Mọi người ra cửa khoang, đều không nói gì, cẩn thận quan sát xung quanh.
Thấy chỗ ngã rẽ có bóng người, Bạch Phỉ lấy súng năng lượng từ sau lưng, từng bước tới gần.
Nhìn thấy có người tới gần bên này, Diệp Hoài đang chuẩn bị ra tay, đột nhiên cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
Trạng thái tàn nhẫn trong nháy mắt chuyển đổi, thân thể thu nhỏ lại, ngẩng đầu lên lần nữa, thấy nòng súng đang chĩa vào mình.
Bạch Phỉ không nghĩ tới lúc xoay người, hạ nòng súng xuống, đối mặt lại là Diệp Tử, chỉ thấy vẻ mặt Diệp Tử ủy khuất nhìn hắn, Bạch Phỉ nhanh chóng đem nòng súng dời đi.
Tiếp theo, một cái ôm mang theo cảm giác mát lạnh đột nhiên ập tới.
Bạch Phỉ ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, có hơi thở phun ở cổ hắn, eo bị ôm rất chặt.
"Diệp Tử... Ừm... Buông ra..." Bạch Phỉ còn chưa nói hết câu, giọng nói Diệp Hoài truyền đến tai:
"Tôi cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa."
Giọng nói mang theo chút run rẩy, nghe thấy âm thanh này, tim Bạch Phỉ mềm nhũn, để Diệp Hoài ôm thêm một lúc.
"Sợ rồi sao?" Bạch Phỉ sờ đầu Diệp Hoài.
Diệp Hoài vùi vào cổ Bạch Phỉ, gật gật đầu.
Khôi con và Tiểu Thời sắc mặt biến ảo nhìn cảnh tượng trước mắt.
Giả vờ vẫn là người trước mặt biết giả vờ.
Sau khi những người khác nhìn thấy cảnh tượng bên này, Bạch Phỉ mới nhẹ nhàng đẩy Diệp Hoài ra, nhìn Tiểu Thời và Khôi con ở phía sau.
Mũi Khôi con cay cay, nó mới là đứa thực sự sợ hãi nha.
"Bạch Bạch..." Vừa mới chạy hai bước, đã nhận được ánh mặt lạnh lùng của Diệp Hoài, ngay lập tức dừng lại, không dám nhào vào Bạch Phỉ.
"Cảm giác xung quanh đều không có người, đúng rồi, đám người bắt cóc các ngươi đâu?" Lê Văn đi tới nói với Bạch Phỉ, thuận tiện quay đầu hỏi nhóm linh thực.
"A..." Khôi con mở miệng, cảm giác có một cái nhìn chằm chằm không có cách nào bỏ qua được sau gáy, căng da đầu nói, "Tôi và Tiểu Thời, một người đánh hai, chế ngự toàn bộ bọn họ."
Bạch Phỉ: "Vậy bọn họ đâu rồi?"
"Ném rồi."
? Sao nghe có vẻ không đáng tin vậy.?
Nhưng tất cả đều an toàn là tốt rồi.
Quan sát một vòng, không có kết quả gì, bọn họ đi hỏi đồng lõa vẫn còn đang bị trói trong cơ giáp.
Hỏi nửa ngày, cũng không thu được tin tức gì.
Chỉ biết là bọn họ nhận tiền làm việc, về phần tin tức chủ thuê là ai, bọn họ căn bản không biết.
Đối phương cung cấp địa điểm giao hàng này cho họ.
Sau khi hỏi xong, Bạch Phỉ cũng không thả bọn họ, để bọn họ chỗ này tự sinh tự diệt.
Đây không phải đơn đầu tiên, cũng không phải đơn cuối cùng.
Loại tai họa này trên thế giới thiếu một cái tính một cái.
Điểm dừng của cơ giáp là dưới một tòa nhà bỏ hoang, thang máy đã bị hư từ lâu, mấy người bọn họ đi theo cầu thang bộ.
Lên đến tầng 5, nhìn tòa nhà gạch thô trống trãi, mọi người cảm thấy không cần thiết phải đi lên nữa.
"Chúng ta có nên nhanh chóng chạy về nhà hay không?" Hạ Nhiên Chi vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến một tiếng hét.
Rất nhiều người ở bên ngoài kích động la hét.
"Đang làm gì vậy? Sao nhiều người cùng nhau tụ tập lại vậy?" Tang Mạt tiến đến cửa sổ, nhìn cách đó không xa nói.
Hàn Kỳ Đạm: "Đi xem thử."
"Từ từ." Bạch Phỉ kêu dừng, xoay người nhìn nhóm Diệp Tử, chỉ màu tóc và con mắt của bọn họ.
"Các ngươi thay đổi màu sắc một chút."
Mang theo đám người bọn họ đi trên đường, thật sự quá nổi bật, khó trách bị người theo dõi.
Tiểu Thời và Khôi con đổi màu tóc và con mắt giống màu của Bạch Phỉ, Diệp Hoài sửng sốt một chút, cũng biến thành màu đen.
"Tóc Diệp Tử có hơi dài." Bạch Phỉ vuốt tóc Diệp Hoài, nhìn gương mặt này, ánh mắt hơi nheo lại.
Cái dạng này trông còn quen hơn.
Diệp Hoài đành phải biến tóc ngắn lại, biến xong lại nhìn thằng vào mắt Bạch Phỉ.
Nhận ra thì nhận ra.
Anh sẽ giải thích với Bạch Phỉ.
Nhưng Bạch Phỉ chỉ nhìn anh một lúc, rồi phất tay với những người khác, ý bảo mọi người ra ngoài.
Mấy người lần đầu tiên tới tinh hệ thứ 7 vẫn rất hiếu kỳ, cuối cùng quyết định đi xem một chút, chỉ cần buổi tối chạy về tinh thế thứ 5 là được rồi.
Hành tinh này tên là Lam Tinh 1086, nghe nói là tinh cầu thứ 1086 này rất giống Trái Đất cổ. Kiến trúc xung quanh thoạt nhìn rất cũ nát, cài này nối tiếp cái kia, trông rất chật chội.
Tới đường phố, lần đầu tiên mấy người bọn họ cảm thấy chật chội.
Lê Văn nhíu mày: "Tại sao nhiều người như vậy?"
"Cái này mà cũng không biết, ngoại tinh ô nhiễm bắt đầu từ tinh hệ thứ 6, càng ngày càng nghiêm trọng. Một số tinh cầu không thể ở lại được, nhưng xin đi tới tinh cầu khác lại quá khó khăn, cho nên chỉ có thể dọn đến ở lại tinh cầu ít bị ô nhiễm hơn, vì vậy cư dân đương nhiên ngày càng nhiều." Hạ Nhiên Chi trả lời.
Bọn họ đi vào chỗ đám người ồn ào, thấy rất nhiều người vây quanh một cái màn hình lớn đang tranh cãi ầm ĩ.
Âm thanh trong màn hình truyền đến: "Ô nhiễm ngày càng nghiêm trọng, tinh hệ thứ 10 đã thất thủ, kế tiếp chính là tinh hệ thứ 9, rất nhanh sẽ đến chúng ta. So với ngồi chờ chết, không bằng chủ động xuất kích. Đế Quốc nhiều năm như vậy vẫn chưa thực hiện được hứa hẹn xử lý ô nhiễm giúp chúng ta, vậy chúng ta cũng có lý do để phản bội Đế Quốc. Liên minh ngoại tinh hệ đã bắt đầu tấn công, hình ảnh kế tiếp xin mời mọi người thưởng thức, sẽ có một ngày, con cháu của chúng ta cũng có thể ở lại tinh hệ thứ nhất, không bị ô nhiễm quấy nhiễu."
Hình ảnh thay đổi, là cảnh tượng liên minh ngoại tinh hệ chiến đấu với quân đội Đế Quốc.
Bạch Phỉ nhận ra đó là tinh hệ thứ 5.
"Nghe nói đường từ tinh hệ thứ 3 đã bị đóng, e là rất khó đánh."
"Anh không hiểu, bố cục nhiều năm như vậy, khẳng định có nội gián."
"Đóng thì đóng, nói không chừng đến lúc đó nội bộ tan rã."
Âm thanh nói chuyện xung quanh truyền tới, mấy người Bạch Phỉ liếc nhìn nhau.
Lặng lẽ rời khỏi đám người, Hạ Nhiên Chi nhỏ giọng nói: "Chúng ta hiện tại không thể quay về, đừng nói tinh hệ thứ nhất, tinh hệ thứ 5 chúng ta cũng không về được."
Hàn Kỳ Đạm: "Sao đi thi đấu một cái, thế giới liền thay đổi.?"
Bạch Phỉ đột nhiên nhớ tới lần trước, khi thanh lọc cho Tiểu Thời ở trung tâm nghiên cứu, lúc đó nhân viên an ninh không trói chặt, sau đó cũng không tìm thấy người.
Kể từ lúc ấy, mọi thứ đều có dấu vết để lại.
Bạch Phỉ: "Trước tiên tìm một chỗ ở lại, dù sao cũng không thể trở về được, nhưng đừng để người khác biết chúng ta từ tinh hệ thứ nhất tới."
"Không xong rồi, thông tin cũng không gửi về tinh hệ thứ nhất được." Hạ Nhiên Chi nói.
Bạch Phỉ: "Hiện tại đường ở tinh tế đều bị chặn hết, huống chi truyền tin. Đừng gửi nữa, cẩn thận định vị ngược đến chúng ta"
Hạ Nhiên Chi: "Đúng vậy, tôi phải nhanh chóng xóa một chút."
Đi bộ một vòng trên phố, quan sát tình huống tinh hệ một chút.
Khắp nơi thật sự có rất nhiều người, ngoại trừ dân cư trú, còn lại đều là tạm thời di chuyển đến tinh cầu này.
Những con phố hơi hẻo lánh có rất nhiều người vô gia cư.
Cuối cùng 5 người bọn họ quyết định trở về tòa nhà trước đó, xung quanh tòa nhà ít người, quan trọng hơn là dưới tòa nhà còn có ba chiếc cơ giáp.
Nếu như liên minh ngoại tinh hệ không chịu nổi một kích, rất nhanh sẽ bị Đế Quốc tiêu diệt, như vậy bọn họ có thể lái cơ giáp trở về.
Nửa tháng sau, đám Bạch Phỉ dần dần biết một số chuyện chưa từng nghe thấy ở tinh hệ thứ nhất.
Từ tinh hệ thứ 6 về sau, 80% đều là người có tinh thần lực tàn tật, tỉ lệ phần trăm vẫn luôn tăng lên.
Người bình thường đối mặt với ô nhiễm, không thể thoải mái như người có tinh thần lực.
Bọn họ sẽ bị một loại bệnh ô nhiễm, cường độ thấp có thể chuyển biến, nếu nghiêm trọng, sẽ có biểu tình dại ra, càng nghiêm trọng hơn, sẽ trở nên tàn bạo, ngốc nghếch công kích người khác.
Dân số ở đây đông đúc, mỗi tháng đều có người mắc bệnh ô nhiễm, trên đường thường xuyên phát sinh sự kiện đánh người.
Bạch Phỉ và Diệp Hoài đi ngang qua gặp được vài lần, sau khi giải quyết xong, còn có người tới mời bọn họ gia nhập tổ chức bảo hộ.
Dù sao ở chỗ này cũng không có việc gì, bọn họ đi xem thử.
Những người khác cũng tìm việc để làm, cách vài ngày gặp nhau một lần để trao đổi thông tin với nhau.
Những tháng gần đây, người bị đưa đến Lam Tinh 1086 càng ngày càng nhiều, bạo lực thường xuyên xảy ra, nhân viên tổ chức bảo hộ cũng nhanh chóng mở rộng.
Tổ chức bảo hộ kỳ thật chính là tổ chức tự phát trên Lam Tinh 1086, dùng mánh khóe của mình để loại bỏ ô nhiễm.
Đơn giản mà nói chính là loại bỏ nguồn ô nhiễm, bảo vệ những người chưa bị ô nhiễm.
Bạch Phỉ và Diệp Hoài đi theo sau một nhân viên của tổ chức.
Người trước mắt rất cởi mở chào hỏi: "Xin chào, tôi tên Đàm Tiếu, sáng hôm này nhận được một tin giúp đỡ. Ở phố Hạ Lộc khu Đông thành có một hộ gia đình bị ô nhiễm. Chúng ta cùng đi đi."
Đi tới nơi Đàm Tiếu nói, gia đình này đóng chặt cửa sổ, xung quanh có hàng xóm nhiều chuyện mở cửa trộm nhìn lén.
Bạch Phỉ gõ cửa, mới đầu không ai đáp lại, gõ thêm mấy lần, bên trong vang lên âm thanh gắt gỏng.
"Cút" có tiếng vật nặng đập xuống đất, có tiếng phụ nữ trẻ con la hét.
Bạch Phỉ đá văng cửa, thấy trong phòng có người đàn ông mắt lồi ra, siết chặt cổ một người phụ nữ.
Diệp Hoài tiến lên, cứu người phụ nữ, đá người đàn ông qua một bên.
Đàm Tiếu nhìn thoáng qua: "Vài ngày nữa sẽ biến thành bệnh ô nhiễm nặng, đến lúc đó cả nhà này đều thảm rồi. May mà hôm nay chúng ta đến."
Nói xong, đi tới nhanh chóng vặn cổ đối phương.
Máu tươi phun tung toé, rơi trên mặt đất đều là màu đỏ đen.
"Cẩn thận đừng để máu dính vào người, ô nhiễm quá nặng." Đàm Tiếu dặn dò.
Sau khi xử lý xong, trên đường trở về, Đàm Tiếu liếc mắt đánh giá Bạch Phỉ một cái, phát hiện hắn không có gì khó chịu, nói tiếp
"Bên ngoài tổ chức của chúng ta là đi ngăn cản đánh nhau ẩu đả, gây thương tích, nhưng ai cũng biết phải loại trừ những người bị bệnh ô nhiễm nặng này, nếu không thì không có cách nào ngăn chặn hoàn toàn những sự cố như vậy xảy ra, cho nên, thực ra chúng ta làm chính là bí mật làm loại chuyện này."
"Tiểu soái ca, cậu hiện tại hoàn toàn hiểu rõ về tổ chức, muốn đi cũng không được." Đàm Tiếu nhìn mặt Bạch Phỉ, cố ý đùa giỡn nói.
Hiếm khi thấy có người đẹp mặt như vậy, thanh niên bên cạnh cũng không tệ, chỉ là ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống gã.
"Phải không?" Bạch Phỉ nhàn nhạt nói, "Tôi thực sự không muốn gia nhập."
Nói xong, kéo Diệp Hoài rời khỏi.
Chỉ là tới đây nhìn một cái mà thôi, hắn không thích có người thay hắn quyết định.