Giờ Tý, một con sóc xuất hiện tại Liên Hoa sơn, nó xuyên qua núi rừng, rất nhanh đã tới đỉnh Liên Hoa sơn, dừng lại nơi bốn người đang nghỉ ngơi. Con sóc chậm rãi tiến gần tới bọc hành lý của Lâm Phiền, sau đó dùng chân trước mở hành lý ra xem xét, không có kết quả, lại chạy quanh người Lâm Phiền.
Một lát sau, con sóc lại đến bên bọc hành lý của Lâm Phiền, chân trước cầm một cây bút ngậm vào miệng, chạy trốn xuống núi. Một nén nhang sau, con sóc lại xuất hiện, lấy trộm toàn bộ giấy vàng trong bọc hành lý của Lâm Phiền.
Sáng mai, Lâm Phiền liền kinh hãi phát hiện mình thiếu mất vài thứ, nói:
- Có trộm.
- Trộm?
Mọi người đình chỉ đả tọa, đi tới xem xét.
- Giấy vàng và bút của ta đều không thấy đâu nữa.
Lâm Phiền cầm cái ống trúc có vài cái lỗ lên, bên trong là mực nước, vị trí lỗ để cắm bút lông, đây là vì tránh cho tình huống xấu hổ lâm trận mài mực.
- Chuyện này…
Cổ Nham làm lão đại của tiểu tổ cũng không biết phải nói gì, giấy vàng và bút lông căn bản không đáng giá, có trộm đêm hôm khuya khoắt trèo đèo lội suối chỉ vì trốm ít đồ này, quả thật cũng khó xử cho tên trộm người ta rồi. Cổ Nham hỏi:
- Có thể là hôm qua lúc ra ngoài đã bị rơi hay không?
- Không có khả năng.
Đồ kiếm cơm, làm sao có thể không kiểm tra.
Bạch Mục nói:
- Ta bố trận Kỷ Thổ Tam Tuyệt trận, lợi dụng ngôi sao trên trời căn cứ theo Lạc Thư Cửu Cung đồ thôi diễn ra, trận pháp ta bố trí là tử trận, bất luận là phàm nhân hay đại la kim tiên, đều không có khả năng vào trận mà không khiến ta phát giác.
Diệp Vô Song ở bên cạnh cười, nói:
- Tên trộm này cũng không phải là người.
- Không phải người?
Lâm Phiền liền hiểu ra, dường như có chút suy tư, nói:
- Cổ Nham sư huynh, ta đến chợ phụ cận.
- Được, đi sớm về sớm.
Cổ Nham gật đầu.
Chợ gần Liên Hoa sơn nhất cách năm mươi dặm, Lâm Phiền đã không có giấy vàng và bút lông, chỉ có thể vận dụng pháp thuật thô thiển nhất, đó là ngự phong mà đi, tốc độ mỗi giờ hai mươi dặm, nhưng tốt xấu gì cũng là đi đường thẳng, có thể giảm bớt nỗi khổ đi bộ.
Bay hồi lâu, Diệp Vô Song vẫn còn có thể nhìn thấy phía sau Lâm Phiền, nói:
- Không liên quan? Người của Huyết Ảnh tông xuất hiện, Lâm Phiền sư đệ lại không có thủ đoạn đối địch…
Nói đến Huyết Ảnh tông, hàng lông mày Cổ Nham dựng đứng, cha hắn đã từng là Tông chủ Thiên Hành tông thuộc Vân Thanh môn, về sau bị yêu nữ quyến rủ, trở thành môn nhân Huyết Ảnh tông, cuối cùng trở thành chưởng môn. Tất cả những điều này đã khiến hắn từ nhỏ tới lớn sống trong bóng tối. Cổ Nham nói:
- Ta đi dò xét một vòng, các ngươi thủ ở chỗ này.
Không biết có thể tìm được người của Huyết Ảnh tông hay không, hi vọng có thể biết được nguyên nhân cha mình phản bội Vân Thanh môn, phản bội chính đạo.
…
Lâm Phiền ung dung bay đi, cũng không đếm xỉa đến ánh mắt đồng tình của những đệ tử đứng trên đỉnh núi. Có người tệ hơn, trực tiếp ngự kiếm tới bên cạnh Lâm Phiền, hỏi:
- Đạo huynh vì sao lại muốn làm bò sát?
Lâm Phiền trả lời:
- Đạt tới tự nhiên, trở về nguyên trạng.
Người này nghe vậy thì trợn mắt, tức giận bỏ đi.
Tây Môn Soái ở trong rừng nhìn mà buồn cười, tất cả những việc này tất nhiên là thủ đoạn của hắn, hắn có chút sợ bốn tên đệ tử Vân Thanh môn, cho nên ngự thú trộm đi giấy vàng và bút lông của Lâm Phiền, như vậy, Lâm Phiền nhất định phải đi đến chợ gần Liên Hoa sơn nhất. Tây Môn Soái gần đây cho rằng mình rất kiên nhẫn, xung quanh lại có không ít đệ tử chính đạo và đệ tử tán nhân, nói không chừng còn có kết giao với Vân Thanh môn, cho nên cứ chậm rãi bám theo. Thế nhưng, hắn thật không ngờ Lâm Phiền rời khỏi phù chú thì tốc độ lại thấp như vậy, thấp đến mức Tây Môn Soái hối hận vì đã không để lại cho Lâm Phiền một tấm phù chú.
