“Bạch đại hiệp, việc lần này, Lý Chuy ta thật không biết nói gì cho phải, đây là ngân phiếu xin ngài thu cho, sau này nếu có việc cần đến Lý Chuy ta, cứ mở miệng.” Trên bàn cơm, Lý Chuy cung kính đưa thù lao qua.
Lão Bạch thật ra tiếp rất thản nhiên, vốn nha, hành hóa tiền bạc đã thỏa thuận xong, không có gì để mà khách khí. Chỉ là vừa nhìn thấy chữ trên ngân phiếu, lão Bạch lại có chút chần chờ rồi: “Đã nói là tám trăm lưỡng, Lý đại hiệp sao lại đưa một ngàn?”
“Nên như vậy.” Ra chính là Liễu Vân Yên, lúc này nàng trang dung tinh xảo, thần sắc thản nhiên, mặc dù vẫn còn chút khí phong trần, lại có thêm một tia chủ nhà vị đạo, “Ngươi vì Lý phủ ta làm chuyện đại sự, cấp bấy nhiêu cũng không quá phận.”
Lão Bạch nhìn Lý Chuy, người kia lại sụp mi thuận mắt, không dám lên tiếng. Lão Bạch ở trong lòng len lén cười, mới nói: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh rồi.”
Liễu Vân Yên hơi hơi gật đầu, sau đó uống một ngụm canh, tiếp đó lại dùng khăn tay lau khóe miệng, nhìn quanh một vòng: “Hôm nay cũng đã từ từ ấm lên, không biết đám heo a sói a tới trú đông có phải nên ra ngoài kiếm ăn rồi không nhỉ.”
Liễu Vân Yên nói xong vân đạm phong khinh, nhưng lúc nói thì rất rõ ràng. Ba vị nghĩa đệ cũng không dám đón nhận ánh nhìn của tẩu tử, Lý Chuy dù nể mặt cũng có chút không nhịn được, ho nhẹ vài tiếng, chầm chậm nói: “Phu nhân, ngươi nói mấy chuyện không liên quan này làm gì chứ, nhanh ăn cơm đi.”
“Ăn? Ta xem tiếp theo làm sao sống được, chúng ta sắp uống gió Tây Bắc hết rồi.” Liễu Vân Yên khe khẽ thiêu mi, “Thái Chương Tào Vân Hải, đám các ngươi đã gọi một tiếng tẩu tử, vậy tẩu tử hôm nay cũng nói rõ với các ngươi luôn, các ngươi ai cũng đều có tay có chân có khí lực, ra ngoài cũng nói mình là người giang hồ, vậy thì làm chút chuyện mà người giang hồ nên làm đi, chẳng trông mong các ngươi hành hiệp trượng nghĩa nhưng ít nhất cũng phải tự lực cánh sinh, ta xuất thân không tốt, nhưng ta cũng là dùng bản lĩnh mà kiếm cơm, ta đây là tiểu nữ tử còn có thể, lẽ nào nhị vị đại hiệp các ngài lại làm không được?”
Không đợi hai người kia trả lời, Liễu Vân Yên lại chuyển ánh mắt tới Long Cẩm: “Ta và ngươi thì khỏi nói nữa, Mai tỷ tỷ ta một đời thanh danh, suýt nữa thì hủy trong tay ngươi, ngươi ăn của đại ca ở của đại ca cư nhiên còn dám tơ tưởng đến đại tẩu của mình? Hai người kia thật muốn ở lại chỗ này ta không còn gì để nói, nhưng ngươi, ăn cơm chiều xong thì cuốn gói rời đi cho ta.”
Long Cẩm môi run run, cúi đầu. Hai người “thật muốn ở lại chỗ này thì bản thân ta cũng không còn gì để nói”, đầu đã sắp rớt vào trong chén cơm. Lý Chuy sắc mặt khẽ biến: “Liễu Vân Yên, cái nhà này rốt cuộc là do ai làm chủ!”
Thế nhưng Liễu Vân Yên bang một cái đem đũa vừa mới cầm lên đập lại xuống mặt bàn, mắt hạnh trợn tròn: “Trước đây là ngươi, bây giờ là ta, sao hả?”
“Ách... Là ta tùy tiện hỏi hỏi...” Lý Chuy lầm bầm, cũng gia nhập vào hàng ngũ những người cúi đầu.
Liễu Vân Yên vẫn không tha cho: “Nhiều năm như vậy, ngươi nói ngươi đã làm được gì cho cái nhà này? Quanh năm suốt tháng không ở nhà, không thì đi rước những kẻ không đứng đắn trở về. Chúng ta muốn sống, cũng không phải là mở từ đường[2], Lý gia các ngươi có tiền cũng là của tổ tiên, miệng ăn thì núi lở! Phải, lúc ngươi làm đại hiệp rất uy phong, nhưng cái hư danh này có thể đổi lấy gia đình bình an con cháu đầy đàn? Ta...”
Mấy lời lên án của Liễu Vân Yên bị tiếng khóc của tiểu oa nhi cắt đứt, vú em ôm Lý Hiếu Thân từ hậu đường đi ra, vẻ mặt lúng túng: “Lão gia, phu nhân, tiểu thiếu gia một mực khóc...”
Lý Chuy cũng bất chấp cái khác, vội vã đem nhi tử ôm vào lòng vỗ về, ai biết tiểu hài nhi lại càng khóc lớn hơn.
“Khóc khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc,” Liễu Vân Yên hiển nhiên còn đang nổi nóng, lời nói có thể so với cửu tiết tiên[3], thế nhưng người nói lại đứng lên, đi qua một tay đem tiểu hài nhi ôm vào lòng mình, sau đó dùng động tác lắc lư dịu dàng tuyệt không giống với lời nói mà dỗ dành, “Ngoan, đừng có khóc. Sau này cùng Nhị nương ngủ, đừng có theo lão cha ma quỷ của ngươi nữa, theo hắn không có tiền đồ.”
Kỳ lạ là, tiếng khóc dần dần nhỏ lại.
Lão Bạch cùng ba vị Lý gia nghĩa đệ ra khỏi đại môn Lý phủ, y tin tưởng Lý phủ sẽ từ từ tốt lên, bởi vì Lý Chuy cưới được một phu nhân rất tốt.
Vụ làm ăn đầu tiên của mùa xuân, nhập sổ một ngàn lượng. Lão Bạch cảm thấy đây là dấu hiệu tốt. Vốn muốn theo đường cũ trở về núi, nhưng Lý Chuy lại nói hiện tại băng tuyết trên sông đã tan thuyền đã đi lại được, mà đi đường thủy lại nhanh hơn rất nhiều. Lão Bạch có chút quy tâm tự tiến[4], đổi lại đến bến đò.
Lý phủ ở góc phía Bắc của Thập bát lý đào hoa phô, bến đò lại còn phải hướng phía Bắc đi thêm một đoạn nữa. Tuy rằng đã nhập xuân, hoa đào cũng đã rực rỡ nở quá rồi tàn quá hơn phân nửa, nhưng thỉnh thoảng gió nổi lên, lại vẫn mang theo chút ít xuân hàn.
Từ rất xa, lão Bạch đã nhìn thấy bến đò. Nho nhỏ, vắng vẻ, không có đội thuyền, lại càng không có một bóng người. Tuy rằng Lý Chuy đã ít nhiều nói tới, nơi này có chút hoang vắng, nhưng chờ thấy được, vẫn khiến cho lão Bạch cảm thấy ngoài ý muốn.
Thực sự sẽ có thuyền qua nơi này sao? Lão Bạch thật có chút hoài nghi.
Bờ sông, gió càng lớn. Lão Bạch đứng ở trên bến đò nho nhỏ, không lâu thì, đánh ba cái hắt xì. Cứ như thế tiếp, lạnh cóng chỉ là vấn đề sớm muộn. Trên đường về nhà bị nhiễm phong hàn, không phải là chuyện gì đáng mừng.
Nghĩ như vậy, lão Bạch kéo kéo lại y phục, muốn tìm một chỗ để tránh gió. Nhưng chỗ chưa tìm được, bên tai đã có những âm hưởng kỳ quái truyền đến trước rồi. Lão Bạch bình khí ngưng thần nghe kỹ, tựa hồ là tiếng đánh nhau. Binh khí tương giao, nếu y không có nghe sai, đó là hai người đang giao thủ, hơn nữa đều là kiếm khách.
Thanh âm càng ngày càng gần, lão Bạch lúc này mới ý thức được mình rất có khả năng trở thành con cá trong chậu đáng thương. Nhìn quanh khắp nơi, căn bản không có nơi nào đủ để giấu thân. Dưới tình thế cấp bách, lão Bạch cấp trung sinh trí[5] mà nhảy ùm xuống nước, nước bên bờ không không, còn chưa tới thắt lưng. Lão Bạch sững người một chút chịu đựng cái lạnh rồi từng chút một di chuyển đến phía dưới bến đò, tấm ván gỗ của bến đò không lớn, nhưng che đậy một lão Bạch thì vẫn dư dả.
Người, đã tới rồi.
Ầm, keng, đinh, bang...
Lão Bạch đem ánh mắt lặng lẽ dời lên, khoảng cách rất gần, nhưng y căn bản không thấy rõ người giao thủ, chỉ biết là hai người, còn lại chính là bụi đất tung bay cùng kiếm khí sắc bén đến lóa mắt.
Cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ trong cao thủ.
Nhưng lão Bạch không có tâm tình cảm thán. Hàn khí như kim châm từ dưới lòng bàn chân xông lên, bàn chân tựa như mất đi tri giác. Nước sông vừa mới tan băng, tựa hồ còn lạnh hơn so với tuyết trên núi của Bạch gia trấn lúc này.
Không biết có phải là cảm nhận được tiếng lòng của lão Bạch hay không mà, tiếng đánh nhau bỗng nhiên ngừng lại. Bụi đất mù trời tản đi, lão Bạch cuối cùng cũng nhìn rõ được hai vị cao nhân đang “luận bàn”, quả nhiên, hai người đều sử dụng kiếm. Trong đó có một người khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng cao gầy, một thân lam y, tướng mạo có chút tuấn tú, chỉ là trên trán lộ ra sát khí rất sắc bén. Một người hai sáu hai bảy, dáng dấp không cần phải nói nhiều, có hóa thành tro lão Bạch cũng nhận ra được.
Lại gặp Ôn Thiển.
Nghiệt duyên này kéo dài từ cuối năm đến tận đầu năm, lão Bạch có làm cách nào cũng không vui vẻ nổi.
Ôn Thiển thoạt nhìn cũng không cao hứng. Đương nhiên, chuyện đó không liên quan gì đến lão Bạch cả.
“Cố Thiên Nhất, ta và ngươi trước kia không oán gần đây không thù, lại không ai mướn ngươi tới lấy mạng ta, tại sao ngươi cứ đuổi theo ta không tha như vậy?” Trên khuôn mặt luôn luôn đạm nhiên của Ôn Thiển hiếm khi lại xuất hiện thứ được gọi là ảo não.
“Mướn? Ai, ta mới không giống ngươi, giết người chỉ vì chuyện buôn bán, ” Cố Thiên Nhất vẻ xem thường mà cười nhạo, sau đó nghiêm mặt nói, “Kiếm khách chân chính, phải là luôn truy cầu chung cực áo nghĩa[6] của kiếm pháp, không ngừng khiến cho kiếm của mình mạnh hơn, mạnh hơn nữa.”
Lồng ngực Ôn Thiển thoáng phập phồng, sự phiền muộn hiếm có lại xuất hiện: “Vậy ngươi đi tìm Lý Tiểu Lâu đi, hắn mới là thiên hạ đệ nhất, ngươi là thiên hạ đệ nhị đến tìm một kẻ đứng sau như ta làm cái gì!”
“Bài danh cái quỷ! Đều là đám người kia vỗ đầu nghĩ ra, ta chưa cùng ngươi giao thủ, sao có thể nói là mạnh hơn ngươi được? Lý Tiểu Lâu ta tự nhiên sẽ đi tìm, nhưng không phải là hiện tại.” Cố Thiên Nhất dứt lời, cổ tay hơi hơi khẽ động, “Ôn Thiển, cho ta xem thử Thiển Thương kiếm chân chính đi.”
Ôn Thiển mi phong căng thẳng, hiểm hiểm tiếp nhận sát chiêu của Cố Thiên Nhất.
****************************
[1] hưu thư: giấy bỏ vợ.
[2] mở từ đường = làm từ thiện
[3] cửu tiết tiên: roi chín khúc, thường làm bằng sắt, xem hình chắc vụt trúng thì đau lắm a XD
[4] quy tâm tự tiến: nỗi nhớ nhà như một mũi tên XD chắc ý là muốn nhanh nhanh về nhà
[5] cấp trung sinh trí: là câu cái khó ló cái khôn của VN mình, nhưng rét thế mà nhảy xuống nước…này được tính là trí sao “__”
[6] chung cực áo nghĩa: nói đơn giản là đỉnh cao nhất, sâu nhất, thâm thúy nhất của một thứ gì đó (ở đây là kiếm pháp)