Chìm xuống đáy biển, bốn phía đều tối đen như mực, nước biển ngăn cách tất cả âm thanh, tất cả giác quan trên cơ thể Bạch Phỉ đều xuất phát từ việc tiếp xúc với bạch tuộc, nguồn ánh sáng duy nhất có lẽ chính là mắt bạch tuộc.
Bạch Phỉ ném thanh đao trong tay về phía ánh sáng kia, từ trong không gian lưu trữ lấy ra khẩu súng năng lượng đã được hệ công kích lúc trước rót đầy năng lượng.
Liên tiếp vài phát bắn vào đôi mắt dễ bị tổn thương nhất của bạch tuộc, nhưng năng lượng của khẩu súng này rất thấp, đối với bạch tuộc mà nói chỉ gây ra một chút đau đớn. Trái lại nó còn bơi lên bơi xuống, xoay tròn nhanh hơn, ý đồ muốn hất văng cái người đang bám trên người nó xuống.
Bạch Phỉ đem toàn bộ năng lượng lưu trữ bên trong dùng hết, cũng không gây ra bất kỳ tổn hại đáng kể nào cho con bạch tuộc. Ngẩng đầu nhìn về phía biển, càng ngày càng xa mặt biển.
Nếu hắn đi lên muộn hơn một chút, có lẽ không khí trong phổi sẽ cạn kiệt. Và bây giờ hắn không thể buông tay, một khi buông tay hắn sẽ bị con bạch tuộc sẽ nuốt chửng.
Nhưng hiện tại còn có một biện pháp khác, Bạch Phỉ nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm nhận thân thể của mình.
Hắn đã từng trải nghiệm qua cảm giác tinh thần lực trong phòng kiểm tra, không có khả năng là giả, cho dù là ngắn ngủi một giây, nhưng nó cũng đã từng tồn tại.
Có lẽ là đối mặt với hoàn cảnh cực hạn, Bạch Phỉ cảm nhận được trong cơ thể có một nguồn năng lượng kỳ lạ đang dâng trào, hắn lại một lần nữa giơ súng năng lượng lên, cảm nhận được một cỗ năng lượng chảy qua cánh tay, thông qua nòng súng phun ra.
Bạch tuộc dừng động tác, chậm rãi chìm xuống.
Thoáng cái liền giải quyết xong, Bạch Phỉ không quá xác định, hắn muốn lên đầu bạch tuộc xác nhận lại một chút.
Diệp Tử trên cổ tay như biết được suy nghĩ của hắn, vươn dây leo kéo Bạch Phỉ lên, Bạch Phỉ hướng về phía ót yếu ớt đâm một đao.
Bạch tuộc lớn thực sự không nhúc nhích.
Bạch Phỉ ném bạch tuộc rồi bơi lên, phía trên một mảnh đen kịt, khiến cho người ta tự hỏi không biết phải mất bao lâu mới có thể nổi lên mặt biển.
Diệp Tử biến thành dây leo cũng không có thu hồi lại mà vẫn vươn lên trên, thẳng đến khi quấn lấy một thứ gì đó, đầu kia ôm lấy thắt lưng Bạch Phỉ, rất nhanh kéo hắn lên mặt nước.
Con thuyền đang lao về phía trước bỗng nghe dưới đáy thuyền vang lên một tiếng "rầm", toàn bộ thuyền rung chuyển.
Người trên tàu lập tức căng thẳng: "Có phải bạch tuộc đuổi theo hay không, nghe nói bạch tuộc rất mang thù. "
Sau đó, bọn họ nhìn thấy một cái gì đó xuyên qua mặt nước, lao thẳng vào con thuyền của họ và quấn quanh mạn thuyền.
Theo bản năng cho rằng đó là xúc tu của bạch tuộc, còn chưa kịp nhìn kỹ, từ đuôi thuyền đi lên một người.
Toàn thân đối phương ướt đẫm, khi nhảy lên thuyền, xung quanh boong tàu đều bị ướt sũng.
Mái tóc đen ướt đẫm che đi vầng trán, lộ ra một đôi mắt không có cảm xúc gì, phần da lộ ra bên ngoài bị tái nhợt vì ngâm nước biển, thoạt nhìn giống như là từ Tu La Địa Ngục bò lên.
Thắt lưng quấn những dây leo xanh đen, lộ ra vòng eo cực nhỏ.
Trong đêm tối thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị, nhất thời bọn họ cũng không nhận ra đây là Bạch Phỉ.
Sau khi Bạch Phỉ đứng yên, dây leo rời khỏi cơ thể Bạch Phỉ, hướng về phía nhóm người đối diện.
Người bên kia ngay tức khắc hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng, đã bị dây leo trói lại với nhau.
Hạ Nhiên Chi khiếp sợ nhìn một màn trước mắt: "Cậu... Cậu không sao chứ. "
"Cũng không tính là hoàn toàn không có việc gì." Bạch Phỉ khẽ cười: "Mượn dây thừng của anh dùng một chút. "
Tay Hạ Nhiên Chi nhanh hơn não dùng hai tay đưa cho Bạch Phỉ một sợi dây thừng.
Bạch Phỉ cầm dây thừng đi tới trước mặt đám người bị dây leo trói lại: "Vừa rồi các ngươi chạy rất nhanh, tôi thiếu chút nữa là không đuổi kịp thuyền của các ngươi rồi. "
Giọng điệu ôn hòa ôn hòa nhưng động tác trên tay lại không chậm trễ, quấn một vòng dây thừng dọc theo dây leo.
"Chúng tôi... Chúng tôi thực sự không muốn đi, nhưng không có cách nào." Một trong số họ mở miệng.
"Đúng vậy, mực kia ăn mòn quá mạnh."
"Mạnh đến mức nào? Mạnh đến mức vài phút cũng không đợi nổi sao? "Bạch Phỉ thắt nút ở cuối dây thừng, hỏi ngược lại.
Lúc này không có ai nói gì, bọn họ cũng không thể nói rằng bọn họ nghĩ anh không thể thoát ra được.
"Tiểu Diệp, trở về." Bạch Phỉ mở miệng, gọi Diệp Tử trở về.
Dây leo to bằng cánh tay lập tức thu nhỏ lại, quấn lấy cổ tay Bạch Phỉ, thuận tiện cọ cọ lòng bàn tay Bạch Phỉ.
"Đây là cái gì? Tại sao còn có chức năng phóng to và thu nhỏ? "Hạ Nhiên Chi ngạc nhiên.
Bạch Phỉ trả lời: "Một loại thực vật."
Suy nghĩ một chút, nói thêm: "Tôi nuôi nó."
Không phải, thực vật gì mà có thể nghe lời như vậy, Hạ Nhiên Chi không tin.
Gã to con trở lại khoang thuyền nghỉ ngơi đến khi nghe thấy thanh âm vài người lại vội vàng đi ra.
"Xảy ra chuyện gì?" Vừa mới đi ra liền đụng phải mấy người bị trói, phản ứng nhanh chóng xoay người vào tư thế phòng ngự.
Không nghĩ tới vừa xoay người liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
"Anh... Làm sao anh quay lại được? " Gã to con kinh ngạc hỏi, nhưng đồng thời cũng ý thức được mấy người bị trói thành chuỗi cũng là kiệt tác của người trước mắt.
Nhìn Bạch Phỉ hoàn hảo không tổn hại gì đứng ở đó, gã to con bắt đầu kinh hãi vô cớ.
"Rất bất ngờ sao?" Bạch Phỉ đi về phía trước một bước: "Khoang thuyền nhường cho chúng tôi nghỉ ngơi. " Quay đầu lại ra hiệu cho Hạ Nhiên Chi đuổi theo.
Gã to con đứng ở cửa khoang thuyền, ngươi nói nhường thì nhường, vậy gã chẳng phải rất mất mặt sao.
Khi sắp tiếp cận cửa khoang, Bạch Phỉ lại bổ sung một câu: "Vừa giết một con bạch tuộc lớn, vừa mệt vừa đói, các ngươi mang theo đồ ăn không? "
Gã to con:!!!!
Cũng không biết vì cái gì, nghe xong những lời này thân thể gã không khống chế được yên lặng nhường ra một lối đi. Mà phía sau hai cái chân chó lập tức nói: "Có, có. "
Sau khi ăn no uống đủ, Bạch Phỉ vẻ mặt lười biếng, thoạt nhìn giống như sắp ngủ thiếp đi. Mà Hạ Nhiên Chi ở bên cạnh sắp tò mò muốn chết, một bụng muốn hỏi, nhưng nhìn bộ dáng Bạch Phỉ lại không dám quấy rầy hắn.
Cuối cùng chỉ nói, "Nếu không cậu nghỉ ngơi sớm một chút?" "
Bạch Phỉ gật gật đầu, trực tiếp nằm xuống.
Bản thân con thuyền cũng không lớn, cho nên trong khoang thuyền chỉ có một căn phòng nghỉ ngơi, đặt mấy cái giường mà thôi.
Sau khi Bạch Phỉ nằm xuống, Hạ Nhiên Chi định tìm một cái giường gần đó nằm xuống. Kết quả thấy thực vật mà Bạch Phỉ nuôi từ trên cổ tay lẻn xuống, hóa thành hai phiến lá cây đứng ở trên giường, chỉ về phía đối diện Hạ Nhiên Chi.
Hạ Nhiên Chi nhìn nơi Diệp Tử đang chỉ.
Hay thật! Ở phía bên kia của căn phòng, cách đây vài cái giường.
Anh cảm nhận sâu sắc rằng mình đã bị ghét bỏ.