Hai canh giờ sau, Lâm Phiền cuối cùng cũng bay ra khỏi phụ cận dãy Cửu Lang sơn, Tây Môn Soái bố trí cấm chế ở đoạn đường nhất định phải qua, kiểm tra xem có người âm thầm đi theo bảo vệ Lâm Phiền hay không, đáp án hiển nhiên là không, chỉ có một mình Lâm Phiền. Nếu đã như vậy, Tây Môn Soái cũng hiện thân, từ trong sơn lâm bay vút ra, ngăn cản đường đi của Lâm Phiền, nói:
- Tiểu huynh đệ, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta lại gặp mặt rồi…
Lâm Phiền vội vàng hạ xuống, Tây Môn Soái đi theo bên cạnh, nói:
- Tiểu huynh đệ, thứ mà ngươi cầm, có phải rất không thích hợp không?
Lâm Phiền nói:
- Ngươi vốn định để ta chịu tiếng xấu thay cho người khác, còn ngươi thì cầm đồ.
- Ồ… Ngươi nhất định đã hiểu lầm rồi.
Tây Môn Soái nói:
- Ta vốn muốn để đệ tử Huyết Ảnh tông chịu tiếng xấu thay cho người khác, còn ta thì lấy đồ.
Mẹ nó, ngươi cũng đủ vô sỉ nha, cái gọi là để Huyết Ảnh tông chịu tiếng xấu thay người khác, còn bản thân thì xử lý mình, vu oan cho Huyết Ảnh tông, riêng hắn thì đoạt đồ.
Tây Môn Soái cùng hạ xuống với Lâm Phiền, kiên nhẫn nói:
- Chúng ta đều là người tu đạo, ta cũng không muốn quá phận làm khó dễ ngươi, giao thứ đó ra đây là được rồi.
Vốn dĩ Tây Môn Soái còn muốn đập Lâm Phiền một trận, nhưng nhìn tốc độ phi hành của Lâm Phiền hiện tại, Tây Môn Soái lần đầu tiên nhận thức được, ỷ mạnh hiếp yếu thật sự là không nên.
Lâm Phiền hỏi:
- Nếu như ta không giao?
Tây Môn Soái mở cây quạt ra, khẽ quạt nhẹ, cười nói:
- Ta sẽ lấy hết mọi thứ của ngươi.
Ngươi ngay cả nhẫn càn khôn cũng không có, mọi thứ chỉ có thể bỏ trên người.
Lâm Phiền kinh hãi, hét:
- Ngươi muốn long dương? (*)
(*) gay
- …
Trán Tây Môn Soái nổi đầy gân xanh, cắn răng nói:
- Bổn soái chỉ thích nữ nhân.
- …
Vẻ mặt Lâm Phiền đầy vẻ tiếc hận, nói:
- Thực ra ta đã thích ngươi từ lâu…
Tây Môn Soái lập tức nổi da gà toàn thân, mắng to một tiếng:
- Con mẹ nó…
Chân khí trên tay phải ngưng tụ thành quyền, đánh vào mặt Lâm Phiền, Lâm Phiền bị đánh, cơ thể lập tức rơi vào trong núi, biến mất trong rừng cây.
Tây Môn Soái đem nắm tay chà sát lên áo mình, sau đó đuổi theo, nhưng tiếp theo liền kinh hãi phát hiện, Lâm Phiền không thấy đâu nữa. Điều này tuyệt đối không có khả năng, chỉ trong nháy mắt, Lâm Phiền làm sao có thể biến mất được? Tây Môn Soái ở trong rừng cây nhìn xung quanh, cảm giác được sự tồn tại của Lâm Phiền, người có tu vi cao thì cảm giác cũng cao, có thể dễ dàng phá giải chướng nhãn pháp.
Rất nhanh đã bay một vòng, Tây Môn Soái vô cùng khẳng định, trong phạm vi này không có ai, Lâm Phiền sao có thể biến mất được? Độtnhiên, Tây Môn Soái cảm ứng được cấm chế mà mình bố trí phía trước tám dặm bị người ta xâm nhập. Tây Môn Soái cấp tốc truy kích, thế nhưng vẫn như cũ không thấy thân ảnh Lâm Phiền.
Tới gần chợ thì một chỗ cấm chế bị kích hoạt, Tây Môn Soái liền tỉnh ngộ, cấp tốc bay tới, hạ xuống đất, bàn tay trái sờ lên mặt đất, thầm nghĩ: Không sai, là độn thổ.
Tây Môn Soái mặc niệm pháp quyết, tay trái vung lên, chân khí hóa thành lưới bán kính nửa mẫu, phủ lên mặt đất, quát lớn:
- Nhanh!
Lưới phủ xuống, biến thành một cái lưới nhỏ, từ dưới đất bắt ra một người, không phải Lâm Phiền thì là ai?
Lâm Phiền bị lưới chân khí bao phủ, trong lòng cũng kinh hãi vô cùng, đây là một trong những thủ đoạn chạy trốn mình am hiểu nhất, cho dù là Tông chủ cũng chưa chắc có thể bắt được mình dễ dàng. Mình phát động trước, còn chạy gần nửa vòng, tên này làm sao có thể truy kích đến? Lâm Phiền không biết rằng Tây Môn Soái đã bố trí cấm chế xung quanh, nhất cử nhất động của hắn đã sớm bị Tây Môn Soái nhìn thấy rõ ràng.