Ở một nơi khác, Bạch Tiểu Dung vừa đọc xong tin thì tức giận ném máy vào tường, thở hổn hển. Lý Tú Thanh đứng bên cạnh thấy thế liền khuyên:
- Bạch tỷ, tỷ đừng tức giận, ko phải vẫn còn Âu Dương Vũ Phi cũng như Âu Dương gia sao? Tên Nam Cung Thiếu Quân này đúng là ko có mắt mà, được tỷ để ý ko biết hưởng thụ còn dám từ chối công khai như thế.
Bạch Tiểu Dung nghe vậy thì hai tay nắm chặt lại, gào lên, mất hẳn hình tượng Nữ thần hiền lành, thục nữ thường ngày:
- Nam Cung Thiếu Quân chết tiệt, lại dám đăng tin vào lúc này. Mộ Dung Thiên Nguyệt thì đang được lòng mọi người, giờ đến tên này cũng trở mặt như vậy. Âu Dương Vũ Phi thì sao chứ? Âu Dương gia cũng chỉ là 1 trong Tam đại gia tộc mà thôi. Mộ Dung gia và Nam Cung gia đã là 2 đại gia tộc mà quan hệ lại tốt. Chắc chắn là do con tiện nhân Mộ Dung Thiên Nguyệt xúi giục Nam Cung Thiếu Quân làm như vậy. Mộ Dung Thiên Nguyệt, Cô hài lòng chưa? Giờ Nam Cung Thiếu Quân cũng đứng về phía cô, Âu Dương Vũ Phi cũng ko thể làm gì cô được nữa. Cô dám đối địch tôi như vậy thì đừng có trách. Do cô cả thôi.
Tử Phong ở nhà hắt xì 1 cái. Cậu đưa tay lên xoa mũi:
- Tên nào nói xấu ông?
Sáng hôm sau Tử Phong đến trường, vừa đi qua chỗ chia giữa lớp chữ và lớp sao thì thấy có đám đông ồn ào tụ tập. Tính Tử Phong cũng hay hóng chuyện liền đi lại xem. Cậu cố chen qua đám đông thì thấy ở giữa là 2 người con gái có vẻ ăn chơi đang bắt nạt một cô gái khác. Nhìn bảng tên của mấy người nọ, Tử Phong cũng nhận ra được 2 cô gái bắt nạt học lớp D, còn cô gái bị bắt nạt học lớp Sao1. Cô gái bị bắt nạt có vẻ rất sợ hãi, chỉ cúi đầu, ko dám ho he gì. Hai người kia thì được nước lấn tới, chửi đổng như mấy bà thím chua ngoa:
- Mày nghĩ mày là ai? Mày tưởng mày học ở lớp Sao1 là ngon à? Mày cũng chỉ là đứa vào trường này bằng tiền bố thí thôi, đã vậy còn ko biết điều dám quyến rũ cả Đình Thần. Mày nghĩ mày từ chối Đình Thần là kiêu à?
Ả ta vừa nói vừa xô ngã cô gái đó. Tử Phong bình thường sẽ ko can thiệp vào chuyện bao đồng nhưng khi nghe cô gái kia bị xúc phạm vì vào trường bằng học bổng thì cậu liền tức giận. Ko những vậy cậu còn nhìn thấy người được gọi là Đình thiếu kia. Hắn đứng trong vòng người kia, khoanh tay cười khẩy đứng xem cô gái bị bắt nạt với ánh mắt trào phúng, nhìn qua đã biết ngay là đồ ko ra gì." Mộ Dung Thiên Nguyệt, mượn danh cô lần này."
Khi ả bắt nạt giơ tay định tát cô gái kia thì cánh tay đang giơ trên ko trung bị 1 bàn tay khác bắt lại. Cả đám đông liền im bặt sau đó lại nhốn nháo. Ngay cả tên Đình Thần cũng phải nhíu mày. Ả ta khó chịu vì bị phá đám, bực bội định ngoảnh lại mắng chủ nhân của bàn tay nhưng khi nhìn thấy Mộ Dung Thiên Nguyệt thì ngạc nhiên sau đó cười khẩy, vùng tay ra, nói mỉa:
- Ồ, thì ra là Mộ Dung tiểu thư. Hôm nay lại có hứng xen vào chuyện bao đồng, muốn bảo vệ kẻ yếu à? Nhưng ko phiền cô quan tâm, mời tránh ra.
Thiên Nguyệt cười khẩy:
- Ỷ mạnh hiến yếu, bố mẹ cô dạy cho cô như vậy à? Hay... có tiền là có quyền?
Ả ta nghe vậy nhìn cậu khinh bỉ, cười mỉa mai:
- Có tiền là có quyền thì sao? Chẳng phải trước đây Mộ Dung tiểu thư cũng cậy vào nhà mình mà bắt nạt Bạch Tiểu Dung hay sao? Giờ lại còn đóng giả làm người lương thiện giúp đỡ kẻ khác. Hừ, đồ giả tạo. Cô nghĩ cô diễn như vậy mọi người sẽ tin cô sao?
Thiên Nguyệt nghe vậy à 1 tiếng:
- Thì ra có tiền là có quyền. Tôi cũng ko phải muốn là người lương thiện hay diễn cái gì đó nhưng thấy có người ỷ giàu hiệp nghèo nên tôi cũng muốn thử.
Ả ta hừ 1 tiếng:
- Mộ Dung Thiên Nguyệt, cô đừng quá kiêu ngạo. Ko có Mộ Dung gia chống lưng, cô cũng chả là cái thá gì.
- Xin lỗi nhưng giờ tôi vẫn đc Mộ Dung gia chống lưng. Nếu cô vẫn muốn biết tôi là cái thá gì thì có thể thử.
Ả ta nghe đến đây thì hơi sợ hãi, biết mình hôm nay chọc ko đúng người nhưng vẫn mạnh miệng:
- Chuyện xấu cô làm với Bạch Tiểu Dung cả trường đều biết, đừng tưởng chỉ cần cô diễn thì có thể thoát tội.
Thiên Nguyệt nhún vai, nói:
- Nếu cô muốn giữa tôi và cô cũng thế thì tôi ko ngại.
Lúc này ả ta cứng họng, biết ko thể làm gì Thiên Nguyệt liền bỏ đi. Đám đông thấy kịch hay đã hết liền tản ra. Tử Phong quay người đi đến chỗ cô gái đang ngồi trên mặt đất kia giơ tay ra. Cô gái kia thấy vậy thì ngẩng lên nhìn cậu 1 lúc rồi nắm lấy tay cậu đứng dậy. Ko biết tại sao nhưng Tử Phong lại rất có cảm tình với cô gái này. Cô gái sau khi đứng dậy liền cảm ơn cậu. Cậu phẩy phẩy tay, bảo ko có gì. Qua trò chuyện Tử Phong biết được cô gái này tên là Diệp Oánh, học lớp Sao1, có thành tích học rất đáng nể. Tên Đình thiếu có ý với Diệp Oánh là 1 tên chơi gái có tiếng. Vì vẻ ngoài Diệp Oánh dễ thương mà tên khốn đó lại đang muốn đổi khẩu vị nên tỏ tình với cô. Diệp Oánh đã từ chối nên bị đánh ghen. Trong 2 ả lúc nãy có 1 ả thích tên Đình khốn, 1 ả là đàn em. Tử Phong hỏi tại sao Diệp Oánh ko phản kháng lại. Nếu đó là cậu, kiểu gì ả đó cũng phải nghỉ học vài ngày. Diệp Oánh nghe Tử Phong hỏi thì chỉ cười, đáp:
- Tớ chỉ là học sinh được nhận học bổng vào đây, có tư cách gì mà phản kháng lại những học sinh có gia đình đã cho tớ tiền chứ? Cùng lắm là bị đánh rồi sau này vòng đường khác mà đi, tránh gặp lại. Chỉ cần cố gắng đến lúc tốt nghiệp thì tớ mới có tương lai. Ko thể để việc nhỏ là hỏng việc lớn được.
Nhìn nụ cười nhẹ của Diệp Oánh, lòng Tử Phong " thịch " 1 tiếng. Cô gái này thật làm người ta khâm phục. Nói chuyện 1 lúc Tử Phong còn nhận ra Diệp Oánh là một người hoà đồng, vui vẻ, tốt bụng lại dịu dàng, đặc biệt là ko giả tạo và thâm độc như mụ Bạch Liên Hoa. Diệp Oánh đúng chuẩn cô gái trong mộng của bọn con trai, trong đó tất nhiên là có Tử Phong. Suy nghĩ đó đã làm cậu " xuân tâm nhộn nhạo " và làm con tim nhỏ bé của cậu đập liên hồi.