- Diệp Oánh!
Nghe vậy, tất cả mọi người đều giật mình quay ra nhìn phía cửa. Diệp Oánh vui mừng kêu lên:
- Thiên Nguyệt!
Tử Phong vừa chạy vào thì thấy vẻ mặt sợ hãi của Diệp Oánh khi bị bọn con trai vây quanh và cảnh Mộc Linh cầm máy quay video thì cậu liền hiểu ra. Tử Phong sôi máu, cơn giận dữ bốc lên, nghiến răng, tay nắm chặt tiến lại chỗ Diệp Oánh. Lúc đó cậu gặp ai sẽ đánh, ko phân biệt nam nữ. Mộc Linh bị đánh đầu tiên, 1 tát trên mặt, ngay sau đó là 1 cú đấm vào bụng. Tử Phong sử dụng cả 10 phần lực nên rất mạnh. Mộc Linh lại là tiểu thư, làm sao chịu được đòn mạnh như vậy nên ngã xuống đất, ôm bụng đau đớn, chiếc điện thoại cũng rơi xuống bên cạnh cô ta.
Vừa lúc đó, Thiếu Quân cũng chạy đến thấy 1 màn này thì hiểu ra rồi kinh ngạc nhìn Tử Phong đánh người. Tử Phong xử lí nhanh gọn, đánh vào chỗ hiểm, dù chỉ 1 đòn nhưng đủ để hạ gục 1 người. Tử Phong gặp người đánh người nên chỗ nào cậu đi qua cũng có người đổ xuống, ngay cả bọn con gái tay sai của Mộc Linh cũng ko ngoại lệ. Diệp Oánh nhìn 1 màn này mà kinh ngạc quên cả khóc, ko ngờ thân thủ Thiên Nguyệt tốt như vậy.
Sau khi giải quyết đám người, Tử Phong đi lại chỗ Diệp Oánh, ngồi xổm xuống, áy náy nhìn cô, nói:
- Diệp Oánh... xin lỗi, tớ đến muộn. Khiến cậu sợ hãi rồi... Cậu ko sao chứ?
Diếp Oánh nhìn Tử Phong 1 lúc rồi bỗng ôm lấy cậu, khóc nức nở:
- Thiên Nguyệt... tớ sợ lắm... Tớ nghĩ mình sẽ bị... May mà cậu đến kịp...
Tử Phong nghe vậy đau lòng, đưa tay lên lưỡng lự 1 lúc rồi cũng ôm lấy Diệp Oánh, vỗ lưng cô an ủi:
- Đừng khóc, ko sao nữa rồi, có tớ đây sẽ ko có ai làm hại cậu nữa. Ngoan, nín đi, tớ hứa sẽ ko để cậu gặp nguy hiểm thêm 1 lần nào nữa.
Diệp Oánh nghe vậy càng khóc lợi hại hơn. Thiếu Quân đứng ở cửa thấy vậy cũng mỉm cười. Sau đó nhìn đến đám người đang co quắp dưới đất và chiếc điện thoại của Mộc Linh đang mở máy ảnh thì đi tới, nhặt lên. Thiếu Quân à 1 tiếng:
- Còn thích quay cả video cơ à? Tốt thôi, tôi sẽ cho cả trường biết chuyện này.
Mộc Linh đang quằn quải dưới đất nghe vậy thì hoảng sợ bảo đừng nhưng Thiếu Quân chỉ nhìn rồi cười lạnh:
- Khi cô làm vậy với người khác sao cô ko nghĩ mình cũng sẽ có lúc như bây giờ? Muộn rồi.
Sau đó Thiếu Quân dùng chính cái máy đó quay mặt từng người một tham gia chuyện này. Mộc Linh thấy Thiếu Quân làm vậy liền hốt hoảng, lồm cồm bò dậy cầu xin:
- Đừng, xin cậu đừng đưa cho nhà trường. Chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi hứa sẽ ko có lần sau. Xin đừng đưa nó cho nhà trường.
Ko thể được, nếu đưa cho nhà trường thì mấy câu nói trước đó sẽ bị người khác nghe mất. Mộc Linh còn định trước khi đăng video sẽ cắt hết các cảnh có lời nói của cô ta. Cô ta ko muốn người khác biết mình liên quan đến chuyện này và ko muốn đắc tội Tam đại gia tộc.
Thiếu Quân ko để ý đến lời Mộc Linh nói. Quay lại tất cả xong thì lưu lại, tát máy rồi đút vào túi áo, nhìn Mộc Linh, cười, nói:
- Có lần này sẽ có lần khác. À, mà có lẽ sẽ ko có nữa đâu.
Nói rồi Thiếu Quân bỏ qua những lời cầu xin của Mộc Linh đi lại chỗ Thiên Nguyệt và Diệp Oánh. Lúc này tâm trạng Diệp Oánh đã ổn định, cô đang được Tử Phong đỡ dậy. Thấy Thiếu Quân đi tới, cậu trầm giọng:
- Giải quyết cho tốt.
Thiếu Quân gật đầu:
- Chắc chắn.
Rồi Thiếu Quân nhìn 1 lượt quanh nhà kho, nói tiếp:
- Giờ thì về cái đã. Bọn người này... mặc kệ đi.
Tử Phong gật đầu rồi dìu Diệp Oánh ra ngoài, Thiếu Quân theo sau.
Sau khi đưa Diệp Oánh về phòng trọ và dặn dò cô thật kĩ là phải cẩn thận, ko được ra khỏi phòng trọ nếu ko cần thiết nhất là ban đêm thì Tử Phong mới ra về. Lúc cậu định lên xe thì bỗng Thiếu Quân giũ lại, hỏi:
- Tớ đến nhà cậu nhé?
Tử Phong nhăn mày, hỏi lại:
- Đến làm gì?
- Ăn chực cơm trưa và ở nhờ 1 buổi chiều.
Nghe vậy Tử Phong quay người bỏ đi:
- Ko rảnh, ko tiếp khách.
Thiếu Quân liền bổ sung:
- Và giải quyết chuyện của Diệp Oánh.
Tử Phong đang mở cửa xe thì khựng lại, sau đó nói:
- Đến thì đến.
Thiếu Quân liền cho tài xế nhà mình lái xe về rồi trèo lên xe Tử Phong.
Lúc ăn trưa, Tử Phong nhớ lại chuyện Diệp Oánh, bảo:
- Đừng làm to chuyện. Ko có lợi cho Diệp Oánh.
Thiếu Quân gật đầu sau đó nghĩ nghĩ rồi hỏi:
- Sao dạo này cậu quan tâm Diệp Oánh thế? Ngay cả tớ cũng bị cậu ném qua 1 bên luôn.
Cậu nhìn Thiếu Quân rồi nói:
- Ko ăn thì cút, đừng có xàm.
Thiếu Quân nghe vậy cúi đầu xuống ăn tiếp:
- Dạ.
Buổi chiều 2 người ngồi xem lại đoạn video trong máy Mộc Linh. Khi nghe đến đoạn Mộc Linh nói:” Diệp Oánh, có trách cũng đừng trách chúng tôi mà hãy trách người bạn của cô đã chọc trúng người ko nên chọc. Chẳng phải cô được Mộ Dung Thiên Nguyệt chống ưng hay sao? Để xem sau khi video quay cảnh cô bị cưỡng hiếp tập thể được đăng lên tranh trường thì cô còn dám học ở đây nữa ko?” thì trong đầu Tử Phong liền nhớ đến ngay Bạch Tiểu Dung. Tử Phong nắm chặt tay thành quyền, lửa giận bốc lên:” Mẹ kiếp! Bạch Tiểu Dung, cô được lắm. Ko làm gì được tôi nên đi bắt nạt 1 người ko có sức phản kháng. Bỉ ổi, khốn nạn, đê tiện.”.
Thiếu Quân nghe Mộc Linh nói vậy thì nghĩ nghĩ rồi cũng đoán ra được “ người bạn “ đó là ai liền quay sang hỏi Tử Phong:
- Thiên Nguyệt, cậu đắc tội với ai à? Sao Mộc Linh lại nói câu đó?
Tử Phong đè cơn giận xuống, cố gắng bình tĩnh rồi lắc đầu, trả lời Thiếu Quân:
- Ko, ko có. Có lẽ... bọn chúng chỉ kiếm cớ thôi.
Thiếu Quân thấy vậy cũng có lí nên nhún nhún vai, xem tiếp video:” Cô nghĩ nhà trường sẽ chỉ vì 1 đứa học sinh nhận học bổng để vào trường mà làm to vụ này, đắc tội với 1 gia tộc lớn hay sao? Đừng quên tôi là người của Mộc gia, trường này cũng là do nhà tôi xây nên, nhà trường dám làm gì tôi chứ? Ko phải cô còn Mộ Dung Thiên Nguyệt sao? Sao ko gọi cô ta đến cứu đi? Haha...” Tử Phong nghe vậy càng tức giận, Thiếu Quân thì chậc lưỡi:
- Chà, dám nói trường là do Mộc gia xây sao? Theo tớ biết thì trường do Tam đại gia tộc và 1 số tập đoàn lớn cổ phần làm gì có mống nào của Mộc gia. Tốt!
Thiếu Quân ko hề keo kiệt tặng cho Mộc Linh 1 tiếng khen. Xem xong video, Tử Phong nói:
- Cắt hết những đoạn nhắc đến tớ và Diệp Oánh đi. Hình ảnh cũng làm mờ. Tớ ko muốn Diệp Oánh và tớ dính vào vụ này.
Thiếu Quân gật đầu:
- Được