lan Hương phòng đầu tiên nói không mưu mà hợp. Hơn nữa còn có động cơ ta nói lúc trước, điểm đáng ngờ nhiều như thế, ngài cảm thấy định Câu tam là hung thủ giết người thỏa đáng sao?”

Nhâm Thiên Mộ không nói một lời, tay vịn của ghế lại ‘ba’ một tiếng nứt toác ra.

Lão Bạch nheo mắt lại, nghiêm nghị nói: “Nhâm chưởng môn, ngươi đau mất con tâm tình đó chúng ta đều hiểu, nhưng không thể vì thế mà kéo một người vào gánh tội thay. Ngài là tiền bối trên giang hồ đức cao vọng trọng, được vô số người kính ngưỡng và tôn trọng, lý ra nên phân rõ đúng sai thưởng phạt phân minh. Công đạo ở trời, ở đất, nhưng lại càng ở trong lòng người.”

“Hảo một phen giải thích sắc sảo,” Nhâm Thiên Mộ cuối cùng cũng nhìn về phía lão Bạch, trong mắt áp lực sự phẫn nộ, “Ngươi đem điểm đáng ngờ nói ra có đạo lý rõ ràng như thế, vậy nhất định có thể bắt được hung phạm giải oan cho con ta rồi.”

“Ách…” Lão Bạch sửng sốt, trước chỉ nghĩ làm sao để cứu Câu tam, còn chưa thật nghĩ tới vấn đề bắt hung thủ. Đừng nói y chỉ là phá án nghiệp dư, cho dù là chuyên nghiệp, đối mặt với đầu mối ít đến thương cảm như lúc cũng hết đường xoay sở.

Nhâm Thiên Mộ lại giống như nhận định bất kể thế nào cũng phải dùng máu một người đến tế Nhâm Xung, không đợi lão Bạch trả lời đã nói: “Ta cho ngươi thời gian ba ngày, nếu trong vòng ba ngày tìm được cái ngươi gọi là hung phạm, vậy Câu tam đương nhiên là không việc gì. Ngược lại, nếu ngươi tìm không được, vậy Câu tam vẫn là kẻ đáng nghi nhất, ta phải đem hắn về Thiên Kiếm môn thẩm vấn.”

Thẩm vấn? Lão Bạch ở trong lòng cười nhạt, nói thật dễ nghe, đều là làm bộ trước mặt ngoại nhân, Câu tam nếu theo hắn về Thiên Kiếm môn thật, chỉ sợ có vào không có ra. Nhưng mà, ba ngày…

“Nhâm chưởng môn, thời gian ba ngày e là hơi gấp gáp,” nói chính là Ngôn Thị Phi, chỉ thấy hắn mặt cười hòa khí, nghiễm nhiên đúng đạo địa chủ đãi khách, “Cho Bạch đại hiệp năm ngày thì sao. Chúng ta đều hy vọng có thể đem kẻ ác thực sự đã giết hại lệnh lang ra công lý, thời gian càng nhiều thì khả năng bắt được hung phạm càng lớn.”

Nhâm Thiên Mộ tựa hồ có chút bất mãn: “Năm ngày vị miễn quá…”

“Nhâm chưởng môn, cách đại hôn của ta còn có sáu ngày, đều nói trước khi cưới thấy máu là điềm xấu, ta cũng hi vọng Bạch đại hiệp có thể bắt được hung phạm vì Ngôn phủ giải sát khí. Vậy cứ năm ngày đi,” nói xong Ngôn Thị Phi lại quay sang các tiền bối, “Thất Tịnh đại sư Vô Tịch sư thái cảm thấy thế nào?”

“Nếu chủ nhân đã nói thế, vậy thì Bạch đại hiệp, năm ngày này ngươi phải khổ cực rồi.” Thất Tịnh đại sư cười đến mặt mũi hiền lành, trắc diện mà đem kỳ hạn vỗ định.

Lão Bạch ở trong lòng nặng nề thở dài, nhưng vẫn không quên đưa một ánh mắt “Cảm tạ” cho Ngôn Thị Phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK