Ngay cả vương gia cũng khinh thường nữ nhân này thì bọn họ làm sao tôn kính nàng cho được.
Vương gia muốn Nam Cung phu nhân là chủ mẫu, muốn nàng ta quản lý vương phủ, tức là muốn tước đoạt quyền lợi của vương phi, đám nô tài như bọn họ phải hiểu được gió chiều nào theo chiều ấy, chuyển hướng về phía của Nam Cung phu nhân.
Tất nhiên, bọn họ cũng chưa bao giờ đứngvề phía vương phi.
Vân Cẩm Nguyệt nghe thấy những lời này, tức giận ngực co rút lại.
Sở Minh Khiêm muốn Nam Cung Nhu làm chủ mẫu? Muốn Nam Cung Nhu quản lý vương phủ?
Vậy sau này nàng còn có thể sống được trong vương phủ này không?
Mặc dù nàng chán ghét vương phủ này, nhưng ngày nào nàng còn ở đây nơi này chính là của nàng, người khác không được phép nhúng tay vào.
Nhưng một vương phi bị vứt bỏ, ngay cả một miếng băng gạc cũng không lấy được như nàng, muốn quản lý vương phủ không phải chuyện dễ.
Thấy Vân Cẩm Nguyệt còn không chịu đi, Trương ma ma lạnh lùng nói: “Nương nương, lão nô khuyên ngươi đừng đối nghịch với vương gia, hôm nay người chọc giận Nam Cung phu nhân, tâm trạng của phu nhân không tốt, ngươi phải đi hầu hạ bọn họ cho tốt, phu nhân mới có thể tha thứ cho người, nô tài chỉ nói đến đây thôi, nương nương tự giải quyết cho tốt.”
Nói xong, Trương ma ma định rời đi, đột nhiên Vân Cẩm Nguyệt nhìn chăm chăm bà ta, lạnh lùng nói: “Đứng lại! Một nô tài như ngươi cũng dám ăn nói như vậy với chủ tử?”
Trương ma ma sửng sốt, quay người, lạnh lùng nói: “Xin lỗi nương nương, vương gia mới là chủ tử của lão nô.”
Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nói: “Ta là chính thê của vương. gia, là Ly vương phi do Hoàng thượng ban, cũng là chủ tử của ngươi. Lời nói việc làm vừa rồi của ngươi rất không lễ phép, không chút tôn trọng, hôm nay ta phải dạy bảo quy củ lại cho ngươi, quỳ xuống!”
Trương ma ma ngạc nhiên: “Dựa vào gì bắt ta quỳ? Vương gia nói trong vương phủ này, chỉ có ngài ấy mới có thể xử lý chúng ta.”
“Được lắm, ý của ngươi là ta không có quyền xử lý một nô tài? Được, ngươi không quỳ, vậy ta sẽ không đi hầu hạ vương gia, đến lúc đó nếu hắn đến hỏi ta sẽ nói do ngươi chọc tức nên ta không muốn đi, ta muốn xem xem ngươi có gánh nổi trách nhiệm này không!” Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nói.
Nghe thấy Vân Cẩm Nguyệt nói vậy, sắc mặt của Trương ma ma trắng bệch.
Bà ta đến gọi vương phi nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn vương gia sẽ tức giận.
Chọc giận vương gia máu lạnh tàn nhẫn, hậu quả nghiêm trọng vô cùng.
Thật ra vương gia rất lạnh lùng vô tình, không để ý ai cả, nên sẽ không để ý đến đám nô tài như bọn họ.
Nghĩ đến đây, bà ta cắn chặt răng, nhục nhã quỳ xuống đất: “Được, lão nô quỳ, xin nương nương đi nhanh đi, nếu đến muộn đừng đổ tội cho lão nô.”
“Ta chưa về, ngươi chưa được đứng lên, Phượng Nhi nhìn chäm chằm bà ta, nếu bà ta dám đứng lên trước khi ta về, ngươi báo lại cho ta, ta sẽ dùng gia pháp xử lý bà ta”
“Vâng, nương nương.” Phượng Nhi trả lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: