• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Phỉ vừa dứt lời, bốn người tranh nhau nói chuyện, sợ mình nói ít đi một câu liền phải ở lại đây.

Nhưng bốn người ầm ỉ, căn bản nghe không rõ đang nói cái gì.

"Chờ một chút, các ngươi nếu đã muốn nói, vậy từng người một nói đi." Bạch Phỉ ngắt lời, "Các ngươi nói như vậy, đến ngày mai ta cũng không thả các ngươi ra được. "

Lời nói dứt, âm thanh tranh đoạt kịch liệt của bốn người đều biến mất, cuối cùng một người bên trái nói: "Khụ khụ, vậy để tôi nói trước đi, chúng ta từng người chậm rãi nói. "

"Không ai phái chúng tôi tới." Lời còn chưa dứt, một người khác vội vàng nói tiếp: "Chúng tôi chỉ có bốn người. "

"Đúng đúng đúng, chúng tôi mới thành lập tổ đội, cho nên chỉ mới thành công có hai lần."

"Ngày hôm qua chúng tôi còn chưa có động thủ!"

Bốn người thật đúng là mỗi người trả lời một câu cho xong tất cả câu hỏi của Bạch Phỉ, tuyệt đối không lưu lại cơ hội dư thừa cho những người khác.

Cũng không biết có phải cảm thấy mỗi người một câu thật sự quá ít hay không mà một vòng trả lời mới lại bắt đầu.

"Năng lực của chúng tôi không đủ, đành phải nghĩ đến phương pháp này."

"Đúng vậy, tuy rằng cố gắng chăm chỉ cũng có thể đi đến cuối cùng, nhưng như vậy thật không có ý nghĩa."

"Trận đấu mà, chúng tôi vừa muốn đi đến cuối cùng, vừa muốn làm chút chuyện thú vị."

Người cuối cùng nhìn ba người kia mỗi người một câu trả lời xong, đến lượt mình không có gì để nói, chẳng phải là mình thiếu một câu, vội vàng gãi tai gãi má liền chen ra một câu: "Vâng... Rất thú vị, không phải là bị cậu bắt tới đây rồi sao."

Ba người còn lại:... Họ nói thú vị, nhưng không phải cái này!

Bị trói cả đêm thì được coi là trải nghiệm thú vị gì, nó có thể lên top 10 trải nghiệm nghẹn khuất nhất trong cuộc đời được không?

"Vậy các ngươi có muốn trận đấu càng thú vị hơn không?" Bạch Phỉ nghiêng đầu hỏi.

Bốn người dường như nghĩ rằng mình đã nghe lầm, ngẩng đầu lên, vội vàng gật đầu.

Việc bị loại và thua trận không có gì đáng sợ, nhưng bọn họ không muốn chưa kịp làm gì thì trận đấu đã kết thúc.

"Trận đấu ôm đoàn (1) rất nghiêm trọng, có những tiểu đội như các ngươi, cũng có nhiều đội lớn với nhiều người hơn. Tình cờ tôi biết có một đội lớn, gần đây họ đang phát triển đội ngũ của mình, các ngươi sẽ dễ dàng trà trộn vào đó."

(1) Các lực lượng riêng lẻ kết hợp với nhau để tạo thành một trạng thái năng lực mạnh mẽ

Bạch Phỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục

"Dù sao tan rã một đội từ bên trong không phải càng thú vị hơn sao? "

"Đây không phải là làm phản đồ sao, loại chuyện làm phản đồ này chúng tôi không làm được."

Trong bốn người có người lắc đầu.

"Đúng, tuy rằng năng lực của chúng tôi không đủ, nhưng vẫn có nguyên tắc."

"Giống như việc đâm sau lưng bốn người chúng tôi, tôi cũng không thể làm được điều đó."

Người cuối cùng nhìn mình lại không có gì để nói, đành phải gượng gạo ép ra một câu: "Đúng vậy. "

Bạch Phỉ nhíu mày, bọn họ thích ứng với loại hình thức này còn rất nhanh.

"Phản bội là đối với đồng đội, không có nghĩa là khi đi đến một nơi, người khác đều sẽ coi các ngươi là đồng bọn. Một ngày nào đó các ngươi sẽ hiểu, nhiều người như vậy rốt cuộc có phải là đồng đội hay không. "

Bạch Phỉ không nghĩ tới Lê Văn vẫn luôn ở một bên sẽ đột nhiên xen vào, hiếm khi nói một đoạn dài.

Bạch Phỉ: "Đúng vậy, ta đem địa điểm nói cho các ngươi, có đi hay không thì tùy ý. Nếu đã đáp ứng thả các ngươi ra, vậy ta cũng sẽ giữ lời."

"Tiểu Diệp, cởi trói cho bọn họ đi." Trói trên người bốn người là dây leo từ trong cơ thể Diệp Hoài vươn ra, cho nên dù đối phương có giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.

Diệp Hoài nghe được Bạch Phỉ phân phó, thu dây leo trở về.

Phân ra một nhánh dây leo trói người cả đêm, Diệp Hoài cũng cảm thấy mệt mỏi, trở lại cổ tay Bạch Phỉ nghỉ ngơi dưỡng sức.

Tinh thần lực của Bạch Phỉ âm thầm phát ra bên ngoài, tuy rằng Bản thân Bạch Phỉ không biết, nhưng Diệp Hoài có thể cảm nhận được sâu sắc, hơn nữa còn được tinh thần lực như vậy chữa lành.

Bốn người hoạt động chân tay cứng ngắc vì bị trói một chút, một người trong đó mở miệng: "Vậy cậu cho chúng tôi vị trí đi, dù sao còn vài ngày nữa là trận đấu kết thúc, chúng tôi đi xem thử có thể đánh lén từ bên trong hay không, cái này không chắc, nói không chừng chúng tôi thật sự gia nhập đội ngũ tốt thì sao."

Ba người còn lại phụ họa gật đầu.

Bạch Phỉ đưa cho bọn họ vị trí mới nhất, trước khi đi Hàn Kỳ Đạm không nhịn được gọi bọn họ lại: "Các ngươi chờ một chút, lần sau các ngươi lại làm chuyện này, tốt nhất điều tra một chút cấp bậc tinh thần lực của đối phương, tránh xa cấp A trở lên một chút, tối hôm qua cũng không phải chỉ có mình hắn phát hiện ra các ngươi. "

Bốn người nhìn Lê Văn đứng bên cạnh Hàn Kỳ Đạm, lại quay đầu nhìn Bạch Phỉ một chút, chỉ muốn thời gian quay ngược lại.

Bọn họ đây là vận khí gì a, đâm đầu vào ổ tinh thần lực cao.

"Đúng rồi, cũng cách hệ chữa trị xa một chút." Bạch Phỉ cuối cùng bổ sung, nhưng cũng không nói rõ nguyên nhân, để cho bốn người đi rất xa còn đang suy nghĩ vì sao phải cách xa hệ chữa trị một chút.

"Cho nên tiểu đội mới này tấn công chúng ta là làm chuyện gì thú vị?" Hàn Kỳ Đạm nhìn bốn người đi xa như có điều suy nghĩ.

Hôm qua anh mới hiểu rằng, một người muốn đi đến cuối trận đấu là rất khó khăn, hôm nay anh cảm thấy chiến thắng trận đấu có thể là mục đích của chuyến đi này, nhưng không phải là tất cả.

Một trận đấu quan trọng nhất vẫn là chơi như thế nào, quá trình tham gia trong đó còn quan trọng hơn, huống chi anh không quên được ngày hôm qua ăn ngậm bồ hòn.(2)

(2)哑巴亏 - có nghĩa là bạn không thể nói hoặc không muốn nói sau khi chịu đựng mất mát.

"Hiện tại quả thực có một chuyện thú vị, đám người ngày hôm qua truy đuổi các ngươi đang hành động một mình, đồng đội của chúng ta đã cho một phạm vi đại khái rồi."

Bạch Phỉ vừa nhận được tin tức của Hạ Nhiên Chi, liền đem tin tức này nói cho hai người khác.

"Đồng đội của chúng ta thật đáng tin cậy!" Hàn Kỳ Đạm ôm quyền

"Vậy cậu ấy nói ở đâu? Thù ngày hôm qua nhất định phải báo, cơ hội tốt hiếm có khó có được."

Bạch Phỉ: "Đại khái phạm vi ở phía tây khu đồi núi."

"Khu vực cấm?" Lê Văn và Hàn Kỳ Đạm liếc nhau.

Toàn bộ tinh cầu Gamma 189 là một tiểu hành tinh được mua từ khi thành lập Trường Đại học Canaan có lịch sử hàng trăm năm. Mặc dù khu vực thi đấu được chia thành năm khu vực, nó vẫn phân định phạm vi có thể đi cho học sinh.

Những khu vực khác không thể đi được ngăn cách bởi đại dương, đại khái không ai có thể đến đó, nhưng ở phía tây của khu vực đồi núi trong khu vực thi đấu bị đánh dấu màu xám trên bản đồ, nhắc nhở học sinh không đến đây.

Bạch Phỉ nghĩ đến đây, không khỏi hỏi: "Trong quá trình thi đấu bọn họ ở đó làm gì? Có kho báu nào ở đó không? Bất chấp nguy hiểm đến tính mạng mà hành động một mình? "

Lê Văn và Hàn Kỳ Đạm hiếm khi trầm mặc.

Bạch Phỉ không để ý đến hai người bọn họ, tiếp tục nói tiếp: "Hiện tại bọn họ vừa mới xuất phát không bao lâu, chúng ta có thể đến khu vực cấm trước, cho bọn họ một cái bất ngờ."

"Khu đồi núi quả thực rất thích hợp để mai phục, vậy chúng ta có thể đi nhanh một chút, đặc biệt ở lối vào khu vực cấm chờ bọn họ." Lê Văn đồng tình.

"Không phải, hai người không tò mò về khu vực cấm sao?" Hàn Kỳ Đạm nhịn không được mở miệng.

"Tò mò nha, vừa rồi không phải biểu thị sự tò mò của tôi sao." Bạch Phỉ trả lời.

"Nhưng thời gian tò mò của ngươi cũng quá ngắn đi, thậm chí còn không muốn biết đáp án, thái quá nhất chính là hai người các ngươi lại nhanh chóng vạch ra phương án!"

Hàn Kỳ Đạm nhìn hai người trước mặt khoanh tay nhìn mình, anh ta cũng khoanh tay lạ.

"Vậy thì không thể không kể cho các ngươi nghe một chút chuyện xưa được lưu truyền trong trường chúng ta về khu vực cấm. "

"Chờ một chút, chúng ta trước tiên xác định tuyến đường, một hồi vừa đi vừa nói." Bạch Phỉ mở bản đồ ra, Lê Văn tiến lên cùng Bạch Phỉ nhìn bản đồ, lấy tay chỉ vào một điểm nào đó trên bản đồ.

Hàn Kỳ Đạm thở dài, quả nhiên tò mò chỉ có một mình hắn, còn muốn bán dưa nhưng không bán được.

Hàn Kỳ Đạm cũng không rối rắm, chính mình cũng dứt khoát đuổi theo nhìn vào điểm mà Lê Văn chỉ, đó là một điểm ẩn nấp ở lối vào khu vực cấm.

Bạch Phỉ giơ tay chỉ vào một điểm ở phía bắc khu đồi núi: "Bọn họ hiện tại đại khái ở chỗ này, đã xuất phát đi về phía tây, chúng ta còn ở phía nam khu đồi núi, lộ trình hơi xa bọn họ, cho nên chúng ta phải nhanh một chút."

"Chúng ta có thể trực tiếp đi qua, chỉ cần cẩn thận một chút khi tới gần khu vực cấm, đừng đụng phải bọn họ."

Sau khi thảo luận nên hành động như thế nào, Hàn Kỳ Đạm cũng nhanh chóng tiến vào trạng thái.

"Không sai."

Sau khi thảo luận về những điều khác cần chú ý, ba người nhanh chóng lên đường.

Cách trận đấu kết thúc còn bốn ngày, năm khu vực tồn tại dị thú dị thực nhiều nhất vẫn là sa mạc, đại dương cùng khu rừng rậm, đến khu đồi núi, bởi vì nguyên nhân địa hình, khả năng cao dị thực sẽ không tồn tại, chỉ tồn tại một ít dị thú.

Cộng với địa hình thích hợp để ẩn nấp, nhiều người ở lại trong các khu vực đồi núi không đi xa hơn.

Tất cả họ đều đang quan sát và chờ đợi tình hình ở khu vực đồng bằng.

Dù sao khu đồng bằng là khu vực an toàn nhất của năm khu vực, địa hình bằng phẳng, nhiệt độ dễ chịu, cơ bản không có dị thú khiến bọn họ sợ hãi, ở đây mới thật sự là cuộc cạnh tranh giữa người với người.

Nhóm người đầu tiên đến khu vực đồng bằng và những người bị thả vào khu vực đồng bằng, có lẽ hiện tại đang trong giai đoạn cắng thẳng, cho nên mấy người bọn họ tạm thời rời xa trung tâm trận chiến.

Trên đường đi Hàn Kỳ Đạm rốt cục không nhịn được nữa mới mở đề tài lúc nãy ra: "Các ngươi có biết câu chuyện về khu vực cấm không? Biết rõ cũng không tò mò sao? "

"Tôi biết." Lê Văn trả lời ngắn gọn.

"Cho nên chỉ có một mình tôi không biết." Bạch Phỉ đột nhiên cảm thấy, xem ra cậu đối với trường học của mình vẫn chưa hiểu đủ.

Rốt cục cũng tìm được một người không biết, Hàn Kỳ Đạm đang nhíu mày thì giãn ra: "Đây là một lời đồn về khu vực cấm có từ rất sớm, mấy năm gần đây người đề cập đến không nhiều mà thôi."

"Kỳ thật suy đoán vừa rồi của ngươi đúng tám chín mười phần, bất quá không phải là kho báu, mà là phương pháp tăng tinh thần lực mà nhiều người mơ ước. Nghe nói ở phía tây khu đồi núi có một chỗ có thể tăng tinh thần lực, trường chúng ta đã từng xuất hiện một người như vậy, bản thân không phát hiện ra tinh thần lực, nhưng sau khi thi đấu không cẩn thận đến đó, trở về liền trở thành người có tinh thần lực đỉnh cấp."

"Là ai?" Bạch Phỉ hỏi.

"Tôi đương nhiên không biết là ai, trong lời đồn làm sao có tên thật, hết thảy đều là nghe nói. Cũng không biết khi nào tin đồn này xuất hiện, từ sau khi lưu truyền, mỗi lần thi đấu đều có vài người sẽ đi đến đó. "

Bạch Phỉ: "Vậy những người đi đến đó thế nào? "

Hàn Kỳ Đạm: "Những người đó cũng không dám đi xa, ở trong khu vực cấm đi dạo một vòng rồi rời đi. Nghe nói nơi đó cũng chỉ là địa hình phức tạp hơn một chút, nếu như đi sâu dễ bị lạc đường, cho nên rất nhiều người bỏ cuộc."

"Thực tế rất nhiều năm thi đấu rồi không có người đi, nhưng không ngờ mấy người bọn họ lại đi, rõ ràng cấp bậc tinh thần lực đều rất cao."

Bạch Phỉ: "Cao còn muốn cao hơn, chẳng lẽ anh không muốn trở thành cấp S? "

Hàn Kỳ Đạm bị chọc trúng, nói: "Muốn đi! Tại sao không muốn! Cho nên tôi tò mò, ngươi xem Lê Văn cấp S này căn bản không tò mò. "

Lê Văn bị điểm danh: "Ai nói tôi không tò mò, cấp S cũng muốn trở thành cấp 2S thậm chí 3S, dục vọng không bao giờ dừng lại, nhưng sự tò mò hại chết mèo (3), điểm này tôi vẫn hiểu."

(3)好奇心害死猫 - tục ngữ phương tây - Ở phương Tây người ta nói rằng mèo có chín mạng, dù thế nào đi nữa cũng không bao giờ chết, cuối cùng chúng chết vì sự tò mò của chính mình, điều này cho thấy đôi khi sự tò mò có thể đáng sợ đến thế nào! Thực tế, không phải sự tò mò giết chết con mèo mà sự tò mò có thể giết chết chính bạn! Trong thực tế sử dụng, nó không nghiêm trọng đến mức mất mạng, nhưng ít nhất nó cũng cảnh báo mọi người rằng sự tò mò phải có giới hạn nhất định, nếu không sẽ nguy hiểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK