Chẳng lâu sau, tiểu nha hoàn đã dẫn Vân Cẩm Nguyệt đến cửa lầu chính của Tinh Thần các, từ xa Mạch Ly đã trông thấy Vân Cẩm Nguyệt cầm cờ bước đi thong thả như đang dạo chơi vườn hoa, hắn ta lập tức nhếch mép.
Vương phi trở nên xinh đẹp rồi thì không thèm đeo khăn che mặt mỗi khi ra ngoài nữa, dáng đi cũng tự tin hơn, không còn vẻ thấp kém như lúc trước, thay đổi lớn thật.
'Thấy vương phi định cầm cờ vào phòng, Mạch Ly lạnh lùng tiến lên ngăn cản: "Nương nương, không thể mang theo thứ này vào trong."
"Cờ này dùng để cổ vũ cho vương gia đấy, cũng chẳng phải vũ khí sắc bén gì. Đêm nay hắn muốn viên phòng với phu nhân mới qua cửa, thân là vương phi đương nhiên ta phải hò hét tiếp sức cho bọn họ chứ đúng không. Sao thế, ngay cả chút quyền lợi này cũng không cho ta à?" Vân Cẩm Nguyệt chớp mắt.
Đôi mắt đen láy của nàng thoáng qua tia gian xảo, dáng vẻ lém lỉnh đáng yêu khiến Mạch Ly nhìn đến sững sờ.
"Đương nhiên người có quyền này rồi, có điều..." Hơi kỳ quặc chút thôi.
"Nếu không thể cầm cờ theo thì ta không vào đó hầu hạ bọn họ đâu”" Nói xong, Vân Cẩm Nguyệt xoay người định rời đi.
Lúc này, bên trong bỗng truyền ra giọng nói lạnh lùng của Sở Minh Khiêm: "Ai ầm ï bên ngoài đấy? Có phải Vân Cẩm Nguyệt không, nếu đúng thì lăn vào đây cho ta mau."
"Là ta, là ta, vương gia, ta tới rồi nè.' Vân Cẩm Nguyệt vẫy tay với người trong phòng, hệt như đang đi du lịch.
Sau đó, nàng đẩy cửa, lả lướt tiến vào như một cơn gió.
Thấy thế, khóe miệng Mạch Ly khẽ co rút, chỉ mấy lá cờ thôi, hẳn không thể làm vương gia bị thương được đâu.
Tính tình vương phi thay đổi trở nên kỳ quặc khó hiểu quá, nếu là trước kia, biết được vương gia muốn viên phòng với nữ nhân khác thì nàng đã đau khổ khóc lóc từ lâu rồi, hoặc tức giận đập phá đồ đạc.
Giờ thấy nàng vui vẻ như vậy, trong lòng Mạch Ly như chứa đựng mười vạn câu hỏi vì sao.
Vân Cẩm Nguyệt vừa vào phòng đã thấy Sở Minh Khiêm và Nam Cung Nhu đang ngồi sau lớp màn lụa, tầm nhìn hơi mờ ảo, từ chỗ nàng có thể nhìn thấy một bóng hồng đang tựa vào. lồ ng ngực của bóng đen.
Nàng đang định tiến tới thì Sở Minh Khiêm bỗng quát: "Dừng lại, ngươi đứng ở đó, nếu bổn vương và phu nhân có yêu cầu sẽ gọi ngươi."
"Thật không? Vậy mời vương gia và phu nhân tiếp tục." Vân Cẩm Nguyệt nhíu mày.
".." Sở Minh Khiêm nghẹn họng, hắn cho rằng nữ nhân này. sẽ rất khổ sở, thậm chí là tức giận, không ngờ đối phương lại bình tĩnh như thế này.
Hẳn gọi nàng tới là để sỉ nhục nàng, đương nhiên sắc mặt sẽ không thể nào hòa nhã dễ gần nổi.
Sở Minh khiêm lạnh lùng hỏi: "Phu nhân khát, còn không mau dâng trà cho phu nhân?”
"Vâng." Vân Cẩm Nguyệt bỏ lá cờ lên bàn, bäảt đầu châm trà.
Màn lụa mờ mờ ảo ảo nên Sở Minh Khiêm không thấy mấy lá cờ nàng cầm theo.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
Danh Sách Chương: